Ngày thứ hai, Chu Nguyên ở nhà làm việc, Thẩm Duệ vẫn phải quay về trong cục để duy trì tình hình chung.

Dương Châu đi tìm anh, nói Phương Quốc Hùng đã nhắc đến anh rất nhiều lần, muốn hẹn Thẩm Duệ gặp mặt và ăn một bữa cơm,

Thẩm Duệ đồng ý, tan làm sớm chở Dương Châu cùng đi đến nhà của Phương Quốc Hùng.

Phương Quốc Hùng ở nhà đã chuẩn bị tốt các món ăn, chờ Thẩm Duệ bọn họ vừa đến là mở tiệc ngay, ông ấy nói: “Sự kiện kia của Mâu Huy mấy ngày hôm trước đã biến thành việc khá lớn.”

Thẩm Duệ thở dài: “Hầy, vụ án đó hơi phiền phức.”

Anh còn cảm thấy được chính mình cũng tiếc nuối khi không thể cứu được Mâu Huy.

Sau khi ba người tán gẫu được một lúc, Phương Quốc Hùng đi thẳng vào chủ đề, ông ấy nói: “Vụ án của Phong Đô Đại Đế, gần đây tôi đã đi hỏi rất nhiều đồng nghiệp khác có tham dự vào vụ án cũ này. Năm đó chúng tôi tiếp nhận chỉ lệnh đến làm khám nghiệm tử thi, vẫn là thuộc về cảnh sát của các tỉnh khác, nhưng mà lúc đó vẫn còn có rất nhiều cảnh sát là người địa phương ở Tân Hải, gần đây tôi có nói với bọn họ về chuyện này, tôi hỏi thăm một chút, nói là vụ án này có chút tà môn.”

Phương Quốc Hùng nói với Thẩm Duệ, anh em ở địa phương nói cho ông ấy, trước khi xảy ra hoả hoạn ở chùa Phong Đô Đại Đế, trong hạng mục phát triển của Tân Hải, còn có một khu phát triển thường xuyên xảy ra sự việc chết người, kỳ lạ chính là có rất nhiều vụ án ở hiện trường đều xuất hiện ký văn của ống thẻ đến từ trong ngôi chùa kia.

Ngay sau khi vụ việc vừa xảy ra lúc ấy còn có các cảnh sát chạy đến trong chùa điều tra, nhưng mà sau nhiều lần điều tra căn bản không tra được gì, chỉ có thể bỏ mặc nó.

Phương Quốc Hùng nói: “Ngôi chùa Phong Đô Đại Đế đó rất khác so với những ngôi chùa khác, ít nhất chùa miếu của người ta đều dùng ký văn con số để trình bày, còn nhà của bọn họ thì đều là các loại từ ngữ kỳ lạ.” Ông ấy dừng lại uống ly nước ngọt, ông nói tiếp: “Đúng rồi, gần đây vội vàng phá vụ án búp bê nữ xấu xí và vụ án đồng thiếp tử, nghe nói đều xảy ra ở thành phố phát triển Tân Hải.”

Ngày hôm qua Thẩm Duệ cũng nghe Chu Nguyên nói qua về sự tình này, hôm nay lại nghe được Phương Quốc Hùng nói, có lẽ khu phát triển Tân Hải này thật sự rất có vấn đề.

Phương Quốc Hùng nói: “Tôi có phương thức liên lạc của các anh em tôi này, nếu cậu cần tôi sẽ đưa cho cậu.”

“Cần, cảm ơn chú Phương.”

Thẩm Duệ quyết định quay về muốn cho người đi điều tra lại sự tình ở khu phát triển Tân Hải.

Một bên khác, Chu Nguyên đang làm việc ở trong chùa, vốn tưởng rằng Diêm Kiêu sẽ trực tiếp gửi dữ liệu qua email cho mình, không nghĩ tới Diêm Kiêu lại trực tiếp tự mình đi đến đây, may mắn là bình giấm chua Thẩm Duệ kia không ở đây, bằng không thì lại sẽ có mùi giấm chua nồng nặc rồi.

Chu Nguyên rót trà cho Diêm Kiêu, thuận tay cầm lấy xem tư liệu do Diêm Kiêu đưa.

“Bà ngoại của Hứa Lương là người Tân Hải? Từng làm việc ở khu phát triển Tân Hải?” Chu Nguyên hỏi Diêm Kiêu: “Mẹ của Lý Thái Hoa cũng là khu Tân Hải…”

Diêm Kiêu nhìn Chu Nguyên, đáp lời cậu: “Một vài vụ án mà em đã phá gần đây xác định đều có liên quan đến Tân Hải ít nhiều. Về phần liên quan cái gì thì còn cần chính em đi điều tra rõ ràng một chút, dù sao anh đây cũng chỉ là tư liệu bên ngoài.”

Chu Nguyên gật đầu.

Diêm Kiêu lại nói thêm: “Đúng rồi, đồng nghiệp Hứa Tiếu Ca của em, nếu rảnh thì để cậu ấy đến chỗ anh xem lần nữa đi, gần đầy cậu ấy cũng không có đến.”

“Không có đến? Chu Nguyên cau mày, lúc trước cậu sắp xếp cho Hứa Tiếu Ca đi đến chỗ Diêm Kiêu làm tâm lý trị liệu, vốn nghĩ rằng cậu ấy sẽ đi cho đến khi hồi phục mới có thể ngừng đến chỗ Diêm Kiêu, không nghĩ tới Diêm Kiêu nói Hứa Tiếu Ca chỉ đến được bốn lần rồi sau đó không có đến nữa, hiệu quả trị liệu căn bản là không thể đạt được.

Diêm Kiêu nói: “Cậu ấy không chịu chấp nhận sự thật.”

Chu Nguyên bối rối nhìn anh ta: “Là có ý gì?”

“Về cái chết của mẹ cậu ấy, cậu ấy cũng có một phần trách nhiệm, cậu ấy đang trốn tránh.” Diêm Kiêu thản nhiên nói: “Em có thời gian thì nên đi thuyết phục cậu ấy, trốn tránh cũng vô dụng, có một số việc vẫn cần phải nhìn vào thực tế, nếu có thể vượt qua chướng ngại quá khứ thì sẽ ổn thôi, không cần phải quá chấp nhất.”

Nghe trong lời nói của Diêm Kiêu, Chu Nguyên cảm thấy có chút không thích hợp. Tại sao cậu lại cảm thấy được rằng Diêm Kiêu bí mật mang theo hàng lậu trá hình nói cậu vậy?

“Anh… đang nói em?” Chu Nguyên nhíu mày nhìn anh ta.

Diêm Kiêu cười rộ lên: “Không dám không dám, em anh cũng không dám nói. Nhưng mà, từ những gì anh nói mà em cảm thấy là anh đang nói em, A Nguyên, em cũng cần phải mở lòng mình ra, có một số việc cũng không có khó như vậy.”

Chu Nguyên không đáp lại.

Đúng vào lúc này, Quả Táo chạy vào, hướng ra cửa kêu mấy tiếng, tiếp theo liền nhìn thấy một bóng người cao lớn bước vào.

Là Thẩm Duệ.

Nhìn thấy xe của Diêm Kiêu ngoài cửa, Thẩm Duệ gần như là chạy nhanh vào nhà.

Mặc dù biết Chu Nguyên không có hứng thú gì với anh ta, nhưng cũng không thể ngăn cản anh ta có hứng thú đối với Chu Nguyên được.

Thẩm Duệ ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên, làm ra bộ dáng một nhân vật chính mà gật đầu chào hỏi Diêm Kiêu, nhìn thấy bên cạnh Chu Nguyên đang để bảng số liệu thống kê, biết được mục đích Diêm Kiêu tới đây, anh hỏi Chu Nguyên: “Đều có liên quan đến Tân Hải sao?”

Chu Nguyên gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Duệ liếc nhìn Diêm Kiêu một cái, sau đó nói chuyện với Chu Nguyên: “Anh vừa mới đến nhà của sư phụ Dương Châu một chuyến, ông ấy nói cho anh biết, trước khi chùa Phong Đô Đại Đế xảy ra hoả hoạn, khu phát triển Tân Hải cũng thường xuyên có sự cố ngoài ý muốn, mỗi một hiện trường của sự cố ngoài ý muốn đều sẽ có ký văn của chùa Phong Đô Đại Đế.”

“Có nói sự cố nào đối ứng với ký văn nào hay không?” Chu Nguyên hỏi.

Thẩm Duệ lắc đầu: “Anh không có hỏi cụ thể, nhưng mà chú Phương bên đó có cho anh phương thức liên lạc, đến lúc đó chúng ta có thể kết nối trực tiếp với người ta.”

Chu Nguyên nghĩ cũng có lý.

Tạm thời công việc đã bàn bạc ổn thoả, Thẩm Duệ nhìn thấy Diêm Kiêu vẫn còn ngồi chưa chịu đi, hỏi anh ta: “Anh Diêm đây là định ở lại ăn cơm cùng với chúng tôi sao?”

Anh chỉ định hàn huyên một chút, nhưng không ngờ tới Diêm Kiêu sẽ đồng ý.

“Được, dù sao lúc tôi chạy tới đây cũng chưa ăn cái gì, vậy làm phiền anh rồi.”

Thẩm Duệ: “…”

Có hơi tức giận, muốn đuổi anh ta đi thì phải làm sao bây giờ?

Chu Nguyên nhìn thấy bộ dạng Thẩm Duệ run rẩy khoé miệng, mím môi cười trộm.

Nụ cười này bị Thẩm Duệ phát hiện được, Thẩm Duệ trừng cậu, dùng ánh mắt nói với cậu: “Cười cái gì mà cười, lát nữa để xem anh xử lý em thế nào.”

Bỏ qua ánh mắt không nói nên lời, Thẩm Duệ đứng dậy đi vào bếp.

Tuy rằng không muốn làm đồ ăn cho Diêm Kiêu, nhưng mà anh vẫn phải chăm sóc cho Chu Nguyên, xem như là tiện nghi cho anh ta.

Thấy Thẩm Duệ đi vào trong bếp, Diêm Kiêu nói: “Em thật sự quan tâm anh ấy.”

Chu Nguyên sửng sốt: “Vì sao lại nói như vậy.”

“Trước kia ánh mắt của em chưa bao giờ có ý cười.” Diêm Kiêu thở dài: “Anh với em quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua em cười như vậy bao giờ.”

Chu Nguyên nhíu mày: “Anh nói vậy thật giống như là em luôn đối xử với bạn bè của mình bằng bạo lực ngược đãi.”

“Cũng có chút.” Diêm Kiêu cười nói: “Hiện tại anh đã bị mấy đứa ngược thành chó rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play