Gã đàn ông mập mạp hoảng sợ!

Sợ đến nghẹn lại!

Gã ta không ngờ trên người người này còn có súng.

Phải biết rằng thứ này không dễ vào tay, không có chút quen biết thì không có được.

Gã ta run rẩy nói: "Cậu muốn làm gì, cậu cẩn thận một chút!"

"Thứ này dễ cướp cò, cậu cẩn thận chút, đừng làm bừa!"

Trương Tuấn Lâm cười, gã cười lớn, cười rất điên cuồng.

Gã tức giận quát: "Đừng làm bừa?"

"Chết tiệt, một tên tép riu như mày mà dám đánh tao, mày biết tao là ai không?"

"Bốp!"

Gã giơ tay đánh gã đàn ông mập mạp một bạt tai.

"Biết không?"

"Bốp!"

Lại là một bạt tai.

Gã vừa hỏi vừa giáng bạt tai, tiếng phát ra ngày càng to, lời nói cũng ngày càng hung ác.

Dễ thấy, gã đang ở ranh giới bùng nổ rồi.

Quả thực Trương Tuấn Lâm rất bực, gã đường đường là một tổng giám đốc lại bị người ta làm nhục ngay trước mặt mọi người như vậy, thật khó mà chấp nhận nổi.

Gã là một người kinh doanh, ban đầu sau khi thấy gã đàn ông mập mạp khí thế hừng hực, biết đối phương không đơn giản gã định giải quyết chuyện này trong hòa bình.

Gã đắn đo nên bỏ ra một trăm vạn tệ tìm mối quan hệ làm hòa chuyện này hay đưa thẳng một trăm vạn cho gã đàn ông mập mạp.

Kết quả, điều khiến gã không ngờ tới là đám chó chết này lại dám không nói lời nào đã xuống tay, ra tay còn nặng đến vậy.

Tình huống như vậy gã không chịu nổi nữa rồi!

Sau khi dồn gã đàn ông mập mạp đến chân tường, Trương Tuấn Lâm đạp một phát vào đũng quần gã đàn ông mập mạp.

Gã tức giận nói: "Mẹ mày, thứ chó chết!"

"Ai ya!" Gã đàn ông mập mạp đau đớn kêu lên một tiếng, đau đến mức ngã ngay tại chỗ.

Đồng bọn của gã đàn ông mập mạp thấy gã ta bị đánh, định tiến lên giải vây nhưng lại sợ chọc giận Trương Tuấn Lâm, vạ lây gã đàn ông mập mạp nên trong lúc nhất thời có chút khó xử.

Có người lớn tiếng nói: "Thằng nhãi, thả anh béo ra, mày biết bọn tao là ai không?"

"Thằng nhãi, đừng tưởng có súng mà hay, mau thả anh béo ra."

"Thằng nhãi, anh Long của bọn tao đang ở gần đây, nếu mày không thả người, cẩn thận miệng không ăn nổi, chân đi hai hàng."

Nghe thấy những lời này, Trương Tuấn Lâm từ từ xoay người lại, gã vô cùng tức giận nói: "Còn cả bọn mày, bọn mày đều đáng chết!"

"Tao không quan tâm bọn mày là ai, có gan thì đừng đi!"

Nói xong Trương Tuấn Lâm hung hăng nhìn qua bạn học nam đang đứng ngây ngốc rồi móc điện thoại ra.

"Alo, Tiểu Hổ, tôi bị đánh, đưa đội vệ sĩ qua đây."

"Ừ, phòng Hoa Hồng khách sạn Homeland!"

"Đúng, mang thêm vũ khí!"

Nói xong gã kéo một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh gã đàn ông mập mạp, sau đó giẫm một chân lên đầu gã đàn ông mập mạp, dáng vẻ vô cùng ngông cuồng.

Lúc này, Lưu Mai Linh tỏ vẻ uất ức đi tới, nhỏ nhẹ nói: "Hay thôi bỏ đi, đừng làm to chuyện nữa."

Trương Tuấn Lâm căn hận nói: "Không được, ông đây chưa từng chịu uất ức như vậy."

"Nếu như hôm nay kìm nén cơn giận, sao anh có thể làm ăn ở thành phố Thục được?"

Nói xong, gã nhìn về phía lũ đàn em của gã đàn ông mập mạp, lạnh lùng nói: "Nếu bọn mày không muốn gã ta gặp chuyện thì ngồi yên đó cho tao."

Lúc này mới có người trong đám bạn học kịp phản ứng, hò reo nói: "Anh Tuấn Lâm ngầu quá!"

"Đúng, Tuấn Lâm vẫn ngầu như xưa."

"Đúng vậy nhỉ, giờ anh Tuấn Lâm là tổng giám đốc, giải quyết mấy tên côn đồ dễ như trở bàn tay."

Có học sinh nữ ngưỡng mộ nói: "Mai Linh, cậu thật may mắn khi có anh bạn trai ngầu như Trương Tuấn Lâm."

"Đúng vậy, Trương Tuấn Lâm không chỉ đẹp trai nhiều tiền, lại còn có sức hút nam tính, ngưỡng mộ chết mất!"

...

Trong bầu không khí toàn những lời nịnh nọt, thời gian chầm chậm trôi đi.

Rất nhanh, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng lớn: "Ai dám động vào tổng giám đốc của bọn tao?"

Một đám đàn ông đứng bên ngoài phòng Hoa Hồng, lấp kín lối đi của lũ côn đồ.









Thích

Theo dõi

Quà

Vote

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play