Người nhà họ Lý biết, nếu Trần Cơ Hành đã dám lộ mặt, chắc chắn đã có sắp xếp cẩn thận.
Nói không chừng, ngoài sân nhà họ Lý bây giờ, toàn là người mai phục của nhà họ Trần.
Lý Đại Phong căm phẫn, nhanh chóng quay đầu nhìn Ngô Đình Khải.
Ông ấy nhớ ra, Ngô Đình Khải có quan hệ rất tốt với số một Thục Châu, lúc này vừa hay cần dùng đến.
Lý Đại Phong nhìn Ngô Đình Khải, dùng giọng điệu nhờ vả trịnh trọng nói: "Ngô Đình Khải, cậu là con rể nhà họ Lý, nhà họ Lý gặp nạn, cậu nên ra tay giúp."
"Không phải cậu có mối quan hệ tốt với số một Thục Châu sao?"
"Nhanh gọi điện thoại, mời cậu ta đến giải vây giúp nhà họ Lý."
Sắ mặc của ông ấy hiếm hoi xuất hiện áy náy.
Trước đây, ông ấy và Giang Uyển Quân đều coi thường Ngô Đình Khải là một tên nghèo.
Luôn cảm thấy nếu như không có Ngô Đình Khải, Lý Như Ý đã tìm được bến đỗ tốt hơn, có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Ông ấy chưa từng ngờ, khi nhà họ Lý gặp nạn lớn, ông ấy lại cầu cứu sự giúp đỡ của tên nhóc nghèo ông từng coi thường trước mặt mọi người.
Ông ấy biết Ngô Đình Khải không có thiện cảm với phần lớn người nhà họ Lý, có lẽ sẽ không ra tay giúp.
Nhưng chuyện đến nước này, cũng chỉ đành ôm chân phật ngay, thử xem sao.
Ngô Đình Khải nhìn Lý Như Ý bên cạnh gật đầu.
Với tính cách ân oán rõ ràng của anh, anh sẽ không ra tay đâu.
Nhưng anh không muốn Lý Như Ý buồn.
Anh biết, Lý Như Ý không chủ động xin anh liên lạc với đồng đội là vì không để anh khó xử.
Một bên là cha mẹ ruột, một bên là chồng mình.
Bây giờ cô nhất định rất bối rối!
Ngô Đình Khải hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được!"
Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng cười châm biếm.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy người nhà họ Trần đang cười.
Cười rất hả hê.
Trần Kinh Châu bước ra khỏi nhóm người nhà họ Trần.
Anh ta chỉ Ngô Đình Khải, cười điên cuồng: "Nhóc con, anh ngốc à?"
"Mình anh còn lo thân chưa xong, còn có mặt mũi hứa với người khác."
Trần Kinh Châu chống rõ, nhả ra những câu nặng nề.
Cảm giác thắng lợi bây giờ khiến người khác sung sướng vô cùng.
Hôm nay anh ta kiên quyết yêu cầu hành động cùng là muốn tận mắt nhìn Ngô Đình Khải chết ra sao.
Bị đánh trong vườn khách sạn, kế hoạch của dòng họ thay đổi vì Ngô Đình Khải, hai chuyện này, luôn là cái gai trong lòng anh ta.
Trần Kinh Châu dungg ánh mắt bề trên nhìn Ngô Đình Khải, cười điên cuồng: "Ha ha, nhà họ Ký đã bị chúng tôi bao vây, còn muốn đợi người đến cứu các người?"
"Mơ mộng hão huyền!"
"Tối nay, hễ là người có liên quan đến nhà họ Lý, ai cũng không đi được."
"Còn nữa, có liên quan đến Ngô Đình Khải, cũng ở lại chịu chết đi!"
Nói xong, anh ta cười xấu xa: "Sợ lắm phải không?"
"Sợ thì quỳ xuống!"
"Nào, ngoan ngoãn dập đầu vài cái cho ông đây, ông đây để mấy người chết nhanh chút."
Ngô Đình Khải bình tĩnh nhìn Trần Kinh Châu điên khùng, nhàn nhạt nói: "Bộ dạng khùng điên bây giờ của anh như con chó điên không nghe lời."
"Tự cho mình là đúng, cắn bậy lung tung."
Anh vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt ngạc nhiên và sợ hãi.
Đại ca, anh thật sự không nhìn rõ tình hình à?
Người ta đánh đến cửa rồi, anh là một trong số các mục tiêu đấy!
Đã đến lúc này rồi, anh có thể khiêm tốn chút không, có thể nhẫn nhịn chút không?
Đúng, chắc chắn anh chạy không thoát.
Nhưng anh đừng đập nát chiếc lon đã bể, cố ý chọc giận nhà họ Trần, có ý dẫn lửa thiêu thân chứ!
Nếu như một người không tốt, vạ lây người khác thì sao đây?
Những người khách khác ôm trong người suy nghĩ này, giận dữ nhìn Ngô Đình Khải muốn anh im miệng.
Nhà họ Trần cũng ngây ra, trong tình huống này, anh vẫn dám đáp trả.
Dám mắng con cháu nhà họ Trần trước mặt mọi người.
Nhìn dáng vẻ Ngô Đình Khải bình lặng như nước, người họ Trần nhớ lại nỗi nhục ở sân vận động thành phố Thục mấy ngày trước.
Thản nhiên, lại là biểu cảm thản nhiên đáng ghét này.
Anh chê chết chưa đủ nhanh à?
Nhất thời, nhiều người nhà họ Trần nắm vũ khí trong tay, từ từ đi về phía Ngô Đình Khải.
Nếu anh muốn chết, vậy thì chết đi!
Vào lúc này, Khiết Nhan ngồi bên cạnh Ngô Đình Khải ngước mặt lên, nhìn Ngô Đình Khải, lớn tiếng nói: "Ba ơi, chú này xấu quá!"
"Còn nữa, chú ấy không phải chó."
Nói xong, cô bé nâng Bé Xám lên, lớn tiếng nói: "Chó mới không thể không nghe lời!"
"Ba xem, Bé Xám rất nghe lời!"
Ngô Đình Khải nhìn mặt Khiết Nhan vô cùng nghiêm túc thì dở khóc dở cười.
Ba đang mắng người mà!
Ngô Đình Khải nhìn Bé Xám vẫy đuôi liên tục, cười nói: "Đúng vậy, cả Bé Xám bọn họ cũng không bằng."
Hai ba con như chốn không người, làm khách khứa ngạc nhiên đến rớt cằm.
"Rẹt rẹt!"
Trong đầu khách khứa dường như có tiếng sấm nổ, bọn họ sốt ruột vô cùng.
Đến lúc này rồi, có thể đừng tìm chết không?
Ba mắng người ta là chó, con gái còn ác hơn, nói người ta không bằng cả con chó.
Bọn họ ngây ngốc nhìn Khiết Nhan đáng yêu, trong đầu có suy nghĩ: Con bé này mới bao lớn chứ?
Vậy mà dám hát bè với ba!
Lý Như Ý nhìn hai ba con như chốn không người, hơi cạn lời.
Cô đã khuất phục ba con này, không còn sức để mắng nữa.
Bên khác, Trần Kinh Châu bị làm nhục trước mặt mọi người, mắt đỏ lên.
Ở nhà họ Trần, anh ta là cậu ấm lớn được cưng chiều, làm gì bị ai sỉ nhục qua.
Hơn nữa, còn bị người ta sỉ nhục ở tình huống mình nắm phần thắng trong tay.
Anh ta hung dữ nhìn Ngô Đình Khải và Khiết Nhan.
Ngô Đình Khải đáng chết, con bé này cũng đáng chết.
Anh ta lớn tiếng kêu gào: "Tên tạp chủng đáng chết này, anh tìm chết à!"
Nói xong, anh ta dặn dò võ sĩ nhà họ Trần, nói: "Đi bắt tên đó qua đây."
Anh ta đương nhiên không dám đi, ám ảnh tâm lý mà Ngô Đình Khải để lại cho anh ta vẫn còn.
Trần Kinh Châu vừa dứt lời,trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Anh ta vừa ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay nhận được ánh mắt không có chút tình cảm nào.
Ánh mắt lạnh băng, suýt nữa đông cứng anh ta.
Ngô Đình Khải từ từ đứng dậy, từng bước đi về phía Trần Kinh Châu.
Hai mắt anh vô tình, trong mắt toàn là ý giết người.
Đồng thời, người anh toả ra khí thế bức người.
Theo hành động đến gần của anh, nhiều võ sĩ nhà họ Trần không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tay cầm vũ khí của những võ sĩ nhà họ Trần đó run rẩy, rồi từ từ lùi về sau, để lộ Trần Kinh Châu ra.
Ngô Đình Khải bước lên một bước, bọn họ lùi lại một bước.
Lòng các võ sĩ hoảng sợ cực kỳ, bọn họ còn không biết chính mình đang lùi về sau.
Trần Kinh Châu chấn động, muốn chạy về sau, chạy vào nhóm người, chạy càng xa càng tốt.
Tuy nhiên, anh ta vừa có suy nghĩ quay đầu đã phát hiện trên cổ mình có thêm cánh tay.
Anh ta quay đầu thì thấy Ngô Đình Khải người đầy sự chết chóc đang đứng trước mặt mình.
Nhận được ánh mắt của Ngô Đình Khải, phút chốc, lòng Trần Kinh Châu chỉ còn lại tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT