Thật là một nỗi xấu hổ không thể tả với ngôi đến này khi để mất ống thẻ.

Lúc đấy có báo án, nhưng do nhà chùa không có thiệt hại gì khác mà bị mất một ống thẻ vô giá trị, nên vụ án cũng chỉ mới được lập hồ sơ.

Vinh Tuệ thấy thứ đó là do chưởng môn cũ để lại, lỗi của ông là không bảo quản tốt.

Nhưng ông vẫn không thể hiểu được lý do tại sao tên trộm không ăn trộm gì cả, mà chỉ chăm chăm vào một cái ống thẻ đã sờn cũ để lấy đi.

Ông thở dài một hơi, cảm thấy chuyện này thật đáng hổ thẹn, bảo vật trong ngôi chùa được coi là vật thừa kế của tín ngưỡng đã bị đánh cắp, ông chỉ nói: “Đây được coi là một điều đáng xấu hổ đối đến thờ của chúng tôi, vì vậy kể từ năm đó, không có ống thẻ, chúng tôi cũng không thể làm lại ống thẻ để cầu phúc, cũng không ai đề cập đến chuyện này nữa.”

“Vụ trộm năm đó là như thể nào?” Thẩm Duệ không thể hiểu được kẻ đánh cắp thiêm văn đang nghĩ gì.

Vinh Tuệ cho biết, sáu năm trước, các thầy cúng lớn tuổi trong chùa đi chọn người mới, để lại hai thầy cúng nhỏ trông coi trong chùa. Nhưng ngôi chùa rất lớn, hai người bận rộn trong đền, một người ở cửa trước, một người ở sân sau, mỗi ngày sau khi Vinh Tuệ và mọi người quay lại, Vinh Tuệ sẽ cấp thiêm văn rồi thắp hương, lúc mở quỷ tử ra xem, ống thẻ đã biến mất, ông đã yêu cầu tất cả đi tìm lại nhưng tìm mãi không thấy, ống thẻ biến mất không để lại một chút dấu vết.

“Nhân tiện, thiêm văn của chùa chúng tôi và một cuốn sách chuyên môn giải đoán đặc biệt cũng đã biến mất không lý do.” Vinh Tuệ lại thở dài, với tư cách là người đứng đứng đầu của Phong Đô đại đế, những thứ này không phải bị lửa thiêu hủy, mà chính ông để đế mất chúng, thật sự là một tội lỗi.

Thẩm Duệ luôn nghi ngờ về chiếc ổng thẻ này, trên thực tế không có một ngôi chùa bình thường nào lại thiết kế một chiếc ống thẻ như vậy, hơn nữa thiêm văn của cái thẻ bói đó cũng được thể hiện bằng một số kí tự kỳ lạ, anh hỏi Vinh Tuệ: “Vinh Tuệ chưởng môn, xin mạn phép hỏi, từ bao giờ chùa này của ông có loại ống thẻ và thiêm văn như vậy, tại sao ông lại làm ống thẻ màu đen, và tại sao thiêm văn lại được thiết kế theo cách này?”

Câu hỏi này được hỏi rất hay, nhưng Vinh Tuệ là người đứng đầu đến thờ mới nửa chặng đường, nên không biết nhiều thông tin. Có rất nhiều chuyện về ngôi chùa Phong Đô Đại Đế này, vị chưởng môn cũ cũng không có thời gian để nói với ông ấy, bây giờ ông ấy chỉ biết có một chút thông tin.

Ông ấy nói: “Thực ra nếu chưởng môn cũ có ở đó, hẳn là ông ấy biết. Ống thé này dường như đã bắt đầu có từ thế hệ của ông ấy rồi. Thời điểm tôi vào chùa này, ống thẻ hình như đã được thay đổi cách đó không lâu. Tuy nhiên, ống thẻ này không dành cho những người hành hương bình thường, tôi vô tình nghe lão chưởng môn nói qua, ống thẻ này có thể đưa mọi người đến thiên đường hoặc địa ngục, sử dụng đúng sẽ mang lại những điều tốt, nhưng nếu chúng không được sử dụng đúng cách, tai họa sẽ theo sau.”

“Ngày đó lửa lớn nhưng ống thẻ vẫn còn lưu lại được, vì lão chưởng môn đã dùng một cái hộp sắt để cất nó lại, sau đó để nó trong một căn phòng làm bằng đá, vào ngày thường chúng tôi sẽ đến đó cấp thiêm văn và thắp một nén hương.”

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, thấy cậu ấy cau mày.

Sau một hồi im lặng, Chu Nguyên hỏi: “Đạo trưởng, chỉ có một ống thẻ đen thôi sao?

“…Có hai cái.” Vinh Tuệ nói, mí mắt của ông rũ xuống: “Mười sáu năm trước khi ta được đưa vào đền, một đôi âm dương, một đôi trống mái, ống thẻ đen có hai cái, tôi đi lau lá số, thấy có hai ống thẻ bao gồm cả thiêm văn, hình như giống hệt nhau, không hiểu sao lão chưởng môn phân biệt được ống thẻ dương âm. Nhưng trong trận hỏa hoạn mười sáu năm trước, một cái đã mất tích.”

Không hỏi thêm thông tin từ Vinh Tuệ nữa, nhóm người Thẩm Duệ rời đi.

Đạo trưởng cho người tiễn họ, lần này không phải là đạo sĩ Vinh Quan giống lúc trước, mà là một đạo sĩ trông lớn tuổi hơn một chút.

“Đạo trưởng, anh ở chùa này bao lâu rồi?” Thẩm Duệ vừa đi vừa hỏi vị đạo sĩ.

Vị đạo sĩ cũng không dừng chân, vừa đi vừa nói: “khoảng mười hai năm.”

Mười hai năm là một khoảng thời gian dài.

Thẩm Duệ hỏi anh: “Vinh Nan có phải là sư đệ của anh không?”

“Vâng.” Đạo sĩ trước mặt này không biết Vinh Nan xảy ra chuyện gì nên thuận miệng nói: “Tôi đến sớm hơn cậu ấy sáu năm, nhưng cậu ấy chỉ ở lại chùa chưa đầy hai năm rồi rời đi, tôi không biết các anh cảnh sát nhắc đến Vinh Nan là có ý gì, có chuyện rồi gì sao?”

Đạo sĩ này là một người thông minh, không ai vô cớ nói về người khác, biết biết Vinh Nan có thể liên quan đến chuyện xảy ra đêm qua, anh hỏi lại: “Vinh Nan xảy ra chuyện sao? Vấn đề là đứa trẻ đó có nhân cách rất tốt, nên ra ngoài xã hội rất dễ bị bắt nạt và chịu nhiều thiệt thòi.”

Khi Vinh Tuệ và vị đạo sĩ trước mặt đây nói về Vinh Nan, họ đều nói rằng anh ta có tính cách tốt, dễ bị bắt nạt, chịu thua thiệt.

Đến thời điểm hiện tại, những đánh giá mà anh nhận được khác xa với sự thật mà cảnh sát đã tìm ra. Thẩm Duệ do dự, suy nghĩ xem có nên nói với vị đạo sĩ trước mặt hay không, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn nói: “Hiện tại, cảnh sát cho rằng Vinh Nan rất có thể là hung thủ trong vụ án ngày hôm qua và 6 tháng trước.”

Vị đạo trưởng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía đám người Thẩm Duệ: “Không thể nào.”

Giọng điệu không nghi ngờ, nhưng rất dứt khoát.

“Anh nói người khác bắt nạt Vinh Nan, tôi có thể tin được, nhưng anh nói Vinh Nan là kẻ giết những người, thì tôi không tin.” Vị Đạo trưởng nói.

Đạo trưởng nói thêm: “Đừng nhìn tháy cậu ấy cao lớn mà nghĩ vậy, ở cô nhi viện, cậu ấy chính là đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Những đứa trẻ nhỏ hơn cậu ấy cungxg có thể bắt nạt và chống lại cậu ấy, vì vậy khi chúng tôi đi chọn người, chúng tôi phá lệ mang cậu ấy về dù cậu ấy có độ tuổi lớn hơn phạm vi lựa chọn của chúng tôi, lúc đó cậu ấy học cấp ba năm hai, chưởng môn của chúng tôi phụ trách tiếp tục nuôi cậu ấy học, sau khi lên đại học có thể nuôi sống chính mình, cậu ấy lựa chọn lối sống hoàn tục và rời khỏi ngôi đền.”

Nếu được chọn vào chùa lúc đang học năm thứ hai trung học ở cô nhi viện, tại sao Lâm Dương lại ở trong cô nhi viện? Anh ta đã lớn, không lẽ không có họ hàng thân thích sao?

“Lý do bị đưa vào trại trẻ mồ côi là gì?”

Những đứa trẻ sẽ xuất hiện trong cô nhi viện đều là những đứa trẻ nghèo khó, có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng có một vài trường hợp đáng thương khác, như những đứa trẻ bị mất đi cha mẹ do họ gặp tai nạn, một số trường hợp khác là do bị bỏ rơi ngay từ khi mới được sinh ra…

Khi Lâm Dương đến trại trẻ mồ côi, anh ấy đang là học sinh năm hai trung học và tuổi đã lớn.

Nói cách khác, một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể tự lập bằng cách tự mình ra ngoài xã hội làm việc.

Đạo trưởng: “Nghe viện trưởng Cô nhi viện nói, cha mẹ cậu ấy đã chết trong một trận hỏa hoạn, sau đó cậu được gửi cho người thân thích nuôi dưỡng một thời gian, nhưng người thân thích đó cho rằng cậu là một Tang Môn tinh nên đã gửi cậu vào trại trẻ mồ côi, sự việc cụ thể thì tôi không rõ lắm, bước chân vào chùa rồi, tất cả chỉ là hạt bụi bị gió thổi bay đi thôi.”

Đi ra khỏi chùa Phong Đô Đại Đế, Thẩm duệ hỏi Chu Nguyên: “A Nguyên, em thấy thế nào?”

“Mọi người, Lâm Dương lẽ ra phải tự sát một mình, tôi cần thời gian để tìm thêm manh mối tại sao anh ta lại hành xử như vậy.” Chu Nguyên nói: “Phương thức chết của Lâm Dương, tôi nghĩ hung thủ đứng sau cố tình để anh ấy chết như vậy, hắn muốn cho chúng ta biết về sự tồn tại của hắn, bây giờ chúng ta chỉ có thể xem đội trưởng Lý có tìm thấy thêm được các manh mối mới hay không.”

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến liền, ngay khi Chu Nguyên vừa dứt lời, điện thoại di động của Thẩm Duệ lập tức vang lên.

“Alo.” Thẩm Duệ nói: “Lão Lý, tình hình sao rồi?”

Lý Binh Binh ở văn phòng quản lý tài sản, cầm điện thoại di động nói: “A Duệ, xem xét qua kẻ tình nghi. Tôi đã xem kĩ video giám sát mấy lần, sau đó khi đi từng nhà để loại trừ một số người, cuối cùng cũng nhắm được một người, người này có mái tóc bạch kim!”

Tóc bạch kim?

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, lúc trước hình như anh có gặp cậu trên đường Hoa Đô, cậu cũng có mái tóc bạch kim.

“Có thể nhìn được chính diện không?” Thẩm Duệ hỏi.

Nghe câu hỏi này, Lý Binh Binh vô cùng tức giận, giậm chân nói: “Chết tiệt, người này xảo quyệt quá, lúc vào còn mặc áo khoác, đeo khẩu trang, nhìn không thấy mặt đâu. Lúc bước ra ngoài,có bỏ mũ, nhưng không bỏ khẩu trang, đã thế còn đeo thêm kính râm.”

“Gửi cho tôi video và ảnh chụp màn hình.”

Thẩm Duệ nói xong thì cúp điện thoại, Lý Binh Binh khả năng làm việc cực nhanh, một lát sau gửi cho anh video và ảnh chụp màn hình.

Bấm vào video để xem, ấn tượng đầu tiên là dáng vẻ của người này rất quen thuộc. Anh nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên đang đứng bên cạnh, trầm giọng nói: “A Nguyên, người này ăn mặc rất giống em trước đây.”

Chu Nguyên lấy điện thoại phát lại. Sau khi xem lại một lần, cậu có thể hiểu tại sao Thẩm Duệ lại nói như vậy, thực sự rất giống nhau, ngoại trừ việc cậu không thể nhìn thấy các đặc điểm trên khuôn mặt của hắn, nhưng kiểu quần áo và hình dạng của mái tóc bạch kim gần như khiến cậu nghĩ rằng đó là chính mình.

Nhíu mày, hai người luôn nghĩ đến một chuyện trước đây. Trong vụ cô gái xấu xí và vụ ngược đãi chó, một nhân chứng kể rằng cô đã nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc bạc kim đứng ở hiện trường vụ ngược đãi chó, lúc đó cô còn hoài nghi dó là Chu Nguyên.

Người đàn ông với mái tóc bạch kim lại xuất hiện ở cả hai nơi, là trùng hợp sao?

Thẩm Duệ đã gửi video này và ảnh chụp màn hình cho nhóm người Hứa Tiểu Ca, đồng thời yêu cầu họ phóng to và giải mã những người trong video. Nếu ó thể phóng to một chút để có thêm chi tiết, khó khăn khi tìm thấy người này sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút.

“A Nguyên, tại sao lúc đó em lại nhuộm tóc bạch kim?” Thẩm Duệ hỏi cậu.

Lâu rồi nên Chu Nguyên cũng không hiểu tại sao, người đàn ông này khiến cậu nhớ ra. Cậu đáp lại: “Chủ sân khấu kịch Khương Yến cần người xuất hiện trong chương trình, nên anh ta yêu cầu tôi làm nhân vật quần chúng , nhân vật cần tóc màu bạch kim, vậy nên tôi mới lập tức đi nhuộm.”

“Lý do là vậy à?” Thẩm Duệ cười: “Anh ta có biết là đã suýt khiến em trở thành nghi phạm trong vụ án này khi nhuộm tóc bạch kim cho em không?”

Chu Nguyên nhún vai tỏ vẻ không sao.

Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, Chu Nguyên nói: “Chúng ta đến Cô nhi viện Thiên Hải một chuyến đi.”

Cô nhi viện Thiên Hải nằm ở ngoại ô Tân Hải, nơi có nhiều nhà máy.

Sau khi tìm được chỗ đậu xe, họ đã tìm được Cô nhi viện Thiên Hải thành công dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ điện thoại di động.

Trước đây Cô nhi viện Thiên Hải là một viện dưỡng lão, Viện dưỡng lão đã được tạm gác lại, sau đó được một người nào đó mua lại, được tân trang lại, tu sửa thành một Cô nhi viện, được sử dụng để làm nơi ở cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, hoặc trẻ em có cuộc sống khó khăn.

Cô nhi viện này đã tồn tại hơn mười năm, kiến trúc hơi cũ nát, theo sự tàn phá của thời gian càng trở nên cũ kỹ hơn, những mảnh gốm sứ ở bức tường bên ngoài rơi ra rất nhiều, khiến cho bức tường trở nên lồi lõm. Trước cửa trồng một cụm hàng rào leo, nhóm người Thẩm Duệ nhìn lên, thấy hàng rào đã mọc cao đến tận ban công lầu ba, khiến Cô nhi viện trông càng thêm ảm đạm.

Họ tìm thấy số điện thoại của trại trẻ mồ côi trên mạng, muốn gọi báo cho người trong đó trước khi họ đến, nhưng điện thoại đã đổ chuông rất lâu mà không thấy ai trả lời, tại cổng viện, Thẩm Duệ đã cố gắng gọi lại mấy lần, cũng nhận ra số điện thoại đó đúng là số của viện, bởi vì ngay lúc anh gọi đi, ở trong có tiếng chuông vang lên, chứng tỏ rằng số điện thoại này vẫn đang được sử dụng.

Không có ai ở đó sao?

Hai người muốn đến bấm chuông cửa, nhưng lại phát hiện đầu dây của chuông cửa đã bị ngắt, chuông cửa đã trở thành một vật trang trí, có bấm cũng vô dụng.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Đứng trước cánh cổng sắt lớn, Thẩm Duệ gõ cửa, tiếng gõ cửa như tiếng nổ, ngẩng đầu nhìn vào Cô nhi viện, bên trong cánh cổng sắt lớn là sân trước, bởi vì thời tiết lạnh giá nên tất cả cỏ dại đều khô héo, bãi cỏ trông vô cùng hoang vắng.

Gõ một hồi vẫn không thấy ai đáp lại.

Thẩm Duệ nghĩ thật kỳ lạ, cô nhi viện lớn như vậy mà lại không có một bóng người nào sao?

Anh giơ tay định gõ cửa, nhưng cánh cửa tự mở ra. Cánh cửa sắt lớn không hề khóa mà chỉ đơn giản là khép lại, Thẩm Duệ gõ cửa hai lần, dùng sức mở cánh cửa sắt nặng nề ra, anh cau mày: “Kỳ lạ thật.”

Đẩy cửa ra, Thẩm Duệ bảo Chu Nguyên đi theo mình, bước vào bên trong.

Cô nhi viện trước đây là một viện dưỡng lão, cách bố trí của viện dưỡng lão được thiết kế dựa trên một bệnh viện kiểu cũ, lối vào là một hội trường, sau đó là một dãy phòng ở cả hai bên có cầu thang đi lên, Thẩm Duệ hô lên: “Có ai không?”

Câu hỏi của anh vang vọng trong hội trường, nhưng không ai trả lời.

Thật kỳ lạ, chưa kể đến việc có rất nhiều trẻ em trong trại trẻ mồ côi, ngay cả khi trong những năm gần đây số lượng trẻ em được nhận vào trại trẻ mồ côi có giảm thì cũng không đến mức là không có ai như vậy. Điều quan trọng là, tại sao các nhân viên Cô nhi viện đều không thấy bóng dáng ai cả?

Càng nghĩ càng thấy lạ, Thẩm Duệ nhấc điện thoại muốn gọi cho Lý Binh Binh nhờ anh ấy chụp ảnh.

Nhưng vào lúc này, cầu thang phía bên trái vang lên tiếng viên bi rơi xuống đất.

Lộc cộc.

“A Nguyên…” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào cầu thang bên trái.

Chu nguyên gật đầu: “Tôi cũng nghe thấy rồi.” Không phải là ảo giác.

Thẩm Duệ nắm tay Chu Nguyên kéo ra phía sau mình, hạ giọng nói: “Theo sát anh.”

Anh nhẹ nhàng bước lên cầu thang bên trá, đi lên tầng hai, thiết kế rất giống với thiết kế của khu bệnh viện bay giờ, mỗi hành lang bước qua là một phòng, ở giữa có một cây thánh giá, nếu rẽ qua là tương đương với việc rẽ vào một góc và quay lại phía cầu thang bên kia một lần nữa.

Giày dép va chạm trên sàn, tạo ra âm thanh lạch cạch, nghe đặc biệt đáng sợ trong hành lang dài này. Bây giờ là ban ngày, nhưng tầng hai của cô nhi viện gần như giống như ban đêm, đặc biệt là hành lang, nơi ánh sáng xung quanh bị che khuất bởi các ô cửa, khi không bật đèn, xung quanh một vầng tối tăm.

“Có ai không?”

Thẩm Duệ lần nữa lên tiếng dò hỏi.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Nhưng đáp lại là hắn không phải tiếng người, vẫn là tiếng viên bi rơi trên mặt đất.

Lần này âm thanh phát ra từ trần nhà trên tầng ba.

Trên tầng ba?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play