Thẩm Duệ chở Chu Nguyên đến nhà của Lưu Đông Quân trên chiếc Land Cruiser của anh ta.
Lần cuối cùng đến đây đã hai ngày rồi, lần cuối đến đây là vì chuyện của Tạ Thành. Lần này là do chủ nhân Lưu Đông Quân, giống như đồng nghiệp trong cục nói không phải là do không báo, mà do thời điểm chưa tới.
Chỉ là Thẩm Duệ không ngờ rằng quả báo này dường như có phần dữ dội và sôi trào.
Ngay khi xe dừng bên ngoài nhà Lưu Đông Quân, cổng sân của Lưu Đông Quân được mở ra, Từ Giai lập tức chào hỏi, khi nhìn thấy Thẩm Duệ và những người khác, bà ta lại bắt đầu khóc: “Cảnh sát, chồng của tôi chiều hôm qua đã đi ra ngoài giờ vẫn chưa về có phải có chuyện gì phải không?”
Người phụ nữ đang khóc quả thực có chút khó chịu.
“Chúng tôi không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.” Thẩm Duệ nhướng mày nói: “Trước khi nhìn thấy người khác hoặc thi thể, chúng tôi không thể phán đoán người đó có gặp tai nạn hay không. Ở tình huống hiện tại, chúng tôi chỉ có thể nói rằng ông Lưu mất tích thực sự có vấn đề.”
Đang đứng ở giữa cửa để nói chuyện, những người hàng xóm xung quanh nhà Lưu Đông Quân mở cửa bước ra xem, nhìn thấy Từ Giai đang khóc lóc thảm thiết, không có ai đến chào hỏi, thay vào đó là cau mày đóng [sầm] cửa lại.
“Oái, làm tôi sợ chết khiếp.” Từ Giai vỗ ngực mình mình và nhìn chằm chằm vào những người hàng xóm đã bước vào sau cánh cửa đóng kín trong khi giả vờ bị sốc, và lẩm bẩm mắng: “Một lũ đàn bà đanh đá.”
Nghe vậy, Chu Nguyên nói: "Bà Từ, bà cùng với hàng xóm ở chung như thế nào?"
“Tôi quá lười để hòa hợp với họ.” Từ Giai không muốn nói chuyện về những người khác, bà cảm thấy đứng ở cửa nói chuyện rất bất tiện, tai vách mạch rừng cũng không tiện, vì bà cô dẫn đám người Chu Nguyên đi vào nhà, lấy đồ uống và lập tức đi thẳng vào chủ đề: "Cảnh sát, anh phải giúp tôi tìm người chồng của tôi."
Lần trước Chu Nguyên không đến nhà Lưu Đồng vì hội chợ chùa. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, đảo mắt nhìn nhanh căn nhà của bà, đồ thủ công mỹ nghệ đều kém chất lượng, kiểu dáng lại có hay thay đổi, khi đặt những món đồ khác nhau vào tủ thì tủ có vẻ không hợp mắt.
Ghế sofa da màu nâu và bố trí lò sưởi trong đại sảnh càng không hợp nhau, khi hai phong cách va chạm vào nhau chỉ phát ra thứ gọi là [sến súa], nhìn Từ Giai, quần áo đều là nhãn hiệu nổi tiếng, giá cả cũng đắt. Nhưng khi đặt hai thương hiệu lại với nhau, hoa lá cành rực rỡ ở trên, còn màu đen bảo thủ ở nửa dưới thì hơi [trần tục].
Đó là gia đình có mức sống vừa phải, nhưng chất lượng cuộc sống chưa cao.
“Bà Từ, nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra trước khi ông Lưu biến mất.” Thẩm Duệ yêu cầu Hứa Tiếu Ca lấy máy ghi âm và sổ khẩu cung bắt đầu ghi âm: “Ông Lưu rời nhà lúc mấy giờ và tại sao?”
Từ Giai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nhận được một cuộc gọi vào khoảng 5 giờ 30 phút buổi chiều, sau đó uống một tách trà ở nhà rồi đi ra ngoài."
“Có cùng bà nói là ai gọi điện thoại với ông ta không?” Thẩm Duệ hỏi.
Từ Giai gật đầu: “Có, là chủ một bất động sản nhỏ, vì muốn đẩy nhanh tiến độ nên muốn mời A Quân đến, ông ta tên là La Quyền, trước đây đã liên hệ với chồng của tôi mấy lần, lần này ông ta sẽ ký hợp đồng, vì vậy hãy gọi ông ấy qua.”
Thẩm Duệ hỏi thêm Từ Giai có tin tức gì về La Quyền hay không, sau khi có được địa chỉ và số điện thoại di động của La Quyền, họ đã hỏi rất nhiều thứ, nhưng Từ Giai hoặc không biết hoặc không rõ.
Chân mày của Thẩm Duệ nhảy dựng lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng từ khi vào nhà đến khi kết thúc buổi điều tra, người chưa từng xuất hiện là Lưu Đồng, đột nhiên từ trong bếp bưng một đĩa thịt nướng ra.
“Mẹ, chú và những người khác giúp chúng ta tìm ba con, mẹ không định mời họ ăn món chân dê nướng sao?” Lưu Đồng đặt chân dê nướng trước mặt Chu Nguyên và những người khác: “Tôi vừa làm nóng thịt dê trong lò, rất thơm, nhìn ngon mắt lắm.”
Nhìn thấy con trai Lưu Đồng bưng chân dê nướng ra, Từ Giai sửng sốt, sắc mặt có chút không tốt.
Thẩm Duệ sửng sốt trước sự xum xoe của Lưu Đồng. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, anh ta cảm thấy Lưu Đồng có lẽ là một người có đạo đức tình cảm rất yếu, và cậu ta rất dễ bị xúi giục thực hiện những hành động bốc đồng.
Cậu bé này chỉ có thể đại diện như một con gấu con hung dữ, thích tỏ vẻ.
Nhưng giờ phút này, Lưu Đồng ngoan như một học sinh ngoan ngoãn, Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày.
“Chú, chân dê rất ngon, chú có muốn ăn không?” Lưu Đồng nhìn chằm chằm bọn họ như một đứa trẻ ngoan ngoãn bình thường: “Ăn xong chân dê, chú nhất định phải giúp cháu tìm ba, được không?”
Thẩm Duệ cau mày, nhìn chằm chằm vào chiếc chân dê vàng giòn trên đĩa, nhìn Lưu Đồng nói: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, cậu có thể giữ lại chiếc chân dê này, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu tìm được ba của mình.”
Lưu Đồng đặt đĩa thức ăn xuống, thở dài nói: "Tiếc quá, các người không thể nếm được độ ngon của món chân dê này."
... Không chỉ Thẩm Duệ cảm thấy Lưu Đồng khác thường, mà Chu Nguyên cũng cảm thấy hành động và cảm xúc của cậu ta có chút lập dị.
Nhưng họ không nghĩ đến điều gì, rốt cuộc, một đứa trẻ có thể chơi cuộc sống của những đứa trẻ khác như một kịch bản trò chơi không còn là [người bình thường] nữa rồi, Thẩm Duệ chỉ cầu nguyện rằng đứa trẻ sẽ tỉnh ngộ và quay đầu là bờ, nếu không điều sai sẽ tự nhiên mà đến.
Thẩm Duệ và những người khác đứng dậy rời đi, Từ Giai đang đứng bên cạnh cũng chậm chạp phản ứng lại muốn đưa họ ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, Chu Nguyên phát hiện nhà của Lưu Đông Quân thật sự rất lớn, không chỉ có sân trước trồng hoa cỏ, mà còn có sân sau rộng lớn.
Nhưng mà sân sau toàn là gạch và cát, Chu Nguyên liếc mắt liền phát hiện sân sau hình như đang xây một phòng nhỏ, cậu thản nhiên nói: "Bà Từ, nhà bà đang xây nhà à?"
Từ Giai sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Chu Nguyên đang hỏi chuyện sân sau, liền gật đầu: "Xây phòng kho đó, có thể bỏ một số thứ không dùng lắm vào, không cần phải đặt chúng trong nhà để gây trở ngại.”
Chu Nguyên gật đầu cùng Thẩm Duệ đi ra khỏi nhà họ Lưu, nhìn Từ Giai đi về, Chu Nguyên hỏi: "Thằng nhóc đó có chút kỳ quái."
"Đâu chỉ quái, mà còn vô tâm vô phổi." Thẩm Duệ khịt mũi, nói cho Chu Nguyên biết tình huống Lưu Đồng bị bắt lại, nói xong cuối cùng thở dài: “A Nguyên, em nghĩ đứa nhỏ này còn cứu chữa được không?"
Khóe miệng Chu Nguyên nhếch lên, cậu nhún vai: "Xác suất dưới 1%, tâm trí của một đứa trẻ cố định lúc một đến ba tuổi, cái gọi là đứa trẻ ba tuổi nhìn thấy tuyệt thế, Lưu Đồng này chính là đã mười ba tuổi, nửa đời sau nếu không có việc ngoài ý muốn thì vẫn cứ là hình ảnh vậy thôi.”
Nghe vậy, lông mày của Thẩm Duệ nhíu lại, anh cũng hiểu giang sơn bản tính khó đơi. Chuyện của Tạ Thành cũng sẽ rất sợ hãi nếu là sự tình những đứa trẻ khác. Nhưng Lưu Đồng rõ ràng là khác biệt, lên mạng tìm kiếm pháp luật, biết giết người dưới mười bốn tuổi là không phạm pháp, tâm tư kín đáo, còn khoe khoang trong các chương trình phát sóng trực tiếp trong nhóm, loại tâm lý bệnh hoạn này, nếu không có một chút ăn năn, e rằng chỉ càng thêm trầm trọng.
Thẩm Duệ thở dài: "Anh sẽ để những đồng nghiệp khác tập trung vào nhà của họ và đứa trẻ kia."
Chu Nguyên không nói gì, thủ đoạn nhìn chằm chằm người ta thực ra cũng vô dụng, hữu dụng nhất chính là nhốt cậu ta lại và tiêu diệt cậu ta ...
Ngồi trong xe, vừa mới điều khiển xe rời đi, Chu Nguyên đột nhiên phát hiện người hàng xóm bên cạnh đã đóng sầm cửa lại trước mở cửa nhìn bọn họ, liền bảo Thẩm Duệ lái xe đến chỗ cách nhà họ Lưu một khoản và bước ra khỏi xe gõ cửa nhà người hàng xóm của Lưu Đông Quân.
Những người ở cạnh nhà Lưu Đông Quân mở cửa ra và nhìn thấy Thẩm Duệ và những người khác, họ định đóng sầm cửa lại, nhưng với giấy chứng nhận cảnh sát của đám người Thẩm Duệ, họ miễn cưỡng đứng yên, bọn họ nói: “Cảnh sát, có việc gì thì hỏi nhanh lên, tôi vẫn chưa có nấu ăn.”
"Lưu Đông Quân..."
Thẩm Duệ chưa kịp nói gì gọn gàng, bà hàng xóm lập tức vặn lại: "Tôi không quen với gia đình họ. Hàng xóm xung quanh cũng không quen, các người muốn hỏi chuyện riêng tư thì nhầm người rồi.”
... Các chị em bây giờ kiêu ngạo như vậy sao?
Thẩm Duệ đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, liền nghe thấy lời của Chu Nguyên nói: "Chị à, chúng tôi không có câu hỏi nào khác, chúng tôi chỉ muốn hỏi chị, Lưu Đông Quân và gia đình ông ấy làm người khác khó chịu như thế nào."
Thẩm Duệ: "?"
Như tục ngữ nói nói, nếu nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng ngại nhiều, lời nói có người châm, có thể đổ cả một thác nước đầy. Bà hàng xóm liếc nhìn Chu Nguyên, nghĩ bọn họ cũng không giống như nhà Lưu Đông Quân cá mè một lứa, cuối cùng mở máy nói như hát: "Gia đình đó là kẻ ăn hiếp, mọi người xung quanh chúng tôi đều đã cãi nhau với bọn họ, nhà họ có đứa con đầu óc xấu lắm, ai chơi với nó thì xui, trước đây con trai tôi đi học về với nó, khi sang đường thì bất ngờ bị đẩy ra suýt bị xe tông vào, quay trở lại nhà họ để tìm lời giải thích, đứa trẻ ma quái đó nói rằng nó chỉ đang cố gắng thử nghiệm năng lực phản xạ? Nhìn kìa, thật là khốn nạn, tôi tức quá muốn tát nó. Đứa nhỏ không nói được, còn cái già đó cũng không thể làm gì được. Tên Lưu Đông Quân nói rằng chúng tôi đã mắng con trai ông ta và đến nhà tôi đánh chồng tôi ... " - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Không nghe thì không biết, nghe xong liền bị sốc ngang.
Bà hàng xóm dường như đã tìm được người bạn tâm đầu ý hợp của mình và tiếp tục phàn nàn: "Mọi người ở khu vực này đều không thích nhìn thấy nhà của bọn họ, thật là, có chuyện gì liên quan đến tiền bạc, không phải như vậy. Mà này, Lưu Đông Quân bình thường nhìn ông ta cười hì hì, nhưng thực ra ông ta có vẻ là hay đánh vợ. Tôi đã nghe vợ ông ta là Từ Giai, bị ông ta đánh đập và la hét mấy lần, than ôi, có một người hàng xóm như vậy, nó chút ... "
Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn nhau, bà chị hàng xóm vẫn muốn kéo họ nói chuyện, nhưng sau khi nói chuyện, bà hàng xóm vẫn mắng chửi người nhà Lưu Đông Quân nên Thẩm Duệ phải tìm cớ vội vàng quay về tham dự cuộc họp để rời đi.
“Xem ra trên không đúng dưới chắc chắn loạn.” Thẩm Duệ than thở: “Đi thôi, gặp người tên La Quyền kia một lát.”
"Cảnh sát, tôi có gọi điện thoại cho Lưu Đông Quân, nhưng không có yêu cầu gặp mặt, huống chi là thấy mặt ông ấy."
Trong quán cà phê, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông vũ dài nhấp một ngụm cà phê, nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên đang ngồi đối diện nói: "Hôm qua tôi gọi cho ông ấy vì hy vọng ông ấy sẽ xem xét lại tiền trong hạng mục công trình, Lưu Đông Quân muốn tăng giá, nhưng thị trường đang ế ẩm, các công trường đều muốn hạ giá để được việc, ông ấy ngược lại, ỷ có người liền thảo luận với tôi, đương nhiên tôi không muốn, khiến ông ấy chắc suy nghĩ nhiều.”
Cuối cùng, ông ta dừng lại và nói: "Cảnh sát, Lưu Đông Quân không thấy đâu ư?"
“Đúng vậy, hôm nay vợ ông ấy đã gọi điện cho cảnh sát và nói rằng ông ta đã đi ra ngoài kể từ khi nhận được cuộc gọi của ông ngày hôm qua, cho đến bây giờ vẫn chưa trở lại.” Thẩm Duệ đáp lại.
La Quyền nhìn chằm chằm: “Các người nghi ngờ tôi bắt cóc Lưu Đông Quân sao?"
“Vợ ông ta cho rằng ông khá khả nghi.” Thẩm Duệ chớp mắt.
La Quyền có chút khẩn trương: "Cái gì, tại sao tôi lại bắt cóc ông ta chứ? Tôi giàu có sợ không thuê được nhà thầu khác sao? Thanh Châu có rất nhiều nhà thầu, bọn họ đều muốn đảm nhận những dự án này, tôi chỉ thấy rằng tôi đã làm việc với ông ấy trước đây thấy khá đáng tin, nên mới tiếp tục xem xét ông ấy.”
Chu Nguyên cầm cà phê lên nhấp một ngụm: “Ông La, anh đừng căng thẳng, chúng tôi lấy lệ chỉ ở đây hỏi han thôi."
“Tôi không sợ, tôi không có làm sai, sợ cái gì!” La Quyền tự tin trở lại.
Chu Nguyên liếc ông ta một cái, nhẹ nói: "Ông có thể tự mình chứng minh sao? Ví dụ như ngày đó ở nơi nào? Có bạn bè nào có thể chứng minh lúc đó cùng ông không?"
La Quyền lại luống cuống nhìn chằm chằm: "Tôi ngày hôm qua đau đầu ngủ ở nhà, trời ạ."
Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, cảm thấy đây là một cái cớ thường dùng.
La Quyền nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn nhau, trong lòng hoảng sợ, ông cảm thấy mình có làm gì đâu sao lại bị hoài nghi. Trong lòng không khỏi run lên, nghĩ đến điều gì đó: “Này, không đúng, hôm qua ông ấy gọi điện cho tôi, Lưu Đông Quân nói đi mua đồ cho vợ, làm sao vợ ông ấy lại nói đến gặp tôi?"
App TYT & Ý Hiên Các team