Trong sảnh lớn, Giang Uyển Quân có hơi choáng váng.

Bà ấy không ngờ rằng trong sảnh lại có nhiều người đến như vậy.

Ngoại trừ chủ nhà tạm thời là Lý Cơ Uy ra thì con cái của bà cả đều đến hết cả.

Còn có những người hóng hớt thì đang đi về phía này.

Mặt Giang Uyển Quân trầm xuống, nhìn qua Vương Minh Ngọc, trầm giọng nói: “Chị, chị đây là ý gì?”

Ý gì, đương nhiên là không để cho cô sống yên ổn rồi!

Vương Minh Ngọc mỉm cười: “Nghe nói em tìm được một mối hôn nhân cho Như Ý, chúng tôi đặc biệt đến đây xem xem là cậu ấm nhà nào không có mắt!”

“Ồ, ngại quá em ơi, thật xin lỗi, chị lỡ miệng.”

“Ý chị là cậu ấm nhà nào thật sáng mắt!”

Giang Uyển Quân đen mặt, nhưng vì Trương Cảnh Hàn đang ở đây nên bà ấy không nổi giận.

Bà ấy lạnh lùng cười, nói: “Được thôi, vậy thì vất vả cho chị rồi!”

“Ân tình của chị, em sẽ khắc ghi trong lòng rồi từ từ báo đáp.”

Vương Minh Ngọc cũng không phải thiện lành gì, bà ta mỉm cười nói: “Được, em nhớ là được.”

Ngô Đình Khải nhìn thấy màn đấu đá ngầm này thì nhớ lại lời đề nghị mà anh thấy trước đây: dòng họ quá lớn, thường đấu đá lẫn nhau, bá chiếm tài nguyên xã hội nghiêm trọng, lại không tạo ra được bao nhiêu vật chất có giá trị, đề nghị chỉnh đốn lại các dòng họ lớn.

Xem ra, đúng là phải ra tay dọn dẹp những dòng họ không hợp quy tắc rồi!

Giang Uyển Quân mang theo vài người vào đại sảnh, sảnh hai bên đều có người hóng hớt ngồi đầy.

So với Ngô Đình Khải thân cô thế cô thì sự xuất hiện của Trương Cảnh Hàn đã là có thành ý rồi!

Cậu ta không chỉ mang rất nhiều quà mà còn mời một người râu tóc bạc phơ đến, xem ra là một người già đức cao vọng trọng.

Trông cậu ta có vẻ là đến đưa sính lễ đính hôn.

Giang Uyển Cầm trò chuyện với phụ huynh nhà họ Trương trước rồi sau đó cười nói: “Vẫn nên để bọn trẻ nói vài câu đi!”

Lúc này, một cậu ấm trong sảnh phải đứng lên, anh ta lớn tiếng nói: “Bà hai, bình thường anh Cảnh Hàn khiêm tốn, không biết khen bản thân, mấy anh em chúng tôi giúp cậu ta nói vài câu được không?”

Giang Uyển Quân ngạc nhiên nhìn cậu ấm này, ngờ vực hỏi: “Cậu là?”

Cậu ấm đó cười nói: “Tôi là con trai của Lữ Duy Minh chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Hưng, Lữ Minh Nhạc!”

“Nghe nói ông cụ nhà họ Lý bệnh rồi, hôm nay đặc biệt đến thăm.”

Anh ta vừa nói lời này ra, những người nhàn hạ trong sảnh hai bên như ong vỡ tổ.

“Cái gì? Anh ta là cậu ấm tập đoàn Long Hưng? Nghe nói mấy năm nay anh ta đầu tư vào rất nhiều sản nghiệp, vốn đã nhân gấp mấy lần rồi.”

“Anh nhìn thấy người bên cạnh anh ta chưa, đó là cậu ấm tập đoàn Tiếu Quả, Trịnh Vĩnh Thao! Đây là một người tàn nhẫn, dành cả kinh doanh của bố mình, bây giờ anh ta còn được coi trọng hơn ba anh ta.”

“Còn nữa, còn nữa, người bên cạnh Trịnh Vĩnh Thao chính là Cự Hưng Gia – cậu ấm tập đoàn Gia Phi, đây cũng là một nhân vật đáng gờm.”

Giang Uyển Quân nghe vậy, nheo mắt, chắc chắn cậu ấm này không chỉ đơn giản là đến thăm ông cụ.

Bà ấy ẩn ý nhìn Trương Cảnh Hàn vẻ mặt thản nhiên một cái, cười nói: “Tuy cậu Lữ nghĩa khí nhưng phải xem Trương Cảnh Hàn nói sao đã!”

Trương Cảnh Hàn điềm đạm nói: “Dì Giang, khi đối mặt với chuyện tình cảm, cháu ăn nói hơi vụng về, không thể nói ra những lời khoe khoang được.”

“Chi bằng để anh Lữ giúp cháu nói vài câu đi.”

“Người ta thường nói: người ngoài cuộc tỉnh táo! Chắc hẳn anh Lữ còn hiểu rõ cháu hơn cháu nữa!”

Giang Uyển Cầm gật đầu mỉm cười: “Được!”

Việc đến nước này, Lý Như Ý có chút hoảng loạn.

Mấy cậu ấm đó, vừa nhìn đã biết do Trương Cảnh Hàn mời đến!

Hơn nữa, sản nghiệp của nhà mấy cậu ấm này lại gắn bó chặt chẽ với nhà họ Lý.

Lỡ như, bọn họ lấy kinh doanh của nhà họ Lý ra kìm kẹp mình vào nhà họ Lý thì phải làm sao?

Cô kéo góc áo của Ngô Đình Khải lại phát hiện người này đang nghiêng đầu nhìn về hướng đại sảnh.

Lý Đại Phong đang chơi với Khiết Nhan ở đó, dường như Khiết Nhan rất vui.

Lý Như Ý nhìn dáng vẻ thản nhiên của Ngô Đình Khải, không biết vì sao trong lòng cô cũng bình tĩnh theo.

Đúng vậy, sau khi người đàn ông này quay về thì chưa bao giờ nhíu mày qua, dường như không có việc gì làm khó được anh vậy, vậy tại sao mình lại không thể tin anh chứ?

Trương Cảnh Hàn đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp thì tức đến mức muốn hộc máu.

Cậu ta mời nhiều bạn đến như vậy, làm ra vẻ như vậy là để chuẩn bị phản công.

Kết quả, người ta còn không thèm để ý đến.

Cứ như cú phản công này lại đánh vào bông vải vậy, khiến người khác phát điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play