Cả người anh giống như một cái lò xo thật lớn, trong nháy mắt khi rơi xuống đất anh chỉ ngồi xổm nhẹ xuống, đã tiêu trừ toàn bộ sức lực.
Và đương nhiên, động tác như vậy chỉ có võ giả mạnh mẽ như anh, võ giả rèn luyện cơ bắp đến trình độ cao nhất mới có thể làm được.
Bản chất của con người, trên thực tế là vô số tế bào tạo thành cơ thể sống.
Võ giả tu luyện, rèn luyện gân cốt, sử dụng các vị thuốc vân vân tất cả cách thức đều là để nâng cao sức mạnh cơ thể.
Những cách huấn luyện này, thay vì nói là huấn luyện người còn không bằng nói là huấn luyện tế bào ở các vị trí khác nhau trên cơ thể mỗi người.
Sau khi đáp đất, Ngô Đình Khải nhấc pháo phản lực lên.
"Ầm!"
Lại thêm một đạn pháo không chút thương tình, lao thẳng vào chỗ trước mặt của đám quân địch kia.
Quân địch vừa mới tụ tập lại một chỗ, trong nháy mắt lại tản ra xung quanh.
Thấy tình huống này, Ngô Đình Khải ném pháo phản lực đi, yên lặng chờ đợi những người này đến.
Một pháo này chỉ để nói với họ:
Ông đây đang chờ ở đằng trước mấy người đây!
Một pháo này, chỉ muốn chào hỏi bọn họ.
Theo như Ngô Đình Khải thấy, thay vì dùng đạn pháp bắn ầm trên không trung, không băng cứ đáp xuống đất đoản đánh giáp lá cà cho rồi.
Mặc dù uy lực của đạn pháo này lớn, nhưng đối với võ giả mạnh mẽ mà nói, vẫn là quá chậm rồi.
Thấy đạn pháo bay đến, bọn họ có dư dả thời gian để phản ứng.
...
"Ầm ầm!!!".
Đạn pháo nổ tung!
Kẻ thù hiểu được ý đồ của Ngô Đình Khải!
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, người trong quân địch cho rằng đó là dáng vẻ của thủ lĩnh vung tay lên, dùng tiếng Hoa Hạ không thành thạo nói:
"Anh ta chỉ có một người!"
"Làm thịt anh ta!"
"Đi thêm năm cây số nữa, sẽ có người tiếp ứng của chúng ta!"
Nhìn bóng dáng Ngô Đình Khải, trong lòng có một vào quân địch sinh ra tia sợ hãi.
Nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, người này thế nhưng không hề khoa trương.
Hơn nữa, càng khoa trương hơn chính là trong tay người này còn mang theo đồ đạc.
Nhưng mà, thủ lĩnh của bọn họ không hề để cho bọn họ thời gian chần chừ.
Thủ lĩnh vung tay lên, quát: "Tất cả mọi người cùng nhau xông lên!"
Nói xong, ông ta chạy như điên về phía Ngô Đình Khải.
Bản lĩnh của thủ lĩnh này không tồi, di chuyển giữa núi rừng lại vô cùng linh hoạt.
Ngô Đình Khải từ trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi nhìn người này.
Anh chợt phát hiện, trên quần áo người này có chút vết máu.
Xem ra, trong mấy tên anh em bị tổn hại kia, chắc chắn đã có người bị thứ chó này hại!
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Ngô Đình Khải dứt khoát nhảy xuống khỏi đỉnh núi, xông thẳng tới chỗ thủ nơi đó đang đi tới.
Nhìn tốc độ của tên thủ lĩnh này, chắc có lẽ là một tên Võ Hoàng!
Ha ha, vì cứu một phế vật Võ Hoàng đã bị mình phế bỏ, mà làm liên lụy đến hai tên Võ Hoàng hoàn hảo.
Nhìn tên đầu têu phía sau này, có đau lòng hay không?
Tốc độ của Ngô Đình Khải rất nhanh, nhanh đến mức làm cho tên thủ lĩnh bên quân địch kia còn tưởng rằng bản thân đã sinh ra ảo giác gì đó!
Bởi vì, khoảng cách mấy chục thước như thế, Ngô Đình Khải nhảy xuống, vài giây đã lao tới trước người ông ta.
Thấy Ngô Đình Khải giết tới, thủ lĩnh quân địch vội vàng vung đao chiến thuật trong tay nghênh đón kẻ địch.
Thủ lĩnh của quân địch này rất tự tin vào thực lực của mình.
Đao chiến thuật trong tay ông ta dựng thẳng lên, đâm thẳng vào trái tim Ngô Đình Khải.
Nhưng trên thực tế, cái đao này chỉ là một thủ thuật che mắt.
Người bình thường nếu muốn ngăn cản một đao này, thường sẽ đánh bay trường đao trong tay ông ta ra, sau đó lấn lướt xông lên.
Nhìn một đao này, Ngô Đình Khải thờ ơ, tiếp tục xông về phía trước.
Nhìn thấy một màn này, thủ lĩnh quân địch vui vẻ trong lòng.
Khoảng cách càng ngày càng gần, ông ta cảm thấy Ngô Đình Khải đã không còn thời gian để kịp phản ứng!
Ngay khi ông ta cho rằng đao chiến thuật của mình sắp đâm vào trái tim Ngô Đình Khải, thì bỗng khóe miệng Ngô Đình Khải lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Chỉ là một Võ Hoàng mà dám lớn lối như thế, tự tìm chết!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của thủ lĩnh quân địch, Ngô Đình Khải cong ngón tay một cái, lập tức đánh văng đao chiến thuật ra ngoài.
Sau đó, tay kia của Ngô Đình Khải tay kia biến thành móng vuốt, vươn tay bắt về phía cổ họng của thủ lĩnh quân địch.
Mắt thấy tay Ngô Đình Khải càng ngày càng gần, thủ lĩnh quân địch lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì cả.
Bởi vì động tác của Ngô Đình Khải quá nhanh, nhanh đến mức thủ lĩnh quân địch không hề có thời gian để phản ứng.
"Hự!"
Cổ họng của thủ lĩnh quân địch bị bắt lấy, ông ta chỉ kịp phát ra một tiếng cuối cùng này, sau đó nói không nên lời nữa!
"Két!"
Ngô Đình Khải không hề cho ông ta bất cứ cơ hội nào, thẳng tay bóp chết ông ta!
"Ầm!"
Mang theo sức tấn công vô cùng lớn, Ngô Đình Khải đánh thủ lĩnh quân nhân xuống chân núi!
Nhìn thấy thủ lĩnh chết ngay tại chỗ, các võ giả bên quân địch trở nên ngây người!
Sao có thể nhanh như vậy được?
Chuyện này sao có thể?
Thủ lĩnh chính là lão tướng giàu kinh nghiệm đã trải qua chiến trường đó!
Là thủ lĩnh đã liều mạng với những chiến tướng của các nước bên địch mấy trăm hiệp, vậy mà lại không hề có sức phản kháng đã chết ngay lập tức!
Chết rồi!
Đòn tấn công lớn này đã khiến cho tất cả kẻ thù sợ hãi đứng im tại chỗ.
Nhìn Ngô Đình Khải đứng trên sườn núi, những quân địch còn lại không dám xung phong nữa.
Một người như vậy, là ma quỷ sao?
Đứng thờ thẫn ra khoảng chừng hai giây, những võ giả quân địch này mới chậm rãi hoàn hồn.
Bọn họ nhìn nhau vài lần, ai cũng đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Lúc này, bọn họ tình nguyện trở về liều mạng với đám người Huyết Đồ, cũng không muốn đối đầu với Ngô Đình Khải.
Bởi vì, đối mặt với đám người Huyết Đồ, bọn họ còn có khả năng trốn thoát.
Còn nếu đối mặt với Ngô Đình Khải, bọn họ tự biết chỉ có chết chứ không có sống!
Lúc này, một vị võ giả khí huyết hùng hậu đi tới trước, dùng tiếng Hoa Hạ kém cỏi nói: "Giữa chúng tôi với nước của ngài cũng không có thù oán!"
"Cứu người phụ nữ này chỉ là một nhiệm vụ mà chúng tôi nhận mà thôi."
"Bây giờ chúng tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ này, trả người phụ nữ này lại cho ngài, kính mong ngài hãy thả cho chúng tôi một con đường sống!"
Người khí huyết hùng hậu này có lẽ là một vị Võ Hoàng khác mà Huyết Đồ nói!
Không hề có thù oán?
Trả lại?
Con đường sống?
Ha ha!
Ngô Đình Khải lạnh lùng nhìn xuống những võ giả này, lạnh lùng nói: "Mấy người là lính đánh thuê?"
"Vâng!" Cao thủ Võ Hoàng trầm giọng đáp.
Sau đó, ông ta nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chúng tôi vô cùng tiếc nuối về những người lính bất hạnh đó."
"Ngài hãy ra giá, hoặc là nói ngài muốn cái gì, chúng tôi nhất định sẽ liều mạng đáp ứng yêu cầu của ngài!"
Tên Võ Hoàng này nhìn Ngô Đình Khải, trong lòng có chút không cam lòng.
Bản thân ông ta ngày thường chính là một chiến tướng siêu cấp vạn người kính trọng đấy!
Hôm nay lại phải cúi đầu trước một tên thanh niên non nớt, lại còn chỉ có thể dựa vào lính đánh thuê để tránh né truy sát!
Ngô Đình Khải lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Ông không biết sao?"
"Hoa Hạ, là vùng đất cấm của lính đánh thuê sao?"
Võ Hoàng không nói gì.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Ngô Đình Khải đã khiến sắc mặt ông ta thay đổi dữ dội.
"Hừ hừ! Lính đánh thuê?"
"Ông là chiến tướng của nước nào?"
"Quân đoàn Cuồng Long tôi muốn xin nước ông chỉ dạy vài điều."
Chiến tướng!
Quân đoàn Cuồng Long!
Nghe được mấy chữ này, tất cả người trong quân địch đều ngớ người.
Vậy mà, lại bị anh nhìn thấu!
Anh thế mà là người của quân đoàn Cuồng Long!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT