Trên khán phòng, có cả ngàn cả vạn Giang Hạo Dương đều đồng thời hô to:
“Bảng tân binh ưu tú bây giờ, toàn là vàng thau lẫn lộn đấy à?”
“Đường đường là hạng sáu trên bảng tân binh ưu tú, vậy mà ngay cả một chiêu của người bằng tuổi cũng không tiếp được, bảng tân binh ưu tú này là giả à?”
“Bà mẹ nó, đây là thực lực của hạng sáu trên bảng tân binh ưu tú à?”
“Các anh em, mọi người nói xem cái danh hạng sáu trên bảng tân binh ưu tú này của Trần Tư Hoàng, có phải là bỏ tiền ra mua không nhỉ?”
“Mẹ nó, mấy ông lạc đề rồi đấy!”
“Trần Tư Hoàng này có là đồ bỏ đi, thì cũng là Tông sư võ đạo hàng thật giá thật đó!”
“Có lẽ chúng ta nên đổi mạch suy nghĩ đi một chút, không phải Trần Tư Hoàng quá vô dụng, mà là Ngô Đình Khải này quá khủng!”
Vừa bị những lời này nhắc nhở, những người khác lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy!
Không phải Trần Tư Hoàng quá vô dụng, mà là Ngô Đình Khải này quá khủng!
Kết quả là, một câu khẩu hiệu dần dần lan truyền ra.
“Ngô Đình Khải, quá khủng!”
“Ngô Đình Khải, quá khủng!”
“Ngô Đình Khải, quá khủng!”
Lúc ban đầu khẩu hiệu chỉ từ vài người, dần dần lan ra trở thành mười mấy người, rồi dần mở rộng ra thành hơn trăm người.
Vốn dĩ trong đám người có fan ruột của Trần Tư Hoàng đang hò hét khẩu hiệu:
“Trần Tư Hoàng, tỉnh lại đi!”
“Chồng ơi, em mãi mãi ủng hộ anh!”
“Ngô Đình Khải trời đánh, quýnh chồng tui thảm như vậy, lớp trang điểm nhẹ trên mặt chồng tui cũng bay luôn rồi!”
...
Đám fan ruột này đều đã hét đến khàn cả giọng, ý định muốn mọi người xung quanh ủng hộ bọn họ.
Nhưng mà, mong muốn của bọn họ rất nhanh đã tan biến!
“Ngô Đình Khải, quá khủng!”
Câu khẩu hiệu này vừa lan ra, lập tức vùi lấp hết tiếng của các fan ruột.
Bọn họ giống như bọt nước nhỏ giữa cơn sóng lớn, hoàn toàn không có bất kỳ sức mạnh chống lại nào, lập tức bị sóng lớn bao phủ.
“Ngô Đình Khải, quá khủng!”
Rất nhiều người phấn khích đang lo không có chỗ phát tiết, lúc những lời này vừa lan ra, bèn lập tức đứng dậy hét to, vừa hét vừa nhảy.
Giống như, người đang đánh Trần Tư Hoàng ở trên lôi đài không phải Ngô Đình Khải, mà chính là bọn họ vậy!
Bên cạnh lôi đài, đám người Huyết Đồ nghe từng làn sóng tiếng hô này, lập tức nổi cả da gà!
Không phải bọn họ sợ hãi, mà là phấn khích!
Cảm xúc của con người rất dễ ảnh hưởng lẫn nhau!
Những lời này, thích hợp dùng với người thường, còn đối với những người đã từng tắm trong biển máu như đám Huyết Đồ thì không thích hợp.
Nhưng mà, giờ phút này, bọn họ đã bị ảnh hưởng!
Từng câu “Ngô Đình Khải, quá khủng!” này rơi vào trong tai bọn họ, cứ như là từng tiếng “Long soái, vô địch!” vậy.
Mỗi lần đánh thắng trận, tướng sĩ toàn quân đều sẽ hô to như thế.
Giờ phút này, đám người Huyết Đồ giống như trở lại chiến trường quen thuộc, về lại bên cạnh với các đồng đội!
Cảm xúc của Huyết Đồ mênh mông, anh ấy vung nắm tay, cao giọng hô theo: “Ngô Đình Khải, quá khủng!”
So với bầu không khí náo nhiệt bên cạnh lôi đài và trên khán phòng, trên lôi đài có vẻ khá yên lặng và tẻ nhạt!
Cơ thể Trần Tư Hoàng chỉ cách mặt đất có một mét, mũi chân Ngô Đình Khải hơi hất lên, tùy ý đá ra một cước, đá thẳng lên trên lưng của Trần Tư Hoàng.
“Bịch!”
Một tiếng vang nặng nề qua đi, Trần Tư Hoàng lại lần nữa bị đá bay.
Lúc Ngô Đình Khải làm những động tác này, hoàn toàn không hề nhìn Trần Tư Hoàng, mà là nhìn về phía giữa khán đài.
Trên giữa khán đài.
Ông Trần mặt trầm như nước, ông ta nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Ngô Đình Khải trên lôi đài, hận không thể tự mình lên đài xé xác anh!
Ông ta cắn chặt răng, dồn hết toàn lực không cho ngụm máu trong miệng mình phun ra.
Thật quá đáng!
Thật sự là rất quá đáng!
Mỗi một cước đá vào trên người Trần Tư Hoàng kia, đều như đá vào trên ngực của ông Trần.
Đây cũng không phải là nguyên nhân khiến cho ông Trần tức giận đến mức muốn hộc máu!
Điều khiến cho ông Trần phẫn nộ nhất đó là, mỗi một cước này, đã đá vào trên thanh danh nhiều năm kinh doanh của nhà họ Trần.
Con cháu dòng chính của nhà họ Trần, tân binh ưu tú siêu cấp thứ sáu trên bảng xếp hạng tân binh ưu tú, bị người dùng một chiêu hạ gục chớp nhoáng,
Trần gia dòng chính con cháu, tân tú bảng xếp hạng thứ sáu siêu cấp tân tú, bị người nhất chiêu nháy mắt hạ gục, sau đó còn bị bồi thêm mấy cước!
Nghĩ đến ánh mắt những thế gia khác nhìn nhà họ Trần sau này, ông Trần càng thêm tức ngực.
Đến đây, ông ta cuối cùng không nhịn được nữa.
“Phụt!”
Một búng màu già phun ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT