Càng nhiều thông tin không rõ ràng, càng cần phải được chú ý nhiều hơn.
Đây là hiểu biết của Thẩm Duệ về việc phá nhiều vụ án trong nhiều năm qua.
Thông điệp nổi bật giữa nhiều bình luận, hơi khác biệt và kỳ lạ, anh cảm thấy nếu nó không phải là vô nghĩa , thì xác nhận đã có vấn đề.
Kết hợp với cái chết gần đây của Lâm Dương trong vụ án Phong Đô Đại Đế, anh cảm thấy không có lý do gì để câu này xuất hiện.
Anh tin rằng, người để lại câu nói này, có nhận thức nhất định về chùa Phong Đô.
Loại nhận thức này, hoặc là đã từng ở chủa Phong Đô Đại Đế, hoặc vẫn luôn chú ý đến chùa Phong Đô Đại Đế.
Thẩm Duệ nói với Lý Binh Binh: “Lão Lý, phiền anh yêu cầu bên an ninh mạng kiểm tra địa chỉ của người đã để lại câu này dựa trên địa chỉ IP.”
Khi anh nói, Lý Binh Binh gật đầu, anh lại dặn dò: “Lão Lý, còn có chuyện muốn nhờ đến anh. Tôi nghĩ tin nhắn này có thể được theo dõi, mong các anh giúp tôi điều tra thêm trong mười sáu năm qua, các vị đạo sĩ đã hoàn tục từ chùa Phong Đô đã ở đâu ở mười sáu năm qua, họ còn sống hay đã chết, nếu có thể, lần này tôi muốn anh làm một bản sao địa chỉ hiện tại và thông tin liên hệ của họ.”
Trong thông tin do Lý Binh Binh đã tổng hợp lần trước, có thể thấy, rất nhiều đạo sĩ của chùa Phong Đô Đại Đế đều đều được nhận nuôi từ Cô nhi viện Thiên Hải, nhưng họ không hề điều tra tình hình hiện tại của họ, Thẩm Duệ không cần biết là trường hợp nào, có liên hệ với nhau hay không, vì bây giờ nó liên quan đến vấn đề “Đạo sĩ sẽ không sống được bao lâu”, là muốn anh đi điều tra về nó.
“Được rồi, tôi sẽ bảo các anh em chú ý hơn về vấn đề này.” Lý Binh Binh vỗ vỗ ngực cam đoan.
Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn nhau, nói tiếp: “Chúng ta phải phân công nhau hành động, anh phụ trách điều tra tin tức của bọn họ. Ngày mai tôi sẽ cùng A Nguyên đến chùa Phong Đô Đại Đế, xét theo tình hình hiện tại thì ngôi chùa này quả thực không đơn giản.”
Lý Binh Binh gật đầu, anh ra hiệu rời đi.
Nhưng khi anh đến cửa thì dừng lại, quay lại một lúc và nói: “A Duệ, tôi không biết mình có nên nói không… Tôi luôn cảm thấy nói mấy lời như vậy từ miệng của mình là không thích hợp cho lắm, nhưng mà… Nghe những người anh em khác đồn thổi, nói ngôi chùa đó có phần tà ác.”
Nghe được Lý Binh Binh nói, đôi mắt Chu Nguyên hơi trầm xuống.
Cậu là người thừa kế một ngôi chùa, cậu gần như lớn lên trong một ngôi chùa từ khi còn là một đứa trẻ, cậu cảm thấy mấy loại mê tín này, luôn dựa trên những phép biện chứng. Nhiều “Tà môn” mà họ nghĩ thực ra chỉ là do con người tạo ra, hay nói cách khác là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bởi vì so với ma và thần với khuôn mặt gớm ghiếc, thì con người vẫn khó đoán hơn. Có người tốt và người xấu. Những người có lòng tốt có bên trong và bên ngoài giống nhau, những người có tấm lòng xấu thì bề ngoài tươi sáng và đẹp đẽ. Không ai có thể biết được, liệu bên trong con người có lộ ra bộ mặt quỷ cầm lưỡi hái hay không, so với quỷ thần còn giết chết người khác dữ dội hơn.
“Nó rất tà ác, còn rất có rất nhiều chuyện liên quan đến nơi này.” Thẩm Duệ nhướng mày, đẩy Lý Binh Binh ra khỏi cửa: “Nhưng Lão Lý à, anh dũng cảm nhiều năm như vậy, sao càng ngày càng nhát gan rồi.”
Lý Binh Binh sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười muốn vào phòng lại nói chuyện với Thẩm Duệ, nhưng đáng tiếc anh chàng Thẩm Duệ này gần đây rất không bình thường, năm lần bảy lượt muốn đuổi anh ra bên ngoài, chỉ chừa lại một ô cửa để anh ngây ngốc.
“Đây có phải là ... hai người họ đóng kín cửa để nói một bí mật gì sao?” Nghĩ vậy, Lý Binh Binh áp tai vào tấm cửa để nghe ngóng những gì đang diễn ra bên trong. Nhưng tiếc là cánh cửa khách sạn này cách âm rất tốt, nên anh không hề nghe thấy bất kì động tĩnh gì.
Lý Binh Binh thở dài, không còn cách nào khác đánh rời đi với vẻ mặt khó hiểu.
Thấy xe của Lý Băng Băng bên ngoài khách sạn phun hai luồng khói đen rồi rời đi, Thẩm Duệ rót một ly nước ấm cho Chu Nguyên, đặt dịch vụ ăn uống trong phòng dành cho khách, ngồi trên ghế sô pha, hỏi Chu Nguyên: “A Nguyên, sau khi đọc qua hồ sơ những vụ án xảy ra ở Khu phát triển Tân Hải trước kia, em nghĩ sao?”
“Các vụ án ở Thanh Châu, về cơ bản là một phiên bản nâng cấp lại của Tân Hải.” Chu Nguyên không chút do dự nói: “Trước đây tôi luôn suy nghĩ, các vụ án xảy ra ở Thanh Châu, vì sao lại chọn những người này, vì sao lại để họ theo một thiêm văn cụ thể để phát triển vụ án này, sau đó tôi cảm thấy đây không phải là xác suất ngẫu nhiên, cũng không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên.”
“Tạ Linh Ngọc, Hứa Lương những người này đều có liên quan đến Khu phát triển Tân Hải. Người chọn họ phía sau, có thể trước đây đã biết họ rồi.” Thẩm Duệ nói: “Hồi đó,dự án Khu phát triển Tân Hải rất lớn, có rất nhiều công nhân và gia đình của họ, tổng cộng có hàng nghìn người, nói chung, trong nhóm công nhân này, họ chỉ biết làm theo hướng dẫn của nhà thầu để thực hiện các công việc cụ thể, xét cho cùng, công trường có sự phân công lao động, vì vậy việc giao tiếp giữa các công nhân nên theo một vòng tròn nhỏ cụ thể. Có thể gặp nhau nhiều lần trong cùng một công trường, nhưng không biết tên tuổi và thông tin của nhau, em thấy có đúng không?”
Chu Nguyên gật đầu.
“Giả sử những người ở Thanh Châu đều là công nhân hoặc nhà thầu làm việc ở các quận khác nhau, nếu vậy có thể cùng lúc biết được thông tin của họ,
Người này có thể là nhân viên tuyển dụng trong công trường, hoặc thuộc nhân sự cấp cao trong công trường.” Thẩm Duệ tiếp tục nói suy nghĩ của mình: “Chúng ta không loại trừ việc có những người thực sự được điều động đến làm việc ở các khu vực công tác khác nhau, nhưng rõ ràng người đứng sau vụ án Thanh Châu phải là nhân viên trong hạng mục này.”
Ngưng lại, Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên: “Em thấy sao?”
“Người đứng sau chắc chắn có liên quan đến Khu phát triển Tân Hải, tôi nghĩ chúng ta vẫn cần nghiên cứu thêm những vụ án năm đó.”Chu Nguyên nhìn anh, liếm môi dưới: “Người đó đưa chúng ta đến đây, có lẽ vì muốn chúng ta điều tra vụ án ở khu Tân Hải.”
Thẩm Duệ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một việc: “Nhóm người Ngụy Nhung vấn đang theo dõi Lý Phương, họ sẽ cho chúng ta biết khi có tin tức.”
“Ừm…” Chu Nguyên gật đầu, muốn nói thêm gì đó, thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Thẩm Duệ nhớ ra mình dã gọi đồ ăn, đứng dậy ra mở cửa. Tưởng sẽ nhìn thấy người phục vụ khách sạn, nhưng khi mở cửa ra, anh không thấy ai cả.
Thấy ngoài cửa không có động tĩnh gì, Chu Nguyên thấy Thẩm Duệ đi ra ngoài xem xét, thì mới biết đã có chuyện. Cậu cũng đứng dậy đi ra ngoài xem thử, nhìn thấy Thẩm Duệ đang ngồi xổm xuống nhặt một tờ giấy từ dưới cửa lên, cậu mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Duệ nhìn trái nhìn phải, căn phòng của họ nằm cạnh lối thoát hiểm trên hành lang, nếu có ai đó đùa giỡn góc cửa và bỏ chạy khỏi lối thoát hiểm thì rất khó điều tra. Thấy xung quanh không có ai, Thẩm Duệ kéo Chu Nguyên về phòng, đóng cửa lại, hạ giọng nói: “Hình như có người chơi khăm?”
Cầm một mảnh giấy trông giống như một tấm thiệp Giáng sinh trên tay, anh nói: “Có người để lại cho chúng ta thứ này.”
Anh ta mở tấm thiệp ra, trong tấm thiệp có một tấm ảnh, tấm ảnh đã ố vàng, là một tấm ảnh cũ, Thẩm Duệ cảm thấy người trong ảnh nhìn rất quen, đột nhiên nhìn về phía Chu Nguyên: “Chu Nguyên…”
Chu Nguyên nhận lấy bức ảnh, ngây người nhìn, nhẹ giọng nói: “Là Chu Vũ.”
Trong ảnh, Chu Vũ đang đứng trên ngọn đồi phía sau một tòa nhà, lúc này ông ấy đang đứng trên một con dốc đất nhỏ, ông dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Theo quan điểm của cậu, có thể ông không biết có ai đó đang chụp ảnh mình bằng máy ảnh.
“Ngoài Lão Lý ra, còn ai biết chúng ta đang ở đây không?” Thẩm Duệ nhíu mày: “Đi, chúng ra đến phòng giám sát của khách sạn.”
Người quản lý khách sạn không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra trong chính khách sạn của mình. Cùng Chu Nguyên và Thẩm Duệ đứng trong phòng giám sát, lo lắng nhìn đoạn video ở hành lang khách sạn.
Video không bị hỏng, theo thời gian do nhóm người Thẩm Duệ cung cấp, họ điều chỉnh theo khoảng thời gian đó theo dõi, phát hiện ra một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ rộng vành, đeo khẩu trang và kính râm đen đi vào hành lang từ cửa thoát hiểm khu vực giám sát.
Người đàn ông đó dường như biết camera giám sát ở đâu, đặc biệt nhìn lên camera nữa.
Lúc anh ta nhìn lên, Thẩm Duệ và Chu Nguyên đều sửng sốt, họ nhìn thấy rõ ràng mái tóc bạch kim nhô ra từ mép mũ cụp xuống của người đàn ông.
Người giống như người đàn ông tóc bạc mà gia đình Lâm Dương nhìn thấy?
Tiếp tục xem thì thấy người đàn ông nhìn trái nhìn phải, Thẩm Duệ cho rằng động tác của anh ta là đang tìm kiếm mục tiêu.
Cuối cùng, anh ta dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng nơi nhóm người Chu Nguyên đang ở, một lúc sau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn camera giám sát một lần nữa, động tác đó khá khiêu khích, đưa tay bắn camera giám sát.
“…” Quản lý khách sạn cảm thấy trong lồng ngực có chút ngột ngạt, mấy ngày nay người làm chuyện lén lút đều kiêu ngạo như vậy sao?
Sau khi người đàn ông làm động tác đó, anh ta sải bước tới trước của phòng của Chu Nguyên, ném tấm thiệp trước cửa, vươn tay gõ cửa, sau đó xoay người hướng đến lối thoát hiểm rời đi.
Thẩm Duệ sắc mặt trầm xuống: “Cho xem camera giám sát ở sảnh khách sạn.”
Điều chỉnh thời gian của camera giám sát về phía trước một lúc,sau đó điều chỉnh nó quay lại một chút, nhưng vân không thấy người đàn ông đó xuất hiện trong hội trường.
“Kiểm tra Camera giám sát hành lang của từng tầng trong khách sạn.” Thẩm Duệ nói.
Nếu người đàn ông không đi ra khỏi sảnh, rất có thể anh ta đang sống trong một phòng ở một tầng nào đó của khách sạn này. Nhưng sau khi quan sát xung quanh, họ phát hiện người đàn ông muốn biến mất đột ngột, họ không bao giờ tìm thấy anh ta nữa.
“Anh có lối thoát nào ở đây không?” Chu Nguyên biết là không ai có khả năng tàng hình cả.
Quản lý khách sạn căng thẳng, lo lắng vì bị nghi ngờ chứa chấp kẻ xấu trong khách sạn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Sau khi suy nghĩ, anh ta đột nhiên vỗ đầu nói: “Có có có, còn có cửa sau.”
Khách sạn nào cũng có cửa sau, thực phẩm và các loại hàng hóa ra vào bằng cửa sau. Nhưng ngay sau đó anh ta nghĩ đến một điều khác, anh ta mở miệng rộng ra nói: “Ờm… nhưng cửa sau không có camera giám sát.”
Đây là vấn đề hơi nghiêm trọng, không xảy ra tai nạn thì không sao, nhưng khách sạn cũng phải chịu trách nhiệm, dù sao thì bây giờ khách sạn cũng đã có quy định, không chỉ làm tốt công tác chữa cháy mà còn phải giám sát camera kịp thời.
Giám đốc khách sạn vội nói: “Có camera giám sát, nhưng bị chuột cắn đứt dây rồi…”
Vừa nói xong, quản lý khách sạn lại cảm thấy miệng mình vừa gây họa. Trong khách sạn có chuột, vốn đã ẩn chứa một mối nguy lớn về mặt an toàn thực phẩm, anh run rẩy nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên, cố gắng cứu vãn: “Chuột xuất hiện từ trước, do bị chúng cắn phá nên khách sạn chúng tôi đã tiến hành diệt trừ, làm sạch các loài gặm nhấm trên diện rộng rồi. Các đợt kiểm tra an toàn thực phẩm hàng năm của khách sạn chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn, xin hãy yên tâm ...”
Thẩm Duệ và Chu Nguyên thậm chí còn không thèm nghe quản lý khách sạn nói gì.
Vì người đàn ông này có gan đi qua đây, nên anh ta nhất định sẽ không để họ dễ dàng nắm lấy được nhược điểm, không nói thêm gì nữa, họ chỉ cảm ơn người quản lý rồi quay về phòng.
“A Nguyên, tại sao người đó lại đưa cho chúng ta ảnh của bố em?” Ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Duệ nhìn bức ảnh.
Bức ảnh này xem ra cũng không có gì đặc biệt, nếu xét theo phương diện kỳ quái, thì là ở chỗ Chu Vũ hình như đang muốn tìm kiếm cái gì đó, cho nên đang nhìn quanh trên dốc đất nhỏ: “Em đã thấy qua bức ảnh này chưa?”
Chu Vũ trong bức ảnh này vẫn còn khá trẻ, cậu lắc đầu: “Chưa từng thấy qua. Tuy nhiên, rất có thể bức ảnh chụp từ 16 năm trước bộ quần áo ông ấy đang mặc là do tôi và ông ấy đã chọn trong cửa hàng bách hóa vào mười sáu năm trước.”
Vừa nói, mắt cậu tối sầm lại.
Thẩm Duệ nhìn cậu, trong lòng thở dài, ngoài mặt không biết trả lời thế nào, nên chỉ có thể đổi sang chủ đề khác: “Em có biết nơi này là ở đâu không?”
“Không gần chùa Lưu Phương.” Chu Nguyên nói.
Cậu thường đến khu vực gần chùa Lưu Phương, cậu biết các tòa nhà xung quanh trông như thế nào, cậu nói thêm: “Nhưng bức ảnh chụp mặt sau của tòa nhà này với tôi thì trông quen đấy, còn anh thì sao?”
Thẩm Duệ nhìn lại bối cảnh của bức ảnh, nhìn hồi lâu vẫn không thấy manh mối gì.
Tuy nhiên, anh cảm thấy tòa nhà không giống một tòa nhà ở Thanh Châu. Anh suy nghĩ rồi nói: “Thêm một người và thêm một cặp mắt để phán đoán. Anh không nghĩ đó là kiến trúc của Thanh Châu, trước đây các toà nhà của Thanh Châu đều theo phong cách cổ điển, toà nhà này lại mang hơi hướng hiện đại, để anh nói Lý Binh Binh cùng xem qua một chút.”
Sau đó anh ta bật máy tính, dùng máy quét qua ảnh, rồi gửi cho Lý Binh Binh.
“Người anh em, anh có biết chỗ này là đâu không?”
Lý Binh Binh ở đầu dây bên kia nhận được bức ảnh do Thẩm Duệ gửi ngay khi về đến nhà: “Trông quen lắm. Tôi sẽ nhờ các anh em xem thử, khi nào có câu trả lời tôi sẽ nói cho các anh biết, trước tiên các anh đi nghỉ sớm đi, không còn sớm nữa, ngày mai không phải các anh còn đến chùa Phong Đô nữa sao?”
Thẩm Duệ: “Ừm.”
Ngày hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, Chu Nguyên và Thẩm Duệ đi đến chùa Phong Đô.
Đến nơi thì đã là buổi trưa, vừa đến nơi thì đã thấy đạo sĩ tên Vinh Quan mà họ đã từng thấy trước đây đang quét lá khô ngoài cửa.
Nhìn thấy nhóm người Thẩm Duệ đi tới, anh ta sững sờ một lúc, sau đó vội vàng chạy lon ton chạy tới chỗ họ, hỏi: “Cảnh sát, lần này lại đến có chuyện gì sao?”
Khi cảnh sát tới cửa, không phải chuyện thì là chuyện nhỏ.
“Tôi có vài điều muốn hỏi lại Chưởng môn của anh.” Thẩm Duệ vừa nói vừa thẳng hướng đi vào trong chùa Phong Đô.
Tiểu đạo Vinh Quan chớp chớp mắt, lại chạy lon ton theo sau, hơi hối lỗi nói: “A, khiến cho các anh uống công một chuyến rồi. Các vị Chưởng môn vừa mới đi ra ngoài không lâu.”
“Ra ngoài rồi?” Thẩm Duệ nhíu mày: “Còn những huynh đệ khác của anh thì sao?”
Vinh Quan đạo trưởng nói với nhóm người Thẩm Duệ: “Trong chùa lúc này chỉ có Vinh Hoa sư đệ và tôi thôi, Chưởng môn đưa các tiền bối khác đi khám sức khỏe rồi.”
“Kiểm tra sức khỏe?” Thẩm Duệ có chút kinh ngạc.
Vinh Quan gật đầu: “Đúng vậy, mỗi năm đều phải đi một hoặc hai lần, mới đảm bảo sức khỏe.”
“Một đến hai lần?” Thẩm Duệ cảm thấy lời nói này có chút mơ hồ, dù công ty có tốt đến đâu thì mỗi năm khám sức khỏe một lần là đủ, mà ngôi chùa này còn yêu cầu các đạo sĩ khám sức khỏe một đến hai lần: “Ừm, tôi mạo muội hỏi thử, tại sao các người cần phải khám sức khỏe một hoặc hai lần? Vậy chính xác là một hay hai lần?”
Vinh Quan gãi đầu, thành thật nói: “Đôi lúc một lần, đôi lúc hai lần.”
“Những người đã làm điều đó hai lần, là do sức khỏe của họ kém phải không?” Thẩm duệ vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
Có lý khi nói khám sức khỏe mỗi năm một lần, hầu hết các vấn đề đều có thể tìm ra được. Nếu phát hiện sớm, anh biết tại sao phải khám sức khỏe lần thứ hai sau lần khám sức khỏe đầu tiên, nói thật, anh thực sự đặt một dấu chấm hỏi về hành động này.
“Ờm, cảnh sát à, tôi thật ra cũng không rõ lắm.” Kể từ khi Vinh Quan đến chùa là chưa đầy một năm, Chưởng môn cũng đưa anh ấy đi kiểm tra sức khỏe, anh nói: “Nhưng những người Chưởng môn đi khám sức khỏe hai lần trông không có vẻ gì là ốm cả. Tôi hỏi họ thử thì họ nói cũng không rõ lắm, họ nói bác sĩ nói cơ thể của họ có một chỉ số nào đó hơi nguy hiểm nên cần khám sức khỏe thêm lần nữa, đề phòng ngừa sự cố.”
Nghe Vinh Quan nói xong, Thẩm Duệ gật đầu.
Khả năng này cũng có thể có, một số chỉ số đạt giá trị nguy hiểm thì phải nên hết sức lưu ý. Vậy nên trong quá trình khám sức khỏe, nếu gặp phải các trường hợp như vậy, bác sĩ sẽ đặc biệt hướng dẫn để kiểm tra lại lần nữa sau vài tháng hoặc nửa năm.
Người đứng đầu ngôi đền là Vinh Tuệ không có ở đó, Thẩm Duệ định rời đi, nhưng Chu Nguyên nói cậu ấy muốn đến thăm ngôi đền, nên anh bị cậu và Vinh Quan tiểu đạo dẫn quay lại ngôi đền.
Đền Phong Đô Đại Đế khá lớn, nếu thực sự cần thiết, nó có kích thước bằng ba hoặc bốn ngôi đền Lưu Phương.
“Tiểu đạo trưởng, Chưởng môn đối xử với các anh thế nào?” Thẩm Duệ hỏi.
Vinh Quan biết là không nên khua môi múa mép, gật đầu: “Tốt ạ, Chưởng môn cho chúng tôi thức ăn, cho chúng tôi chỗ ở, cho chúng tôi cơ hội để học những gì chúng tôi muốn học, ông ấy là một người tuyệt vời.”
Thẩm Duệ trầm ngâm gật đầu: “Chưởng môn của các anh có hay ra ngoài làm việc cho người khác không?”
“Không, Chưởng môn hiếm khi đi ra ngoài để làm những việc cho người khác.” Vinh Quan đạo sĩ nói.
Thẩm Duệ: “Vậy thì ngôi chùa của các anh sẽ có những khách hàng lớn đến sao?”
Ngôi chùa hàng năm nhận được bao nhiêu vốn đầu tư, không thể cứ ngồi để tiền từ trên trời rơi xuống. Nơi nào có cung thì cầu cũng lớn, anh nói: “Chưởng môn có khách hành hương cụ thể nào đến chùa lễ bái không?”
“…chắc không có.” Bản thân Vinh Quan cũng không biết nhiều về điều đó, anh đã ở đây lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy Sư phụ đối xử đặc biệt với ai, về cơ bản đều đối xử bình đẳng với những người hành hương. Không cần biết nghèo hay giàu, đều có thể nói chuyện với Chưởng môn, nói về lòng từ bi vĩ mô và sự buông bỏ.
Thẩm Duệ gật đầu, nhận ra Vinh Quan có lẽ không biết thật.
Quay lại một lúc lâu, anh gần như đã hoàn thành toàn bộ ngôi chủa Phong Đô Đại Đế, Thẩm Duệ chuẩn bị rời đi, ở lỗi vào của ngôi của chỗ Vinh Quan đang đứng, nhìn thấy có một tiểu đạo khác chạy tới, có vẻ như có điều gì đó muốn tìm Vinh Quan, cậu nói với anh ta: “sư huynh, Chưởng môn vừa gọi điện yêu cầu chúng ta qua kiểm tra sức khỏe.”
“... Ơ, không phải ông ấy nói chúng ta khám sức khỏe vào nửa cuối năm nay sao?” Vinh Quan sửng sốt.
Tiểu đạo sĩ lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa, nghe nói những ngày này dù sao cũng là trái mùa, sẽ không có khách hành hương đến dâng hương, nên cùng nhau đi kiểm tra, nói là sức khỏe thể chất vẫn quan trọng hơn.”
Vinh Quan gật đầu, có chút cao hứng.
Thẩm Duệ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của anh ta, hiểu anh vẫn còn là một đứa trẻ, trước khi Vinh Tuệ đưa những huynh đệ khác của ngôi chùa để kiểm tra sức khỏe của họ, anh ấy và đứa em trai kia chỉ còn lại một mình, cảm thấy không được thích và không được coi trọng.
Lúc này khi nghe thấy Chưởng môn gọi họ lại, họ nghĩ Chưởng môn vẫn còn quan tâm đến họ.
Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, định bảo với Vinh Quan họ về trước. Thì nghe Vinh Quan nóng lòng hỏi sư đệ của anh ấy: “Chưởng môn có cho địa chỉ không? Có phải địa chỉ trước đây không?”
“Cho rồi, lần trước Chưởng môn lái xe đưa chúng ta trước đó, lần này Chưởng môn lo chúng ta không biết đường nên đã gửi địa chỉ cho chúng ta.”
Tiểu đạo này nhỏ tuổi hơn Vinh Quan, lúc nói chuyện khóe miệng hướng lên trên, trông vẫn còn là một thanh thiếu niên. Cậu nói: “Địa điểm thực tế tại Số 53, Đường Tam Phong, Tân Hải...”
“Rồi rồi..” Vinh Quan nóng lòng muốn đi ra ngoài. Quay đầu lại thấy nhóm người Thẩm Duệ vẫn còn ở đó, anh cảm thấy hơi thô lỗ, nói một cách hối lỗi: “Anh cảnh sát, tôi xin lỗi, chưởng môn yêu cầu chúng tôi đi kiểm tra y tế, nếu anh không có việc gì nữa, xin vui lòng quay lại lần sau.”
Nhóm người Thẩm Duệ không phản đối, quay người và rời khỏi chủa Phong Đô.
Lái xe trở về, định đi gặp Lý Binh Binh tại Văn phòng thành phố Tân Hải.
Nhưng Lý Binh Binh lại gọi điện tới, nói anh đang đợi họ trở về khách sạn nơi họ ở.
Tên Lý Binh Binh này lấy chỗ ở của bọn họ làm chỗ ở của mình rồi chạy lung tung, Thẩm Duệ thở dài.
Trở lại khách sạn, Lý Binh Binh với vẻ mặt nghiêm túc, thúc giục hai người về phòng trước.
Thẩm Duệ và Chu Nguyên không dám ở lại lâu hơn với vẻ mặt khó hiểu, vội vàng trở về phòng khách sạn.
Vừa bước vào cửa, trước khi nhóm người Thẩm Duệ hỏi bất cứ câu hỏi nào, Lý Binh Binh đã hạ giọng và bí ẩn nói: “Thật kinh khủng!”
“… Gì cơ?” Thẩm Duệ hơi bối rối khi nghe những lời nói không đầu không đuôi của Lý Binh Binh, hơi mơ hồ hỏi: “Anh nói tiếng người đi được không?”
Lý Binh Binh mặt vẫn dài: “A Duệ, thật là ác.”
“…Nói tiếng người đi!” Thẩm Duệ nhấc chân đạp anh ta một cái: “Ngay khi bước vào anh đã làm bộ làm tịch trở nên bí ẩn, nếu anh vẫn không nói được tiếng người, thì tự mình cút ra ngoài.”
Lý Băng Băng cảm thấy bạn học cũ nhiều năm không hiểu mình nói gì từ nãy giờ, trong lòng cảm thấy có chút tủi thân.
Nhưng anh ấy không muốn phải tự mình cút đi, anh muốn đi ra một cách nhẹ nhàng, ngay lập tức nói lại tiếng người.
Mặt anh dài ra, anh lấy chiếc cặp đang mang theo, từ trong cặp lấy ra một tờ giấy, đưa cho nhóm người Thẩm Duệ: “Các anh nhìn xem.”
“Các anh nhìn mặt sau xem.”
Lý Binh Binh đưa ngược giấy tờ ra, nhóm người Thẩm Duệ lấy nó và mở.
Khoảnh khắc tờ giấy vừa mở, lông mày của Thẩm Duệ giật mạnh, anh muốn lập tức đánh chết Lý Binh Binh.
“Khi nói tiếng người rồi thì lại làm mấy điều không phải của con người. Lý Binh Binh, hôm nay anh uống lộn thuốc à?” Thẩm Duệ trầm giọng nói.
Một bức ảnh được in trên A4, một bức ảnh phóng đại ẩn trong bóng tối chỉ lộ ra đôi mắt. Đôi mắt đặc biệt nổi bật trong bóng tối, hai tròng mắt đen trắng đang nhìn thẳng về một hướng.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào bức tranh phóng to: “Chuyện gì thế này?”
“Không phải, các anh không biết bức ảnh này ở đâu sao?” Lý Binh Binh nói: “Tôi gửi bức ảnh cho cấp dưới của mình, sau đó đôi mắt rực lửa của Tiểu Mao Mao phát hiện ra tòa nhà có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, vì vậy cậu ta đã dùng mắt máy tính phóng to lên cho các anh xem.”
Thẩm Duệ: “…”
Chu Nguyên: “…và sau đó?”
Lý Binh Binh nói tiếp: “Các anh biết chỗ này ở đâu không?”
“…tôi không biết nên mới hỏi anh.” Thẩm Duệ trợn mắt.
Lý Binh Binh cười nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không biết.”
Thẩm Duệ: “…”
Chu Nguyên: “…” Cậu không hiểu người anh em này của Thẩm Duệ lắm, cảm giác anh ta có chút ngốc.
Lý Binh Binh lại vỗ đùi nói: “Tôi không biết vẫn không sao cả, tôi có một đội ngũ anh em thông minh, chuyên nghiệp, họ biết. Có người nhận ra nó là mặt sau của tòa nhà Cô nhi viện Thiên Hải.”
Nói xong, Lý Băng Băng lấy trong cặp ra một vài tờ giấy A4, mỗi tờ giấy có in những bức ảnh của Cô nhi viên Thiên Hải được chụp từ các góc độ khác nhau, anh chỉ vào những bức ảnh và nói: “Những bức ảnh này do cấp dưới của tôi chụp vào sáng sớm nay, chúng được chụp 360 độ không bỏ góc nào, sau đó chúng tôi đem so sánh chúng, ảnh mà anh đưa là phía sau của tòa nhà.”
Thẩm Duệ và Chu Nguyên hơi giật mình trước câu trả lời này.
Trước đây Chu Vũ đã từng đến cô nhi viện Thiên Hải sao? Sau đó ông ta đang tìm kiếm điều gì phía sau Cô nhi viện Thiên Hải?
Ngay sau đó, Lý Binh Binh cung cấp thêm cho họ một tin tức bùng nổ khác, anh ấy nói: “Tuy nhiên, đồng nghiệp của tôi nói, vì không biết bức ảnh được chụp khi nào nên rất khó để nhận định đó là Cô nhi viện Thiên Hải hay Viện dưỡng lão.”
Tiền thân của Cô nhi viện Thiên Hải là một viện dưỡng lão.
Ban đầu, tòa nhà này được thiết kế để làm viện dưỡng lão, nhưng sau khi viện dưỡng lão suy tàn, nó được chuyển thành cô nhi viện để sử dụng.
“Tôi đã đi kiểm tra thông tin của Cô nhi viện Thiên Hải, về cơ bản không có gì thay đổi trong cái nơi này, chỉ đổi tên thôi, trang thiết bị trong đó nên vứt đi, rồi cứ thế mà trở thành Cô nhi viện.” Lý Binh Binh nói: “Nếu phải ấn định thời gian chính xác cho trại trẻ mồ côi, nó đã mở cửa từ mười sáu năm trước để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi. Nơi này còn ác độc hơn cả Phong Đô Đại Đế, hai mươi năm trước, tôi có nghe mẹ tôi và những người khác nói về viện dưỡng lão, nơi này có vào thì không có ra, nghe mẹ tôi nói, trước kia bà có họ hàng xa, đưa Nhị Cửu lão gia đi đến đó, vì già yếu, không tiện đi lại, ông được chính con trai và con dâu đưa đến đó, mỗi tháng họ gửi một ít tiền, thỉnh thoảng ghé thăm một lần, nói mọi người đều biến mất trong vòng nửa năm kể từ khi được gửi đến, haizz…”
“Bức ảnh chắc được chụp cách đây mười bảy hay mười sáu năm gì rồi.” Bởi vì quần áo của Chu Vũ đang mặc được mua vào thời điểm đó.
Lý Binh Binh liếc nhìn Chu Nguyên: “Người anh em, sao anh lại biết?”
“Bởi vì người đàn ông trong bức ảnh là bố tôi.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói.
Lý Binh Binh sửng sốt: “À, vậy thì anh có thể hỏi trực tiếp bố anh mà, sao đi hỏi tôi làm gì, anh đang kiểm tra chuyên ngành của tôi...”
“Bố tôi đã mất cách đây mười sáu năm rồi.” Chu Nguyên chớp mắt, nhưng trên mặt không hề có cảm xúc.
“ Để cho em kiểm tra, tại sao cái tên Lý Binh Binh này càng về già càng nói nhiều nhiều như vậy?” Thẩm Duệ đánh anh ta một cái.
Lý Binh Binh hoàn toàn không ngờ tới điều này, nhất thời sững sờ, xấu hổ vô cùng. Có một ý muốn đập vào đầu một tấm sắt, anh ta xấu hổ cười: “Người anh em, tôi thật sự không biết. Mà này, đừng nói về chủ đề này nữa, quay lại chủ đề chính di, nếu là mười sáu đến mười bảy năm trước, nó nên là một cô nhi viện, vì tôi nghe nói nó sẽ được đổi thành cô nhi viện tại thời điểm đó, lý do đổi thành cô nhi viện là những người già không còn được gửi đến nữa.”
Chu Nguyên gật đầu: “Dù là nhà phúc lợi hay viện dưỡng lão, trong ảnh, quan trọng là Chu Vũ đang tìm kiếm thứ gì đó trên sườn đồi phía sau.”
“Có thử gì đó trên ngọn đồi phía sau.” Thẩm Duệ hỏi: “Từ bức ảnh, sườn đồi phía sau là một đồi đất nhỏ, cho dù anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó, đã nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ bây giờ không còn ở đó nữa.”
Chu Nguyên lắc đầu: “Người đã cho chúng tôi bức ảnh này có lẽ muốn chúng tôi đến đó để xem.”
“Tôi thấy có lý đó!” Lý Binh Binh gật đầu đồng ý nói theo: “sao chúng ta không đi xem luôn bây giờ ...”
Anh ta chưa kịp nói xong thì điện thoại đã đổ chuông.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Mao Mao?” Lý Binh Binh thô giọng hỏi: “…Kiểm tra sức khỏe, ôi, súy chút là tôi quên mất. Chia ra ba chuyến, mỗi lần đi là hai người, ai đi trước tùy anh sắp xếp.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Binh Binh thấy Thẩm Duệ nhìn mình mà cảm thấy sởn cả tóc gáy, vội vàng lấy gương ra soi lại bản thân, sau khi xác nhận kiểu tóc của mình ổn và trông đẹp trai, anh hỏi: “A Duệ, nói xem mắt anh nhìn gì tôi dữ vậy?”
“Việc đi khám sức khỏe gần đây có phổ biến không?” Thẩm Duệ dò hỏi.
Lý Binh Binh nghi hoặc: “Ý anh là gì? Còn có chỗ nào đó đang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?”
“Vài ngày trước chúng tôi đã đến Cô nhi viện Thiên Hải,trưởng khoa của họ đã đưa những đứa trẻ đó đi khám sức khỏe. Hôm nay chúng tôi đến chùa Phong Đô Đại Đế, các đạo sĩ trong chùa cũng đi khám bệnh, lúc này anh có cuộc gọi điện đến nói sẽ đi khám sức khỏe, thật là trùng hợp.” Thẩm Duệ dựa vào ghế sofa: “Cô nhi viện Thiên Hải hàng năm cũng đưa trẻ em đi khám sức khỏe, cũng không tệ lắm.”
“Không tệ thật. Nghe anh nói qua, thì ngôi chùa đó cũng không tệ lắm.” Lý Binh Binh nói: “Ơ nếu như anh nói vậy, đạo sĩ đều đi khám bệnh, chẳng pahir là sẽ đụng phải viện khám bệnh sao? Vậy bọn họ đi trước, người trong văn phòng của chúng ta không phải sẽ xếp hàng chờ sao?”
Nghĩ đến vấn đề này, Lý Băng Băng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện cho cấp dưới.
“Văn phòng của anh có đến địa điểm thí nghiệm tại Số 53, Đường Tam Phong,
Tân Hải không?” Chu Nguyên đột nhiên mở miệng.
Lý Binh Binh sửng sốt: “Không phải. Khám sức khỏe là phải đến bệnh viện và cơ sở y tế, đi đến phòng thí nghiệm làm gì?
“Phòng thí nghiệm?” Chu Nguyên hỏi: “Địa chỉ đó có thực sự là phòng thí nghiệm sao?”
Lý Băng Băng vẻ mặt khó hiểu, địa chỉ này là do Chu Nguyên tự mình báo cáo, có chút kỳ quái không biết anh ta nói cái gì. Anh nói: “Anh à, tên nơi này là một phòng thí nghiệm. Khu vực này là một cơ sở phòng thí nghiệm, tôi nghe nói có hai cơ sở phòng thí nghiệm dược phẩm trong khu vực này, địa chỉ anh đề cập phải là phòng thí nghiệm của Công ty hữu hạn Y Dược Cúc Hoa.”
Chu Nguyên hỏi: “Công ty Cúc Hoa mua bán cái gì?”
“À, cái này thì tôi không biết rõ lắm. Có thể là thuốc cảm, tình dục, và một số nghiên cứu về vắc xin ... Nếu các anh muốn biết, tôi có thể nhờ Tiểu Mao Mao kiểm tra xem.”
Anh cũng chỉ tỏ ra khách sáo thôi, ai dè Chu Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Vậy nhờ anh kiểm tra giúp.”
Lý Binh Binh cảm thấy cơ thể trở nên khác thường, có chút mệt mỏi. Anh gật đầu, nghe Chu Nguyên bổ sung yêu cầu: “Nhân tiện, nếu được, anh có thể nhờ cậu ấy điều tra cơ sở khám sức khỏe mà Cô nhi viện Thiên Hải đưa những đứa trẻ đến được không?”
“…Được chứ.” Lý Binh Binh lập tức rút điện thoại gọi cho Tiểu Mao Mao.
Một lúc sau, anh ta cúp điện thoại, hỏi Chu Nguyên: “Tiểu Mao Mao nói cơ sở kiểm tra y tế mà trưởng khoa của trại trẻ mồ côi đưa đứa trẻ đến là phòng thí nghiệm mà anh vừa đề cập đó. Này, làm sao anh biết được điều đó?”
Lý Binh Binh cho là Chu Nguyên biết trước cô nhi viện đi khám sức khỏe chỗ nào, muốn xác nhận nên tự mình hỏi.
Nhưng Thẩm Duệ cũng nói với anh ta là các đạo sĩ của chùa Phong Đô Đại Đế đã đến cùng một địa điểm khám sức khỏe với Cô nhi viện Thiên Hải.
“…” Lý Binh Binh cau mày: “Phòng thí nghiệm có dụng cụ khám sức khỏe hả ta?”
Thẩm Duệ nhún vai: “Đi xem sẽ biết.”
Phòng Thí nghiệm Y Dược Cúc Hoa.
Là một phòng thí nghiệm nghiên cứu dược phẩm lớn ở thành phố Tân Hải, phòng thí nghiệm được chia thành ba khu vực.
Khu bệnh lý, khu nghiên cứu phát triển thuốc và khu nghiên cứu vi rút.
Họ đã được nhà nghiên cứu của phòng thí nghiệm tiếp đãi, khi nhóm người Chu Ngyên nói ra ý của họ, nhà nghiên cứu mỉm cười và nói: “Viện nghiên cứu của chúng tôi ban đầu là một địa điểm nghiên cứu và phát triển về y học, vì vậy các thiết bị như máy lấy máu thường quy và CT đều có cả. Chủ phòng thí nghiệm là ông Dương Cúc Hoa, quanh năm làm việc thiện, ông ấy thấy nhiều nơi và nhiều cơ sở ở Tân Hải không thể cung cấp cho người dân các vật dụng khám sức khỏe, vì vậy ông ấy đã chủ động nói chuyện với các cơ sở này, khám bệnh miễn phí cho họ, khám bệnh nếu có vấn đề gì, sẽ được hỗ trợ thêm kinh phí tùy trường hợp.”
Nhà nghiên cứu tiếp tục nói: “Không chỉ có Cô nhi viện, chủa Phong Đô Đại Đế, nhiều trường tiểu học thiên sứ, một số con em lao động nhập cư không có điều kiện, chỉ cần các em nộp hồ sơ tại trường và đủ điều kiện, sếp của chúng tôi đều sẽ hỗ trợ.”
“Xin lỗi, các anh ở đây là có vấn đề gì sao?” Nhà nghiên cứu nghi ngờ hỏi nhóm người Thẩm Duệ.
Một nhóm ba người, nghe xong lời của nhà nghiên cứu, cảm thấy không phải không có lý.
Nhà nghiên cứu tiếp tục nói: “Các nhà nghiên cứu trong viện của chúng tôi về cơ bản là các bác sĩ và giáo viên từ các trường đại học và bệnh viện. Chương trình khám sức khỏe của chúng tôi cũng được hợp tác với Bệnh viện trực thuộc Đại học Tân Hải. Chúng tôi đã từng cung cấp dịch vụ khám bệnh tại bệnh viện, nhưng lưu lượng người đến khám đông, hiệu quả chậm. Chúng tôi có ba phòng thí nghiệm nghiên cứu ở đây, sếp đã tách khu bệnh lý thành khu khám sức khỏe. Chúng tôi sẽ gửi các hạng mục khám sức khỏe đến bệnh viện để xét nghiệm, và tất cả các thủ tục đều hợp pháp và tuân thủ.”
“Không biết anh cảnh sát còn nghi ngờ gì không?” Nhà nghiên cứu hỏi lại.
Thẩm Duệ thấy nhà nghiên cứu này có tài hùng biện đến mức có thể trở thành một diễn giả. Anh ta xua tay nói: “Tôi tự hỏi liệu anh có thể đưa chúng tôi đến thăm phòng thí nghiệm của các anh không?”
Nhà nghiên cứu ngập ngừng, cho là mình không có quyền này, dù sao đây cũng là nơi nghiên cứu và phát triển y học, không thể mắc sai lầm. Anh gọi điện cho sếp, một lúc sau nói với nhóm người Thẩm Duệ: “Sếp cho phép các anh đi vào.”
Nhà nghiên cứu đưa họ đến khu vực kiểm tra thể chất mà anh ta đề cập đầu tiên, nhóm người Vinh Quan đang tiến hành lấy máu ở đó.
Khi Vinh Quan nhìn thấy họ, anh ta cũng sửng sốt, ánh mắt anh ta kinh ngạc rõ ràng. Anh ta gật đầu đáp lại họ và mỉm cười.
Chưởng môn Vinh Tuệ đang ngồi trong phòng chờ để đợi các đạo sĩ hoàn thành việc khám sức khỏe của họ thin nhìn thấy nhóm người Thẩm Duệ, vẻ mặt cũng sửng sốt, rõ ràng là vì nhìn thấy nhóm người Chu Nguyên ở đây, ông rất ngạc nhiên, thấy Chu Nguyên cũng đã phát hiện ra mình, ông mới gật đầu với cậu.
Khi ra khỏi khu vực khám bệnh , đi vào các khu vực khác. Nhà nghiên cứu đã khử trùng cho họ, cho họ mặc những bộ quần áo bảo hộ…
Lần đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm kiểu này, Lý Binh Binh tỏ ra tò mò.
Nhưng sau khi quay đầu lại, ngoại trừ việc các dụng cụ rất cao cấp, các nhà nghiên cứu rất nghiêm ngặt, nên không thu thêm được gì khác.
Sau khi rời khỏi viện, Lý Binh Binh có chút chán nản: “A, không phát hiện thêm được gì cả.”
“Sắp đủ rồi.” Thẩm Duệ không để ý tới Lý Binh Binh, nhìn Chu Nguyên nói: “Bằng cấp, trình độ đều có đầy đủ nên xem ra không có vấn đề gì, nhưng trực giác của anh vẫn cảm thấy có vấn đề.”
Lý Binh Binh cảm thấy lời nói của Thẩm Duệ cứ vòng vo khiến anh bối rối.
Không có vấn đề gì, rồi cảm thấy có vấn đề. Anh nói: “Nếu thấy có vấn đề thì tiếp tục điều tra thôi, chứ trực giác cái gì? Trực giác mà không cần hành động thì dễ chịu hơn.”
“Đồng chí Lý Binh Binh, lần này anh nói đúng rồi.” Thẩm Duệ vỗ vai anh ta: “Cho nên cần phải kiểm tra. Nhà nghiên cứu nói các tổ chức khác và một số sinh viên nghèo cũng đủ điều kiện, kiểm tra các tài liệu và trường hợp này Nhân tiện, bao gồm nghiên cứu và phát triển thành công của công ty này và các loại thuốc đã phát triển trong những năm qua.”
Lý Binh Binh gật đầu: “Được rồi!”
Lần này, cả ba đến trực tiếp Văn phòng Công an thành phố Tân Hải.
Lý Binh Binh yêu cầu cấp dưới điều tra thông tin phòng thí nghiệm, sau đó phát hiện ra một hiện tượng thú vị: “Nhà nghiên cứu cho biết, chủ sở hữu của công ty có tên là Dương Cúc Hoa, tên công ty cũng được gọi là Công ty TNHH Dược phẩm Hoa cúc. Nhưng điều kỳ lạ là Dương Cúc Hoa không phải là pháp nhân của công ty, ông ta chỉ có thể được gọi là cổ đông thứ hai của công ty thôi. Và thú vị hơn nữa, hãy đoán xem, cổ đông thứ ba và cổ đông thứ tư, họ là ai?”
“Vẫn câu nói cũ, nói tiếng người đi.” Thẩm Duệ nói.
Lý Binh Binh cảm thấy Thẩm Duệ thật nhàm chán, đoán xem phần này thú vị như thế nào, có thể mở mang thêm tư duy. Đôi khi chỉ cần suy nghĩ có thể nảy mầm từ việc phỏng đoán. Nhưng anh ta không dám tiếp tục trêu chọc, nói: “Trước kia không phải là các anh đã tìm ta ai đã cấp cho chùa Phong Đô Đại Đế rồi sao? Ba người giàu đó là cổ đông của công ty dược phẩm này. Tuy nhiên, có một điều rất lạ là pháp nhân của công ty này, tức là cổ đông lớn nhất, lại có tên là Cao Phi.
Cao Phi?
“Chúng tôi đã đã dùng Thiên Nhãn để kiểm tra, Cao Phi chỉ là pháp nhân trong công ty này, ngoài ra thì ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có thêm thông tin nào khác.” Lý Binh Binh nói. Cấp dưới của anh là Tiểu Mao Mao lập tức ló đầu ra nói: “Sếp, hình như anh quên mất một thông tin rồi.”
Tiểu Mao Mao cho Lý Binh Binh một lời nhắc nhở.
Lý Binh Binh sửng sốt một chút, sau đó vỗ đầu nói: “Người này là người Tân Hải.”
Thẩm Duệ: “…”
Chu Nguyên: “…”
“Đừng trưng ra vẻ mặt như vậy chứ, Tiểu Mao Mao là một bậc thầy điều tra, cậu ấy có thể điều tra thêm thông tin nếu các anh cho cậu ấy một chút thời gian.” Lý Binh Binh cười nói: “Phải không, Tiểu Mao Mao?”
Tiểu Mao Mao là một người đàn ông to béo, cậu ấy trông không hề nhỏ.
Tuy bề ngoài trưởng thành, nhưng đầu óc còn non nớt, khi nghe Lý Binh Binh khen ngợi, khuôn mặt mập mạp cười tươi như hoa: “Cao Phi hơi bí ẩn, tôi lật tung mạng lên rồi, vãn không tìm thấy thông tin gì về người này.Vậy nên thư sếp, tôi nghĩ người này hoặc là một người làm công cụ vỏ rỗng, hoặc thông tin của anh ta được coi là được kiểm soát tốt và đã được ẩn đi rồi.”
Tiểu Mao Mao bổ sung thêm: “Tôi nghĩ cái thứ hai hơi khó, đang là thời đại Internet, nhiều thứ phải được đặt tên thật, miễn là lướt trên mạng, dù chỉ một lần, tôi sẽ tìm ra thông tin ngay. Nhưng! Vô ích, lần này tôi không tìm được gì cả.”
“Các anh có thể điều tra xem người này có trong hồ sơ tử vong không?” Nghe Tiểu Mao Mao nói, Chu Nguyên mở miệng hỏi.