Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan lên, để tránh cô bé bị đám người qua lại này xô ngã.
Khi ba người đến gần hơn, vẻ mặt của Khiết Nhan càng thêm đặc sắc.
Bởi vì, tất cả bạn nhỏ đến trường đều bị chặn lại ở ngoài cổng, cả đám đều ríu rít tụ tập lại một chỗ, không biết đang nói gì.
Lúc này, Ngô Đình Khải mới nhìn thấy rõ bên trong đám người đã xảy ra chuyện gì.
Ở cổng trường, có một đám thanh niên du côn dáng vẻ lưu manh cầm gậy gộc trong tay đang đứng đó, phía sau bọn chúng là mấy chiếc máy đào đất, những chiếc máy đào đất này đặt ở ngay trước cổng lớn, chặn không cho mọi người ra vào.
Lúc này, có phụ huynh hét lớn: “Nếu mấy người còn không tránh đường, thì đừng trách chúng tôi ra tay.”
Lời này nói ra, mấy vị phụ huynh khác cũng đồng loạt hùa theo, tuyên bố sẽ cho đám thanh niên du côn này một bài học.
Trong suy nghĩ của bọn họ, bên phe mình người đông thế mạnh, đám thanh niên du côn này dĩ nhiên không thể đấu lại được áp lực như vậy.
Nhưng mà, những hành vi này của bọn họ chẳng những không đe dọa được đám thanh niên du côn, mà ngược lại còn khơi dậy lên máu nóng của bọn chúng.
Chỉ thấy một gã thanh niên đầu đinh cởi trần, trên người cơ bắp cuồn cuộn lững thững đi tới trước mặt vị phụ huynh dẫn đầu kia, không hề nhiều lời vô ích, dứt khoát giáng một cái tát lên trên mặt vị phụ huynh đó.
Vị phụ huynh kia đang định đánh trả, toàn bộ đàn em phía sau gã thanh niên cởi trần đều giơ gậy gộc lên trước, lập tức khiến cho vị phụ huynh kia sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.
Mấy vị phụ huynh khác lên tiếng ủng hộ thấy thế, lập tức giả câm vờ điếc.
Nếu chỉ là việc hô khẩu hiệu thì bọn họ chẳng nề hà, nhưng mà nếu phải xông lên đánh nhau thật, thì hay là thôi đi!
Dù sao nhiều người như vậy, thể nào chả có người sẵn sàng ra mặt.
Ngô Đình Khải thấy một màn này, mày nhăn lại, đám thanh niên du côn kia chẳng qua chỉ là hùng hổ dọa người vậy thôi, nếu như các phụ huynh cùng đoàn kết lại, cùng lắm thì chỉ ba đến năm người bị thương, là có thể tóm được đám thanh niên du côn này rồi.
Ngôn Tình Tổng TàiĐám thanh niên du côn tổng cộng chỉ có sáu người, lại dọa được hơn mười vị phụ huynh sợ tới mức không dám hé răng.
Đúng lúc này, một cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân vượt qua đám người, đi lên trước bọn họ, dũng cảm đối đầu với đám thanh niên du côn này.
Cô gái kia nhẹ giọng quát: “Các anh đang làm gì vậy, mau tránh ra, các bạn nhỏ đều bị chặn ngoài cổng như vậy thì đi học kiểu gì!”
Gã thanh niên cởi trần kia nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói: “Liên quan gì đến tôi, còn nữa, một hai ngày không đi học thì có sao?”
“Mảnh đất này của trường học các cô đã bị công ty chúng tôi mua rồi, đã để cho các cô thời gian lâu như vậy, các cô không tự dọn đi, cũng chẳng thể trách chúng tôi!”
Cô gái kia sốt ruột nói: “Việc này anh đi thương lượng với hiệu trưởng chứ, sao lại phải chặn ở cổng trường làm gì?”
“Bây giờ chương trình học mới được có một nửa, sao có thể dọn đi ngay bây giờ được!”
Những phụ huynh khác nghe thấy lời này, cũng nói theo: “Cô giáo Kim Hi Hạ nói đúng, bây giờ có thể dọn đi đâu được chứ?”
Điều bọn họ lo lắng đó là, nếu như nhà trẻ dọn đi, sau này đi học có thể sẽ rất phiền phức.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang giày da đi về phía thanh niên cởi trần, vẻ mặt đầy tự tin.
Người này có khí chất không tầm thường, hẳn không phải là người bình thường.
Trong đám người có người nhận ra người đàn ông mặc đồ tây, lớn tiếng bàn tán: “Anh Trần chính là giám đốc của một công ty lớn, mặt mũi lớn, nhân mạch rộng, nhất định có thể dẹp được đám du côn này.”
“Đúng vậy, chắc chắn anh Trần sẽ làm được.”
Anh Trần kia cũng tin chắc là như vậy, nghênh ngang đi tới trước mặt gã thanh niên cởi trần, vừa nói chuyện vừa rút danh thiếp ra.
Kết quả, vị giám đốc của một công ty lớn này còn chưa nói được mấy câu, đã bị gã thanh niên cởi trần một cước đạp ngã.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người vây xem, gã thanh niên cởi trần kia mắng một câu: “Mẹ nó, giám đốc cái thá gì chứ, con mẹ nó đúng là thiếu đòn.”
Gã thanh niên cởi trần kia cực kỳ kiêu ngạo, vừa định mở miệng nhả ra mấy lời tàn nhẫn, lại thấy trước mặt mình có một người đàn ông ăn mặc vô cùng giản dị đi tới.
Ngô Đình Khải bỏ Khiết Nhan xuống xong, trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, đi tới trước mặt gã thanh niên cởi trần.
Anh chỉ nói một câu: “Cho các anh ba mươi giây thu dọn đồ đạc, biến!”