Tiếng trống vang ở canh ba, không sống được tới canh năm.
Cả người bà ta run lên, móng tay còn dính bùn, chứng tỏ tội lỗi ngày hôm qua không thể rửa sạch.
Sợ hãi.
Trời chưa hoàn toàn rạng sáng, Lý Thái Hoa đến một ngôi chùa trên núi cao ở Thanh Thành, các đạo sĩ vừa mới rung chuông, và ta bước vào đại điện trong điện Tam Bảo, quỳ phịch xuống: “Bồ tát phù hộ!”
“Bồ tát phù hộ bất cứ ai.” Một đạo sĩ đầu tóc búi nhỏ tiến lại điện Tam Bảo, thắp ba nén hương lên tượng Bồ Tát hóa thân trong chánh điện, lễ rồi nhìn về phía Lý Thái Hoa: “Bồ tát phù hộ tất cả những ai tốt bụng. “
Người tốt bụng?
Lý Thái Hoa nhìn xuống bàn tay của mình, trong tay còn một mùi bùn đặc đất nồng nặc đang lẩn quẩn quanh mũi, khiến bà ta vừa chán ghét mà vừa sợ hãi, vì lời nói của đạo sĩ, bà ta ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tát, mặt mày vốn luon từ bi, nhìn lại, lại cười như ma.
Lý Thái Hoa bị dọa sợ, loạng choạng ngã ra.
“Thí chủ, bị vấp?”
Đạo sĩ đưa tay ra đỡ bà ta, nhưng Lý Thái Hoa lại ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đạo trưởng, tại sao Bồ Tát lại cười nhạo tôi?”
Bàn tay giơ ra dừng lại giữa không trung, đạo sĩ quay lại nhìn vẻ mặt Bồ Tát vẫn ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Thí chủ, Bồ Tát sẽ không cười nhạo ai. Bồ Tát là tấm gương sáng, lòng thí chủ nghĩ gì, Bồ Tát sẽ thấy thứ đó.”
Đạo sĩ nhìn Lý Thái Hoa tái nhợt, cau mày hỏi: “Thí chủ, có tâm tư gì sao?”
Nếu trong lòng có ma, trông Bồ Tát cũng thành ma.
Trong lòng có ánh sáng, nhìn thấy ma cũng là thần tiên có hào quang.
Lý Thái Hoa đứng dậy từ trên thảm quỳ, khẽ gật đầu với đạo sĩ, bước chân lộn xộn chạy ra khỏi cửa.
“Thí chủ, đừng hoảng đừng loạn, quay đầu là bờ.”
Giọng đạo sĩ từ phía sau truyền đến, càng làm cho bước chân của Lý Thái Hoa càng thêm hoảng sợ, bước ra khỏi chùa, mới bình tĩnh lại một chút, bất lực nhìn lại cổng chùa, lẩm bẩm: “Bồ Tát biết trong lòng ta có ma.… “
Không phải là ngày nghỉ, lại là ngôi chùa đang được xây dựng trên sườn đồi, trên đường xuống núi, ngoại trừ sương mù trắng xóa mênh mông, chính là con đường không thể nhìn thấy phía trước, đột nhiên có tiếng bước chân từ phía dưới truyền đến, từng bước từng bước.
Đường núi hơi hẹp, Lý Thái Hoa dừng lại, muốn cho người đi qua, nhưng khi bước chân dừng lại trước mặt bà ta, thì không đi nữa, Lý Thái Hoa nghĩ rằng người đó cũng muốn nhường đường cho bà ta, đang định lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng lại nghe thấy bên tai vang lên một giọng nam có chút khàn khàn: “Thí chủ, muốn mua à?”
“...” Lý Thái Hoa sửng sốt một chút, lúc phản ứng còn tưởng rằng chính là mấy người chặn đường bán đồ ở ngoài chà, vừa định mở miệng từ chối, đã nghe thấy người đó nói.
“Những thứ có thể làm cho thí chủ ngủ ngon, làm cho những thứ đó không dám đến, có thể giúp thí chủ bình an.”
Lúc đầu trong lòng Lý Thái Hoa hơi hoảng loạn, những mỗi lời bên tai lại như đang nói trúng tâm trí bà ta, không sai một câu, không lệch một chữ. Cách lớp sương mù trắng, sau một lúc lâu im lặng, Lý Thái Hoa nói: “Là gì?”
“Trống.”
Bàn tay của người đàn ông giơ ra khỏi làn sương trắng, mở ra, có mười mấy chiếc trống to bằng ngón tay cái nằm yên lặng trong lòng bàn tay, những chiếc trống nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, không biết từ đâu, ánh mắt của Lý Thái Hoa như bị nó hấp dẫn.
Bà ta đưa tay nhận lấy: “Bao nhiêu.”
“Mười nghìn tệ.”
Thấy chiếc trống nhỏ còn có hơi ấm của người đàn ông trong tay, Lý Thái Hoa ngẩng lên nhìn người đàn ông ẩn hiện trong màn sương trắng, cố gắng nhìn axem người đó trông như thế nào, nhưng sương mù trên đỉnh núi, như là người thích bám người khác, càng muốn nhìn rõ càng mờ ảo.
Mười nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, đừng nói mấy năm trước, thậm chí đến bây giờ, cũng không phải là số tiền nhỏ.
Vài cái trống nhỏ, đã đời giá to như trời, nếu là lúc trước, Lý Thái Hoa nhất định sẽ bỏ qua, nhưng hiện tại bà ta như gà chết đuối, thấy mình sắp bị nước cuốn, khó khăn lắm mới vớ được cây gỗ, sự lạnh giá và sợ hãi khiến bà ta giơ tay ra nắm lấy.
“Dùng như nào?” Lý Thái Hoa hỏi.
Người đàn ông cười nhẹ: “Hãy đeo nó vào thứ mà thí chủ sợ nhất, chiếc trống này giống như Câu Hồn Thư của Diêm Vương, nếu đặt chiếc trống vào thứ gì, thứ đó, sẽ bị cái trống mang đi, không làm phiền thí chủ, không doạ thí chủ nữa.”
Ngừng một chút, người đàn ông lại nói: “Hiện tại không lấy tiền, ngày này sang năm, mang tiền cho đạo trưởng, bần tăng tự tới lấy.”
Lời vừa dứt, Lý Thái Hoa thấy người dàn ông không vào chùa, mà quay người xuống núi.
Bà ta vội vàng ngăn lại: “Đạo sĩ tin tôi?”
“Tôi không thể tin cô, nhưng tôi biết tên cô.” Tiếng cười của người đàn ông lưu chuyển trên con đường xuống núi, giống như một giai điệu trẻ thơ đáng sợ, thổi vào tai Lý Thái Hoa trong cơn gió lạnh, “Lý Thái Hoa, cô Li, bên phải?”
Lý Thái Hoa trừng mắt nhìn, bà ta chỉ sửng sốt một chút, sau đó định thần lại, muốn đuổi xuống, nhưng đã không thấy người đàn ông đâu.
Chùa chung nguồn.
Với sự thay đổi của thời đại, bất luận chùa nào, cũng đều qua lại và liên lạc với nhau. Trong ngày lễ, họ cũng sẽ liên lạc với nhau, tổ chức phật đản, quan hệ có thể gọi là thân quen.
Cũng giống như hội chùa quy mô lớn diễn ra trong khoảng vài ngày được tổ chức năm năm một lần ở Thanh Châu, hầu như tất cả các ngôi chùa địa phương sẽ bầu ra đại diện để thảo luận về quá trình diễn ra hội chùa.
Rồng cỏ, múa lân, lễ chay, dâng hương cúng bái, cả diễu hành bằng xe hoa trên phố...
“Ngôi chùa đó, tên là chùa Thanh Vân Quan?”
Chu Nguyên nhìn bà ta với vẻ coi thường: “Năm thứ hai, người đó đến thu tiền không?”
“Có!” Lý Thái Hoa gật đầu: “Người đó nhận rồi, chẳng qua, vẫn không thấy mặt mũi, tôi hoi đạo trưởng ở đó, đạo trưởng nói, ngày hôm đó là ngày sinh ra Thanh Vân Quan, rất nhiều người, là một người đàn ông tay có vấn đề, từng nói chuyện với vị đạo trưởng.”
“A Nguyên, em thấy thế nào?”
Trên đường trở về văn phòng từ phòng thẩm vấn, Thẩm Duệ hỏi.
Chu Nguyên đi ở phía trước, như đang suy nghĩ nhiều chuyện, nhưng cũng không bỏ mặc Thẩm Duệ, trả lời anh: “Mấy ngày nữa tới hội chùa, em tới hỏi đại biểu Thanh Vân Quan chuyện này.”
Thẩm Duệ nhìn vẻ mặt của Chu Nguyên, định hỏi vài câu, nhưng Trương Quốc Toàn đi ra từ phòng làm việc của anh, còn vẫy tay với anh: “A Duệ, đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, rồi đi qua.
Sau khi giải thích về trường hợp của Lý Thái Hoa và Lâm Như Huy trong văn phòng của Trương Quốc Toàn, anh quay lại văn phòng, nhìn xung quanh nhưng không thấy Chu Nguyên, đang định đi tới bộ phận khác, lúc đi qua chỗ Hứa Tiểu Ca, mới dừng bước: “Cậu nhóc, đội trưởng Chu đâu?”
Hứa Tiếu Ca đang xử lý số liệu giật mình: “Lão đại, đội trưởng Chu đã đi rồi.”
“Đi rồi?” Thẩm Duệ nhíu mày: “Về nhà à?”
Hứa Tiếu Ca lắc đầu, có chút bối rối. Lão đại đến hỏi cậu chuyện này, làm sao cậu biết được, nhưng cậu vẫn trả lời: “ Lão đại, hình như đội trưởng Chu nhận một cuộc điện thoại, thu dọn đồ đạc rồi mới đi.”
Thẩm Duệ cau mày: “Nhận một cuộc điện thoại?”
Hứa Tiếu Ca chưa kịp trả lời, Thẩm Duệ đã sải bước trở lại văn phòng, mặc áo khoác rồi bước ra ngoài, nói với cấp dưới vẫn còn ở trong văn phòng: “Tôi về trước, có vấn đề gì cứ gọi cho tôi, mọi người vất vả rồi.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Trời đầu mùa xuân, tối cực kỳ nhanh.
Lại là giờ tan sở, đường lại kẹt cứng, nhìn con đường dài phía trước, Thẩm Duệ nhìn điện thoại mấy lần, do dự không biết có nên gọi cho Chu Nguyên hay không, cuối cùng lại cất điện thoại vào túi.
Nhưng tâm trạng cáu kỉnh không thể giải thích được.
Cuối cùng cũng vượt qua được cảnh tắc đường, đường đến chùa Lưu Phương ở ngoại ô vắng vẻ hơn nhiều, Thẩm Duệ tăng tốc độ nhanh hơn, vốn đi ô tô phải mất hai mươi phút, nhưng hơn mười phút đã tới cổng chùa.
Trước cổng chùa có hai chiếc ô tô đậu, Thẩm Duệ đậu xe bên cạnh, lập tức xuống xe đi về phía chùa.
Vừa đến cửa, anh đã thấy Quả Táo lao ra, nhưng thay vì sủa anh như mọi khi, anh lại để nó cọ vào quần mình như để lấy lòng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, mới rồi dẫn anh vào sân sau.
Chó nhận chủ, Quả Táo chính là thế. Sống trong chùa lâu như vậy, Quả Táo chưa bao giờ để ý anh, hôm nay lại thay đội, nhưng Thẩm Duệ không hề vui chút nào, ngược lại lo lắng cho Chu Nguyên.
Con chó không chung thuỷ, e là chủ nhân sắp có chuyện.
Nghĩ thế, anh lập tức tăng nhanh tốc độ, suýt chút nữa chạy thẳng tới khỏi phòng khách, đi quá nhanh, suýt thì không kịp dừng lại, ở ngay ngoài cửa phòng khách đang mở toang. Anh nhìn chằm chằm những người đang ngồi trong phòng, ánh mắt lập tức khóa chặt vào Chu Nguyên đang ngồi trên ghế chủ toạ.
Không gãy tay, không gãy chân, tóc cũng không thiếu một sợi.
Trái tim bất an, lập tức bình tĩnh trở lại. Thẩm Duệ nhướng mày, rồi mới đưa mắt nhìn về phía nhóm người vây quanh Chu Nguyên.
Tần Phong cũng ở đó.
Mặc một bộ đồ vest người không ra ngoài, gọi một lũ người tới bao vây bạn mình, xấu.
Lát nữa phải nói với Quả Táo rằng, thấy Tần Phong tới, phải sủa, sủa thật to, sủa như không quen biết, để anh rời đi trong sự xấu hổ.
Trong đại sảnh có một nam một nữ, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trước mặt Chu Nguyên.
Người đó mặc một bộ đồ đắt tiền khiến Thẩm Duệ thở dài, bởi vì bảo dưỡng đúng cách, trông giống như một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, khi nhìn thấy Thẩm Duệ, người đó chớp mắt với vẻ nghi hoặc, mở miệng: “Người này là ai?”.
Giọng điệu của người đó có chút không vừa lòng, giống như Thẩm Duệ đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, rồi lại nói thêm: “Lưu Nghị, đóng cửa lại, tôi có chuyện muốn nói với A Nguyên.”
Câu nói nồng nặc mùi thuốc súng, xếp Thẩm Duệ vào hàng người xa lạ không hiểu chuyện, Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày, bước lên trước, đi vào phòng khách, hỏi người phụ nữ: “Tôi sống ở đây, cô ơi, cô là ai?”
“Sống ở chỗ này?” Người phụ nữ quay đầu nhìn Chu Nguyên, mà Chu Nguyên đang uống trà cúi đầu, hình như không để ý đến, vì vậy chỉ đành quay đầu nhìn Tần Phong: “Tần Phong, người này là ai? Tại sao lại sống ở chùa Lưu Phương?”
Tần Phong thấy chủ đề chuyển lên người mình, nhìn Chu Nguyên với vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhìn thấy Chu Nguyên vô cảm đang ngồi im lặng, anh biết với tình cảm nhiều năm của mình và cậu, anh hiểu lúc này vẫn nên ít nói thì tốt hơn, mở miệng ra rồi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào trong, không trả lời.
...Mình đang làm cái quái gì thế này, nhất định phải nhảy vào Tu La Tràng, mong các vị đừng vây lấy tôi bằng ánh mắt nữa, được không, tôi chỉ là một tên khốn nạn, dẫn đường thôi.
Thấy Tần Phong không có trả lời, người phụ nữ cau mày nhìn Thẩm Duệ, hiển nhiên không hài lòng với anh, lạnh lùng nói: “Tôi là ai? Tôi là mẹ của A Nguyên!”
Thẩm Duệ kinh ngạc nhìn Chu Nguyên.
Cậu ngồi từ nãy im lặng không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu, đặt chén trà trên tay lại trên bàn, nhìn về phía mọi người có mặt, chậm rãi nói: “Trước hết, để tôi giải thích, tôi không có mẹ.”
Người phụ nữ sửng sốt, sắc mặt xanh mét rồi lại trắng bệch: “... A Nguyên, mẹ sai rồi, cho mẹ thêm một cơ hội được không?”
Đôi mắt của Chu Nguyên, hơi mơ mơ màng màng, nhưng cậu vẫn nghiêm túc nghe người phụ nữ nói, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, khi người phụ nữ đã nói hết những gì cần nói, cậu mới tiếp tục nói: “Xin lỗi, qua rồi hết hiệu lực rồi.”
Sau đó, cậu vẫy tay với Thẩm Duệ, ra hiệu cho anh đi vào.
Thẩm Duệ ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cậu, sải bước đi tới bên cạnh cậu, vừa mới đứng yên, liền nghe thấy cậu như đang tuyên bố một chuyện lớn, n nói với mọi người: “Vừa rồi bà hỏi anh ấy là ai? Anh ấy là Thẩm Duệ, là người của tôi.”
App TYT & Ý Hiên Các team