Phần lớn những người vây quanh đều nhận ra Lý Như Ý, không phải vì cô là đứa con gái bị vứt bỏ của nhà họ Lý, trên thực tế thì bọn họ cũng không biết xuất thân của Lý Như Ý là con gái của nhà họ Lý ở thành phố Thục.

Bọn họ chú ý đến Lý Như Ý vì dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Theo như họ thấy thì một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại đưa con vào nhà trẻ của xã khu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do nghèo.

Và hàng xóm láng giềng ở cả khu phố này đều biết đến từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện Lý Như Ý phản kháng lại sự đe dọa của cậu ấm nhà giàu.

Trong lòng những người xung quanh đều khâm phục hành động của cô, đúng là không có mấy người phụ nữ có thể nhẫn nhịn được trước những việc gây khó dễ này.

Bây giờ, chồng của người phụ nữ này về rồi.

Không những về rồi mà vừa xuất hiện đã gây nên sóng to gió lớn làm cho hàng xóm nể phục sát đất.

Lúc này, có người vừa nói đến chuyện Tiền Nhất Nam dập đầu nói xin lỗi Ngô Đình Khải thì lập tức tạo nên làn sóng dữ dội trong đám đông.

Mọi người đều khen ngợi Ngô Đình Khải tính cách thẳng thắn, có thực lực, là một người trừ bạo giúp kẻ yếu.

...

Ngô Đình Khải dắt Lý Như Ý phá vòng vây đi ra dưới tiếng hò reo của mọi người.

Không phải anh không quen với bầu không khí như này mà là Lý Như Ý lại không được thoải mái trước sự nhiệt tình vượt mức bình thường này.

Lý Như Ý đã quen với những ngày tháng khổ cực, quen với ánh mắt lạnh nhạt của người khác, lần đầu tiên gặp tình huống như vậy trong lòng lại có hơi lo sợ.

Đợi hai người nắm tay đi xa, Lý Như Ý mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Lý Như Ý bình tĩnh lại, hỏi những nghi ngờ trong lòng mình: “Ngô Đình Khải, nói thật cho em biết, tên Vương Bách Từ này là sao đây?”

“Gã ta là đại ca xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Thục, sao lại sợ anh như vậy?”

Cô cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút lạ lùng.

Tôi đã làm những gì rồi?

Tôi đã đánh tên đại ca khét tiếng mà trẻ con nghe đến tên cũng khóc thét là Vương Bách Từ, mà gã ta không hề dám trừng mắt một cái, còn rụt rè xin lỗi.

Thế giới này đúng là điên mất rồi!

Cô luồn ngón tay vào mái tóc, tim đập thình thịch, tay cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà vẫn còn run cầm cập.

Ngô Đình Khải nghe vậy, cười ôm lấy bờ vai tròn trịa của cô, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên tóc, dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng!”

“Em nhìn bên đó rồi sẽ hiểu thôi.”

Lý Như Ý nhìn theo hướng mà Ngô Đình Khải nói, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ híp mắt cười đi đến, đó chính là Huyết Đồ.

“Tiểu Đồ?” Lý Như Ý chưa kịp phản ứng, hỏi: “Tiểu Đồ, sao anh lại ở đây?”

Huyết Đồ sải bước đến gần, sau đó nở nụ cười tươi rói, hô: “Chào chị dâu!”

“Chị dâu, là Ngô Đình Khải gọi tôi đến, tên ngốc Vương Bách Từ không dọa đến chị chứ? Nếu không tôi lại đánh gã ta một trận, giúp chị trút giận.”

Giọng điệu thô lỗ của anh ấy vừa đơn giản mà vừa thẳng thắn làm Ngô Đình Khải nghe mà trợn mắt, tên nhóc này không thể dịu dàng hơn được một chút sao?

Lý Như Ý đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Tiểu Đồ, anh đừng gọi bừa, tôi và anh ấy vẫn chưa kết hôn đâu!”

“Hơn nữa, có mấy người còn không có ý cầu hôn cơ!”

Khi nói câu cuối, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía Ngô Đình Khải, lời nói rõ ràng có ý tứ.

Huyết Đồ cười khì, nói: “Chị dâu đừng trách, hồi Ngô Đình Khải còn trong quân đội, đến nằm mơ cũng gọi tên chị, cái này tôi có thể làm chứng.”

Ngô Địch cạn lời liếc Huyết Đồ một cái, giải thích với Lý Như Ý: “Đêm qua anh và anh ấy ra ngoài là vì đi tìm Vương Bách Từ.”

“Tên này ra tay hơi nặng, đánh đến Vương Bách Từ kêu oai oái.”

“Lúc nãy anh thấy tình hình không đúng nên gọi anh ấy đến ra oai, sao, trận chồng bày ra có phải rất tuyệt vời không?”

Lý Như Ý liếc anh một cái, bực dọc nói: “Anh là chồng của ai?”

“Đồ chân giò lợn, đồ ngốc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play