“Tới đây!” Ông Trần gọi một người tới: “Đưa bình sứ này cho Tư Hoàng.”

Cảm giác thế cục dần dần mất kiểm soát, trong lòng ông Trần từ từ tàn nhẫn.

Ông ta nhìn bóng dáng Trần Tư Hoàng sát mép võ đài, trong lòng có hơi không nỡ.

Nhưng mà dù tiếc đến đâu, cũng không thể để danh tiếng nhà họ Trần bị hủy.

Sát mép võ đài.

Nhìn bóng dáng kiêu ngạo trên võ đài kia, Trần Tư Hoàng cắn răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Anh ta sợ hãi.

Trần Tư Hoàng sợ hãi.

Anh ta vừa nãy đã nhìn thấy hết mọi thứ xảy ra bên mép võ đài.

Vừa rồi trọng tài vừa mới nhảy xuống võ đài, Ngô Đình Khải này đã đi tới bên cạnh A Trang.

Trong khoảnh khắc Ngô Đình Khải tiếp cận A Trang, anh ta còn cảm thấy vui mừng, cho rằng Ngô Đình Khải ra tay bừa sẽ bị A Trang đánh.

Nhưng mà hiện thực là tốc độ Ngô Đình Khải nhanh đến mức A Trang cũng không phản ứng kịp, đến mức A Trang bị đá bay một phát.

Tốc độ Ngô Đình Khải quá nhanh, nếu không phải anh ta đứng bên cạnh, anh ta mãi mãi cũng không cảm giác được tốc độ đó khủng bố đến đâu.

Nhìn Ngô Đình Khải khiêu chiến trên võ đài, Trần Tư Hoàng siết chặt hai quả đấm, không dám bước ra, không dám đi lên võ đài.

Anh ta đấu tranh, một bên là sự sợ hãi không kìm nén được trong đáy lòng, một bên là vinh dự của gia tộc, rốt cuộc nên chọn cái nào?

Đúng lúc này, một giọng nói giải cứu anh ta từ trong sự lưỡng lự.

“Cậu Tư Hoàng, đây là thứ ông chủ cho cậu.”

Chủ nhân của giọng nói kia chạm vào vai Trần Tư Hoàng, Trần Tư Hoàng mờ mịt giơ hai tay, trong tay nhận được một bình sứ.

Trần Tư Hoàng lặng lẽ nhìn bình sứ trong tay, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc.

Anh ta có chút thương cảm, có chút đau lòng.

Trong bình sứ này chứa một loại thuốc kích thích tố mới được một công ty sinh vật trực thuộc nhà họ Trần nghiên cứu ra.

Loại thuốc kích thích tố này vừa mới nghiên cứu ra, phần lớn thí nghiệm là dùng chuột bạch thay thế.

Thí nghiệm trên con người mới làm mấy lần, loại thuốc này vốn cũng không có tính ổn định và an toàn.

Có điều mặc kệ loại thuốc này thiếu sót bao nhiêu cũng không che giấu được ưu điểm lớn nhất của nó.

Chỉ cần uống loại thuốc kích thích này, trong hơn mười phút, adrenalin của con người sẽ nhanh chóng bài tiết, năng lực phản ứng của cơ thể tăng lên mấy lần, tư duy vận chuyển nhanh chóng hơn.

Gia tăng nhiều như vậy với võ giả mà nói cũng không phải một cộng một đơn giản, sự tăng cường thực lực nó mang đến khó mà lường được.

Đương nhiên uống loại thuốc này, hậu quả là gì, ai cũng không biết.

Ít ra suy thận, tổn thương thần kinh phổ biến nhất chắc chắn sẽ có.

Xem ra trong lòng ông nội, dòng họ mới là quan trọng nhất.

Cho dù mình là cháu trai xuất sắc nhất và được ông ấy thương yêu nhất.

Trần Tư Hoàng không suy nghĩ lung tung nữa, nhân lúc cởi áo ngoài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Hơn nữa anh ta cũng dùng động tác nhỏ này âm thầm bỏ thuốc kích thích kia vào trong miệng.

Trần Tư Hoàng biết rõ, sau khi nuốt thuốc kích thích này, bản thân sẽ không còn ánh hào quang, đánh mất công phu vẫn lấy làm kiêu ngạo, từ đó trở thành kẻ tàn phế.

Anh ta thở dài trong lòng, có lẽ đây là lần cống hiến cuối cùng cho dòng họ.

Nghĩ về lúc xưa, những thứ anh ta xài, ăn, mặc đều tốt hơn người khác, đây đều là dòng họ cung cấp.

Bây giờ đã đến lúc báo đáp cho dòng họ.

Trần Tư Hoàng cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, giống như có một đám lửa đang thiêu đốt trong người, dường như anh ta có thể điều động sức mạnh vô hạn theo ý mình.

Anh ta cảm thấy suy nghĩ và tốc độ của mình nhanh hơn bình thường vô số lần.

Nhìn Ngô Đình Khải trên võ đài, Trần Tư Hoàng có cảm giác anh ta chỉ cần đánh một quyền, Ngô Đình Khải sẽ tê liệt ngã xuống mặt đất như bùn nhão.

Người không biết không sợ.

Anh ta không biết trình độ của mình bây giờ chỉ tương đương một vị Võ Vương cao cấp.

Cấp bậc như vậy vốn không lọt vào mắt Ngô Đình Khải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play