Người ta thường nói, đánh người thì không đánh vào mặt, mắng người thì không lôi khuyết điểm ra nói.
Nếu làm như vậy thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ không căng thẳng đến mức một mất một còn, vả lại còn có thể chừa cho bản thân một con đường lui về sau.
Nhưng bây giờ Ngô Đình Khải mỗi khi đánh người thì chuyên chọn đánh vào mặt.
Vậy còn đường lui thì sao?
Chỉ là một nhà họ Trần nhỏ bé của thành phố Thục mà cũng xứng sao?
Lúc Ngô Đình Khải quyết định ra tay, danh tiếng của nhà họ Trần đã được định sẵn là sẽ bị anh giẫm đạp dưới chân rồi.
Nhà họ Trần có địa vị ở tít trên cao ư?
Ha ha.
Sau cùng không phải là bị anh đánh ngã từ trên cao xuống rồi bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn ở dưới đất sao.
Hiện tại tươi sáng bao nhiêu thì tương lai sẽ thê thảm bấy nhiêu.
Nhìn gương mặt Trần Kinh Châu với đôi mắt ngấn lệ đầy tủi nhục, Ngô Đình Khải nhàn nhạt hỏi: “Sao?”
“Cảm giác thế nào khi bị đánh đập vô cớ như vậy, mà cái danh phận rực rỡ của anh lại không có tác dụng gì cả?”
“Cảm thấy thế nào khi bản thân bị người khác đè xuống đất đánh đập mà không có chút năng lực phản kháng nào?”
Giọng của anh không lớn lắm, giọng điệu bình thản chỉ đủ để Trần Kinh Châu nghe thấy.
Trần Kinh Châu không phải đồ ngu nên đương nhiên có thể hiểu được ý châm biếm trong lời nói của Ngô Đình Khải.
Anh ta không không nhịn được mà gào thét trong lòng: “Những kẻ hèn mọn sinh ra vốn đã hèn mọn rồi.”
“Tôi sinh ra đã có được mọi thứ, muốn gì được nấy. Tôi vốn đã được hưởng tài nguyên lẫn vật chất hơn bọn họ rất nhiều, lẽ nào không cao quý hơn hay sao?”
“Anh chết chắc rồi, lại dám xúc phạm đến nhà họ Trần của thành phố Thục, cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi anh đâu…”
Trần Kinh Châu có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng đáng tiếc mặt của anh ta chi chít vết tát, hai má sưng lên như đầu heo, rất khó thốt lên thành lời.
Huống hồ anh ta vốn không có cơ hội nào để mở miệng cả.
Những cái tát của Ngô Đình Khải vẫn vang lên không dứt.
Chu Thế Duy nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, trong lòng cảm thấy hả hê nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Anh ta không ngờ rằng cuối cùng Ngô Đình Khải lại là người xoay chuyển tình thế.
Sau cú sốc ban nãy, Hoàng Thiên Hồng buộc phải đứng dậy.
Xét theo việc công, với tư cách là đội trưởng của cục an ninh, nếu nhìn thấy một người bị đánh thì gã ta phải đến để ngăn cản.
Xét theo việc riêng, nếu những người đứng đầu của nhà họ Trần biết rằng gã ta có mặt mà không đến để ngăn cản, vậy thì gã ta cũng không làm nổi cái chức đội trưởng của cục an ninh này nữa.
Hoàng Thiên Hồng đưa tay ra lớn tiếng nói: “Này, bây giờ anh đã là nghi phạm phạm tội đánh người, phiền anh mau dừng tay lại.”
Nhưng gã ta chỉ đứng nói suông mà không hề chạy đến tách hai người ra.
Lúc nãy gã ta cũng nhìn thấy rõ ràng cậu Trần nằm chết dí dưới đất bị đối phương đạp đến không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Không cần nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào trình độ bạo lực của đối phương thôi cũng đã thấy rất ghê gớm rồi.
Vả lại, Ngô Đình Khải dường như nghe không lọt tai lời của gã ta một chút nào, vẫn không ngừng tát người trước mặt.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Trần Kinh Châu bị Ngô Đình Khải đánh đến ngất ngay tại chỗ.
Ném Trần Kinh Châu trên mặt đất, Ngô Đình Khải phủi tay như thể vừa làm một chuyện hết sức bình thường.
Trông thấy dáng vẻ như một con chó vừa bị đánh chết của Trần Kinh Châu trên mặt đất, Hoàng Thiên Hồng nhanh chóng chạy tới kiểm tra.
May quá, vẫn còn thở!
Gã ta nhìn Ngô Đình Khải với ánh mắt đầy sự rối rắm, chàng trai trẻ này đã làm một chuyện mà gã ta vẫn luôn muốn làm nhưng lại không có lá gan thực hiện.
Trong lòng Hoàng Thiên Hồng rất phức tạp, cuối cùng chỉ có thể cảm thán: Tuổi trẻ thật là tốt!
Nhưng rốt cuộc chàng trai trẻ bốc đồng này vẫn phải trả cái giá thật đắt vì những chuyện đã làm.
Cậu chủ của dòng chính nhà họ Trần sao có thể bị đánh thành cái dạng này.
Hoàng Thiên Hồng vẫy tay nói: “Người đâu, mau bắt người này lại dẫn về làm đăng ký.”
Hai thành viên của cục an ninh ngay lập tức tiến lên muốn còng tay Ngô Đình Khải lại.
Sắc mặt Ngô Đình Khải lạnh lẽo, ánh mắt như muốn phun lửa.
“Dừng tay!”
Một giọng nói vang lên từ phía cửa thu hút mọi ánh nhìn của mọi người trong phòng.
Ngô Đình Khải quay đầu lại nhìn, người đứng ở cửa vậy mà lại là Tiểu Lý.
Ngô Đình Khải có chút thắc mắc, không phải đã bảo anh ta đưa người đi xong rồi rời khỏi sao?
Hoàng Thiên Hồng cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
Tiểu Lý không đáp lại, chỉ móc một cuốn sổ nhỏ đưa cho gã ta xem.
Sau khi Hoàng Thiên Hồng xem xong, tròng mắt như muốn rớt ra.
Sắc mặt gã ta trở nên nghiêm túc, cung kính nói: “Mời anh cứ tự nhiên!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT