Trong lòng anh cảm thán, chuyện yêu đương này với đánh giặc, vốn đã không dễ như nhau rồi.
Nhìn khuôn mặt đẹp gần trong gang tấc, cùng với nỗi lòng mênh mông lúc này, Ngô Đình Khải lại có loại cảm giác quen thuộc.
Anh vừa nhớ lại, vừa động tình nói: “Trong khoảnh khắc vừa nãy, anh như thể được quay về lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vậy.”
“Lúc ấy, mẹ của anh cũng đã đến Thục Đô được nhiều năm.”
“Có một lần, có mấy đứa nhóc bằng tuổi đánh anh, những người khác đều tránh sang một bên đứng hóng chuyện, chỉ có em là đứng ra, hét một câu thầy giáo tới!”
“Khi ấy, anh rất tự ti, ngay cả câu cảm ơn cũng không dám nói với em, xoay người đi luôn!”
“Em đuổi theo anh, nhất quyết bắt anh phải nói một tiếng cảm ơn với em!”
“Sau khi đuổi theo anh hai con phố, anh không chịu nổi em cứ bám lấy, thấp giọng nói câu cảm ơn.”
“Còn em lúc ấy, lập tức cười nói không cần cảm ơn.”
“Có lẽ em không biết, trong vô số lần nguy khó sau này, thứ anh nhớ tới trước tiên, luôn là nụ cười này của em.”
“Nụ cười trong khoảnh khắc ấy, sự ấm áp trong giây phút ấy, là ánh mặt trời sáng rọi đầu tiên chiếu vào thế giới tăm tối của anh, đến nay ký ức của anh cũng vẫn còn như mới.”
“Sự rung động trong giây phút ấy, đã khiến cho anh hiểu rõ, cuộc đời anh, đã định sẵn là em, chỉ có thể là em!”
Lời của Ngô Đình Khải, lập tức làm cho Lý Như Ý nhớ tới buổi trưa hôm ấy.
Cậu bé tăm tối kia, có thể nói là trong ánh mắt, dường như ẩn giấu rất nhiều câu chuyện.
Vì bảo vệ sách vở trong chiếc cặp rách nát, bị nhiều người đánh như vậy, anh cũng không hề khóc một tiếng.
Đến tận cuối cùng, anh vẫn không buông tay nắm chặt cặp sách ra.
Trong tay Ngô Đình Khải cầm một cái hộp nhỏ, tiếp tục nói: “Sau đó, chúng ta dần dần thân quen.”
“Có vô số lần, anh thật muốn xúc động xoay người, tỏ tình với em.”
“Nói với em rằng, anh thích em!”
“Chỉ là, anh không thể xúc động, anh không thể xúc động.”
“Anh không thể để cho em cùng sống một cuộc sống như vậy với anh, em thấy không sao, nhưng anh thì lại không thể bàng quan như vậy.”
“Sau đó, anh nhất quyết muốn tòng quân nhập ngũ, cũng có một phần là bởi vì nguyên nhân này.”
Lý Như Ý mím môi, hốc mắt lên.
Chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, sẽ không có cảm giác thân thiết thế này.
Khi đó, rõ ràng hai người đều thích nhau, lại không thể ở bên nhau, không dám ở cùng nhau.
Lúc ấy, người của nhà họ Lý đã nói rõ ràng với Lý Như Ý, tuyệt đối không cho phép qua lại với Ngô Đình Khải.
Bởi vì, nhà họ Lý là dòng họ có tiếng ở Thục Đô, là nhà giàu cao quý.
Trước giờ chưa từng nghe qua có cô con gái lớn của dòng họ nào, sau khi gả thấp lại có ngày lành cả!
Nhìn Lý Như Ý đỏ hốc mắt, Ngô Đình Khải nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Giống như đang lẩm bẩm, lại giống như đang muốn nói lời yêu thương giản dị nhất.
“Tuy rằng trong lòng anh không nỡ, nhưng vẫn là gia nhập quân đội.”
“Thường nói sa trường mới là đường tắt của đàn ông, quả thật rất đúng.”
“Mỗi một lần, anh đều chủ động ôm từng nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành, sau đó đột nhiên đánh ra.”
“Khi ấy, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, tấn công!”
“Bất kể có bao nhiêu khó khăn, anh chỉ muốn tấn công!”
“Hành vi như vậy, cũng khiến cho anh lâm vào hiểm cảnh không ít lần. Nhưng mà, chỉ cần nhớ tới em, nhớ tới em vẫn còn ở Thục Đô, anh sẽ lại sinh ra vô số sức mạnh và lòng can đảm.”
“Cứ như vậy, nụ cười xán lạn của em, đã giúp anh vượt qua một nghìn chín trăm đêm.”
“Ở đây, có tổng cộng một nghìn chín trăm đóa hoa hồng.”
“Mỗi một đóa hồng, đều thể hiện cho một lần nhung nhớ của anh.”
Lý Như Ý đột nhiên ứa nước mắt!
Một nghìn chín trăm đêm, cũng có nghĩa là hai người đã xa nhau một nghìn chín trăm ngày.
Một nghìn chín trăm đóa hoa hồng, cũng chính là một nghìn chín trăm nỗi nhớ.
Một nghìn chín trăm ngày, ngày nào anh cũng đều nhớ!
Thì ra, trái tim của anh, vẫn luôn hướng về cô!
Trong phút chốc, Lý Như Ý đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Hóa ra, người mà mình nhớ nhung mỗi ngày, cũng đang ngày ngày nhớ mình.
Ngô Đình Khải nhẹ nhàng lau đi nước mắt của người thương, nhẹ giọng nói: “Chờ đến lúc anh lại trở về Thục Đô lần nữa, trong lòng anh rất là thấp thỏm.”
“Anh có chút sợ hãi!”
“Anh sợ em đã thay đổi, mà anh không theo kịp sự thay đổi của em.”
“May mắn là, em không thay đổi.”
“Em biết không, lúc anh nhìn thấy em và con, anh đã thấy may mắn biết bao.”
“Anh chưa từng tin vào thần phật, nhưng buổi tối hôm anh trở về, đã cảm ơn hết tất cả thần phật một lần.”
“Khi đó, anh đã thề ở trong lòng, từ giờ về sau, sẽ không để cho hai mẹ con em phải chịu bất kỳ một lời chỉ trích nào.”
“Kể cả trời đất có đảo lộn, anh cũng muốn lật nó lại, đặt ở trước mặt em.”