Ngô Đình Khải vừa dứt lời, tiếng bàn tán trong sảnh tăng lên.

Bên ông hai, sắc mặt ai nấy đều kỳ lạ.

Lý Đại Phong quay đầu nhìn Ngô Đình Khải, hơi ngạc nhiên.

Ba chữ Ngô Đình Khải đơn giản, làm thay đổi ấn tượng của Ngô Đình Khải trong lòng ông ấy.

Ông ấy không ngờ, Ngô Đình Khải lại là một người kiêu ngạo như vậy.

Hạng hai danh sách tân binh đã được coi là hạng hai của thế hệ trẻ Hoa Hạ rồi.

Đối mặt với người cùng tuổi khiến nhiều người tuyệt vọng này, Ngô Đình Khải lại có thể duy trì khí thế mạnh mẽ như thế.

Rất tốt!

Chỉ là tâm tính này đủ để xưng hùng trong thế hệ trẻ rồi!

Giang Uyển Quân ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải, trên mặt hiện lên sự trách móc.

Ngô Đình Khải này ngốc quá rồi, rõ ràng là kế khích tướng của người ta, cậu khoe khoang cái gì.

Những người ủng hộ khác bên ông hai sau khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi thì lập tức nổ ra một tràng pháo tay vang dội.

"Hay!"

"Phải như vậy!"

"Cho cậu ta biết mặt!"

Bọn họ nghĩ dù sao thì người thi đấu cũng không phải mình, phô trương thanh thế trước đã.

Lý Như Ý lặng lẽ ngồi bên cạnh Ngô Đình Khải, tỏ ý ủng hộ anh.

So với người trong cả sảnh phải, sự ủng hộ của Vương Bách Từ với Ngô Đình Khải là lớn nhất.

"Thân phận của cậu là gì?"

"Thân phận của anh Ngô là gì?"

"Chỉ cậu?"

"Cũng xứng thi đấu với anh Ngô?"

Vương Bách Từ cũng là người có thân phận, gã ta vừa lên tiếng, bầu không khí hỗn loạn trong sảnh dần dần lắng xuống.

Gã ta buột miệng nói ra bốn câu hỏi phản pháo lại, đánh thẳng vào lòng Đỗ Trung Đông, hạ thấp thân phận của Đỗ Trung Đông.

Trong mắt Đỗ Trung Đông hiện lên một tia sát ý, cậu ta căm hận nhìn Vương Bách Từ, lạnh giọng hỏi: "Anh lại là ai?"

Đỗ Trung Đông hạ quyết tâm, sau hôm nay, phải khiến cho những người nói những lời này trả giá!

Vương Bách Từ không hề quan tâm đến biểu cảm căm hận của Đỗ Trung Đông, gã ta lớn tiếng nói: "Tôi chỉ là một người bình thường!"

"Chỉ là một người bình thường ngưỡng mộ anh Ngô thôi!"

"Sao, cậu muốn đấu với một người vô danh như tôi?"

"Cậu không sợ mất đi thân phận hạng hai danh sách tân binh của mình?"

Vương Bách Từ lăn lộn biết bao năm trong giang hồ, vô số thủ đoạn.

Rất có kinh nghiệm đối phó với thanh niên tràn trề sức sống.

Quả nhiên, Đỗ Trung Đông bị Vương Bách Từ làm cho nghẹn họng.

Đỗ Trung Đông biết, người này chắc chắn không phải người bình thường, nhưng cậu ta không có kinh nghiệm ứng phó với người trung niên vô liêm sỉ này, nhất thời hơi cạn lời.

Bên còn lại, Vương Bách Từ nhìn thấy Đỗ Trung Đông bị mình làm nghẹn họng.

Đắc ý vô cùng!

Đang rầu rĩ vì không có cơ hội thể hiện thì tên nhóc này lại nhảy ra.

Ha ha, quá đã!

Còn về hậu quả đắc tội với Đỗ Trung Đông thì Vương Bách Từ không hề sợ.

Tôi chống đối với cậu vài câu thì đã sao?

Cậu còn có thể giết tôi à?

Có Long soái trấn giữ thành phố Thục, thế lực cậu lớn cỡ nào, dám làm bậy ở thành phố Thục sao?

Cậu lợi hại, có lợi hại bằng Long soái không?

Lý Cơ Uy thấy không ổn, lập tức lạnh nhạt nói: "Vương Bách Từ, đừng quấy rối, cậu cãi nhau với lớp trẻ, không sợ mất chừng mực sao?"

Ông ta nghĩ dùng thân phận người đứng đầu chi trưởng lên tiếng thì Vương Bách Từ sẽ tém lại.

Nhưng Vương Bách Từ là loại người gì?

Lưu manh giang hồ!

Chỉ cần trong lòng gã ta không nhận ông ta, thân phận ông có cao cách mấy cũng không dọa được gã ta.

Vương Bách Từ cười lạnh, định cãi lại.

Lúc này, Ngô Đình Khải giơ tay, chặn lưỡi Vương Bách Từ lại.

Vương Bách Từ cười ngốc nghếch như tên chạy vặt dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, không lên tiếng thật.

Vãi!

Đây là thật?"

Chỉ một chi tiết nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

Vương Bách Từ này lại nghe lời của Ngô Đình Khải?

Đây nào phải đại ca xã hội đen, đây rõ ràng là chân chạy vặt!

Nhìn thấy cảnh này, Lý Cơ Uy và Đỗ Trung Đông tức giận hơn.

Vì so với Ngô Đình Khải.

Bọn họ không là gì cả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play