Cuối cùng chỉ còn mình luận văn tốt nghiệp nhưng cô lại không viết nổi một chữ. Tình trạng này đã kéo dài trong hơn hai giờ rồi. Từ lúc thức dậy đến giờ cả người cô đều ở trong trạng thái trống rỗng, giống như đột nhiên bị hút mất hồn. Vài ngày nữa là lễ bảo vệ luận án tốt nghiệp đã tổ chức rồi, sao cô lại không thể phấn chấn lên nhỉ?

“Mình bị làm sao thế này?” Dương Ngân Hạ đập vào trang bìa một cách tức giận rồi ném luận án tốt nghiệp sang một bên.

Những người bạn cùng phòng nhìn cô một cách khó hiểu. Ngân Hạ bị làm sao vậy? Từ lúc sáng đến giờ cô như trở thành một con người khác, vẻ mặt thì u ám, không nói không rằng. Lúc hỏi cô có chuyện gì thì cô chỉ nói là không sao. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy.

Có hai nguyên nhân dẫn đến tình trạng này của phụ nữ. Một là đang đến tháng, tâm trạng dễ cáu gắt. Hai là chuyện tình cảm có vấn đề. Nhưng cô và Trương Quang Bảo vẫn rất ổn, không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa Trương Quang Bảo còn được chọn vào cúp Tiểu Cường, rất có tiềm năng phát triển. Đây là một chuyện đáng mừng nhưng tại sao cô lại không vui?

“Nếu như không yêu em, sao nửa đêm rồi mà anh vẫn còn thao thức? Mọi suy nghĩ của anh đều hướng về em. Anh nhớ em, nhớ em, rất nhớ em. Tình yêu khiến người ta day dứt nhưng anh lại không nỡ từ bỏ mà cứ mãi suy nghĩ không biết trong trái tim của em có tên mình không…” Bài hát “Tình yêu” của Karen Mok vang lên từ chiếc loa máy tính của người bạn cùng phòng.

Cô đã từng rất thích bài hát này nhưng bây giờ lại thấy nó chói tai. Dương Ngân Hạ bối rối. Cô đứng dậy chạy nhanh ra khỏi cửa, đóng cửa phòng ngủ cái “rầm”. Những người trong phòng nhìn nhau, không ai biết tại sao Dương Ngân Hạ lại trở nên như thế này

Bầu trời xám xịt giống như đã mất hết sức sống. Từng cơn gió lạnh thoảng qua, Dương Ngân Hạ thắt chặt quần áo và bước về phía sân vận động. Đây có thể nói là nơi định tình của cô và Trương Quang Bảo. Đêm hôm đó, Trương Quang Bảo uống say rồi tựa lên vai cô ở đây.

Giờ đây, bãi cỏ xanh mơn mởn đã úa vàng, khi dẫm lên có thể nghe thấy tiếng sột soạt. Dù có từng xanh tươi đến đâu thì cũng có ngày héo úa. Dương Ngân Hạ đang yêu nên trong lòng không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Bây giờ mọi thứ đang rất tốt đẹp. Trương Quang Bảo đang cháy hết mình trong cuộc thi. Sáng tác “Một tiếng cười nhạt” của anh đã giành được vị trí thứ ba rồi, bỏ xa các ca sĩ khác. Có lẽ thật sự giống như anh nói rằng top một của khu Tây Nam đã vậy gọi anh rồi.

Trương Quang Bảo thích âm nhạc. Anh đạt được thành tích ấn tượng như vậy trong cuộc thi này, cô hẳn nên thấy mừng cho anh. Nhưng không hiểu vì sao, kể từ khi tham dự buổi họp báo của cúp Tiểu Cường vào ngày hôm kia, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi cứ như mình sắp mất anh rồi.

Có lẽ anh sẽ đạt được kết quả ấn tượng hơn nữa trong các cuộc thi sau. Cũng có khi anh sẽ giành được giải quán quân rồi trở thành một ca sĩ có hợp đồng rồi nổi tiếng ngay lập tức.

Những điều không tưởng trước đây nay đã có thể thực hiện được. Là bạn gái của anh, hẳn cô nên thấy vui vì anh có một tương lai rộng mở.

Nhưng cô có thể lừa dối người khác, nhưng lại không thể lừa dối chính mình. Dương Ngân Hạ biết mình không muốn anh gia nhập giới giải trí. Cô cũng không muốn anh trở thành một ngôi sao. Tuy không phải người trong giới giải trí nhưng cô cũng biết đó là một nơi vô cùng phức tạp. Những tin tức về chuyện suy đồi đạo đức, hít thuốc phiện đã có rất nhiều trên các phương tiện truyền thông. Có thể thấy rằng giới giải trí là một nơi dơ bẩn.

Nếu Trương Quang Bảo bước chân vào giới giải trí, chỉ có hai con đường đang chờ đợi anh. Một là bỏ đi tính nóng nảy và trở nên ngoan ngoãn hoặc sẽ phải va chạm đến mức đầu rơi máu chảy. Không còn con đường thứ ba. Cho dù là cái nào đi nữa, nó đều không phải là điều cô mong muốn. Vậy nên cô hy vọng anh sẽ không tham gia vào giới giải trí.

“Có phải mình đã quá ích kỷ không?” Dương Ngân Hạ đã từng tự hỏi bản thân mình. Phía trước Trương Quang Bảo là con đường mà mọi người mơ ước nhưng mình lại không muốn anh bước lên. Có ai làm bạn gái mà lại như vậy chứ?

Cô thở dài rồi vuốt lại mái tóc rối lên vì gió. Sắp tốt nghiệp rồi, có một số chuyện nên được xem xét như công việc, tình yêu. Nhưng dường như Trương Quang Bảo chỉ tập trung vào cúp Tiểu Cường mà chẳng đoái hoài gì đến những thứ này. Trước kia Dương Ngân Hạ luôn tự giải thích rằng “anh ấy đã có tính toán” nhưng bây giờ cô không còn quá tin vào điều này.

Hơn nữa còn có Triệu Cảnh, người mà cô chắc chắn cũng thích Quang Bảo. Lần nào gặp cô ta cũng thấy đang đi cùng với Quang Bảo. Chuyện này đã vượt ra ngoài phạm vi bạn bè rồi. Có một câu nói rất hay, ánh mắt không biết nói dối. Khi nhìn Trương Quang Bảo, ánh mắt của Triệu Cảnh đều là tình ý sâu đậm. Tuy Trương Quang Bảo có thể không nhận ra, nhưng trực giác của phụ nữ vẫn luôn nhạy cảm nhất. Triệu Cảnh có thể giấu Trương Quang Bảo nhưng không thể giấu cô.

Tình cảm là thứ riêng tư nhất. Không ai muốn chia sẻ bạn trai mình với người khác. Nhưng biết vậy thì sao, chẳng lẽ cô lại đi nói với Quang Bảo là sau này đừng gặp gỡ với Triệu Cảnh nữa à? Trương Quang Bảo sẽ không làm như vậy. Còn cô cũng không mở miệng nói những lời như thế.

Trời ơi, sao đột nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Hết Cúp Tiểu Cường rồi đến Triệu Cảnh. Cứ như đột nhiên xảy ra một biến cố phá vỡ hoàn toàn cuộc sống của cô. Trước khi tốt nghiệp, cô còn nghĩ rằng sau khi ra trường sẽ cùng đi tìm việc với Trương Quang Bảo rồi hai đứa sẽ cùng cố gắng vì tương lai. Đợi đến lúc thích hợp rồi sẽ đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ. Nhưng bây giờ, những chuyện này có vẻ hơi xa vời.

“Này, Dương Ngân Hạ!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, kéo Dương Ngân Hạ khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn lên, hoá ra là phó hiệu trưởng Vương. Ông ấy đang đi về đây từ khu dạy học.

Dương Ngân Hạ cố gắng nở một nụ cười: “Chào thầy, phó hiệu trưởng Vương.”

“Được rồi. Haha, sao lại có mình em thế? Trương Quang Bảo đâu?” Phó hiệu trưởng Vương trông rất vui vẻ. Ông ấy bước đi rất nhanh nhẹn với nụ cười trên môi. Hầu như cả trường đều biết về chuyện của Dương Ngân Hạ và Trương Quang Bảo. Phó chủ tịch Dương của hội học sinh yêu đương cũng có thể coi là một tin nóng rồi. Hơn nữa, bây giờ Trương Quang Bảo đã là người nổi tiếng trong trường nên càng có thêm nhiều người dõi theo bọn họ.

Dương Ngân Hạ cười với Phó hiệu trưởng Vương một cách miễn cưỡng: “Có khi anh ấy đang ở trong ký túc xá. Thầy có việc cần tìm anh ấy ạ?”

“Ồ, vậy thì thầy đi tìm cậu ta là được. Chuyện này sợ là em bây giờ vẫn chưa thể quyết định thay cho cậu ta.” Phó hiệu Trưởng Vương mặc kệ thân phận của mình mà nói đùa với Dương Ngân Hạ. Dứt lời, ông ấy vội vàng đi đến khu ký túc xá.

Dương Ngân Hạ quay đầu lại nhìn ông ấy, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Phó hiệu trưởng Vương tìm Trương Quang Bảo để làm gì vậy?”

Trong phòng ký túc, Trương Quang Bảo đang chơi đàn. Mọi chuyện đang phát triển đúng như dự đoán. Hôm nay  “Một tiếng cười nhạt” đã lên đến vị trí thứ ba. Có lẽ không cần đợi đến cuối tháng, top một của khu Tây Nam đã là của mình. Mặc dù anh luôn không quá để ý đến bảng xếp hạng, nhưng nhìn thấy công việc của mình nhận được sự khẳng định của rất nhiều người thì cảm giác thành tựu cũng đủ khiến anh phấn chấn.

“Quang Bảo, đàn cho anh em bài Your Legend để góp vui đi!” Lý Đức đang nhìn chằm chằm bảng PK. Anh ta cứ vài phút lại làm mới trang để xem có bao nhiêu phiếu bầu đã tăng lên. Điều này khiến Trương Quang Bảo thắc mắc không biết mình là người tham gia cuộc thi hay anh ta nữa. Nhưng tình anh em này vẫn khiến Trương Quang Bảo rất cảm động. Dù sao bọn họ cũng đã chơi với nhau bao nhiêu năm, dù là chuyện của ai, dù lớn hay nhỏ, đều là chuyện của mình.

“Lý Đức, đừng nhìn nữa. Cậu ăn bánh bao đi. Ông đây mua về được một lúc lâu rồi mà cậu vẫn chưa thèm đụng vào.” Trương Quang Bảo nhắc nhở. Hơi nóng của túi bánh hấp ở cạnh máy tính của Lý Đức đã biến mất từ lâu rồi.

“Không sao đâu. Giờ tôi chưa muốn ăn.” Ánh mắt Lý Đức vẫn không rời khỏi máy tính. Trương Quang Bảo cau mày. Anh đặt cây đàn xuống, đi đến chỗ Lý Đức, đóng trang web lại rồi ngồi ở bên cạnh anh ta.

“Làm gì đấy?” Lý Đức nhìn anh, hỏi một cách khó hiểu.

“Tôi nói này, cậu không nhìn thì số phiếu cũng có giảm đi đâu? Cần gì phải ngồi canh như vậy. Cậu ăn bánh mau đi, không thì ông đây đập cậu đấy!” Trương Quan Bảo giơ nắm đấm về phía Lý Đức rồi nói.

“Được rồi, tôi sợ cậu mà.” Lý Đức vừa nói vừa ăn túi bánh đã nguội. Có thể thấy rằng anh ta thật sự đói bụng, tướng ăn cũng rất xấu xí.

Nhìn anh ta như vậy, Trương Quang Bảo thật sự muốn ôm anh ta vào lòng. Chàng trai này đã chơi với mình từ năm lớp mười. Hồi đó, khi trường học mới thành lập, Lý Đức là một người chưa bao giờ đánh thua ai. Anh ta nhìn ai cũng thấy khó ưa. Sau này hai đứa đánh một trận rồi trở thành bạn bè. Bao năm nay có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chưa bao giờ phân biệt cậu tôi. Sắp tốt nghiệp rồi, anh ta bảo là muốn đi đến biên giới.

Nếu vậy thì sẽ khó để gặp lại nhau. Không có bữa tiệc nào là không tàn, hi vọng sự xa cách này sẽ không ảnh hưởng đến tình anh em của hai người.

“Đệch, Quang Bảo, sao cậu lại nhìn tôi chằm chằm thế? Cậu định chơi gay à?” Lý Đức đang ăn bánh. Lúc ngẩng đầu lên thì anh ta thấy Trương Quang Bảo đang nhìn mình chằm chằm trong trạng thái mất hồn.

“Sau khi tốt nghiệp cậu thật sự định đi đến biên giới à?” Trương Quang Bảo hỏi.

Nghe thấy Trương Quang Bảo nhắc tới chuyện này, Lý Đức cũng không có tâm trạng ăn uống. Anh ta đặt phần bánh thừa xuống, lấy hai điếu thuốc rồi đưa cho Lương Cẩm một điếu. Anh ta tự châm lửa cho mình rồi bắt đầu hút.

“Tôi không đi thì biết làm gì? Hai ngày nữa là việc bảo vệ luận án tốt nghiệp xong xuôi rồi, đã đến lúc tôi rời đi. Quang Bảo, tôi nói thật với cậu nhé. Tôi theo dõi tin tức trên mạng bao lâu nay nhưng chẳng tìm thấy một công việc nào phù hợp với mấy đứa sinh viên đại học bọn mình cả. Thật đó, tôi không nói dối cậu đâu. Hơn nữa, bọn mình cũng thừa biết hai năm qua chẳng học được cái vẹo gì, có lẽ sẽ không thể ở lại Thành Đô nữa. Tôi quyết định sẽ đi Quảng Đông. Cơ hội ở nơi đó nhiều hơn một chút.” Trong câu nói của Lý Đức có phần chán nản. Anh ta vừa hút thuốc vừa lắc đầu.

Lương Cẩm cũng ngồi bên cạnh hút thuốc mà không nói lời nào.

“Anh Lương, anh có cách gì không?” Trương Quang Bảo quay qua hỏi Lương Cẩm.

Lương Cẩm cúi đầu, tia lửa trên tàn thuốc vẫn chưa tắt. Một lúc lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên nói: "Không có cách nào cả, chỉ hy vọng có thể ở lại Thành Đô. Tôi không muốn trở về cái huyện đó.”

Nhìn hai người anh em của mình chán nản như vậy, Trương Quang Bảo rất khó chịu. Những lời an ủi, động viên đã nói rất nhiều lần, bây giờ có nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mọi người đều đã hai mươi, đều là người trưởng thành cả rồi, họ có những suy nghĩ của riêng mình, không thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác.

“Mọi người, tôi không muốn nói gì nữa. Dù sao anh em cũng là chuyện cả đời, sau này nếu ai cần gì thì cứ nói ra. Các anh em nếu có thể thì chắc chắn sẽ giúp đỡ, nếu không có cách thì cũng cố mà nghĩ ra.”

Lý Đức và Lương Cẩm cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Quang Bảo rồi mỉm cười. Mấy năm nay mọi người đều đi theo sự dẫn dắt của anh là vì điều gì? Chính là vì tinh thần có thể khiến người ta bái phục này đây. Lời này nói ra thì dễ nhưng làm thì khó. Nhưng Trương Quang Bảo đáng quý ở chỗ anh đã nói thì chắc chắn sẽ làm. Lời mà anh nói ra tuyệt đối không phải để khách sáo hay lấy lệ.

“Quang Bảo, thành thật mà nói anh em bọn tôi đều vui thay cho cậu. Cậu nhìn xem bây giờ cậu giỏi biết bao, nở mày nở mặt đến mức nào. Cậu nghĩ ngày nào tôi cũng theo dõi cúp Tiểu Cường là vì không còn chuyện gì để làm sao? Thật ra tôi làm vậy là để xem trước lúc xa nhau anh cả có đạt được top một của khu Tây Nam không. Nếu được thì bọn tôi cũng yên tâm mà ra đi rồi, phải không?” Lý Đức nói, đôi mắt đỏ lên. Anh ta nhanh chóng quay đầu đi vì không muốn bị mọi người chọc.

Trương Quang Bảo im lặng một lúc lâu. Trong mắt anh, Lý Đức vẫn luôn là một chàng trai vô tư, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng không ngờ khi sắp ra trường đột nhiên anh lại có một cái nhìn khác về anh ta. Tại sao người Trung Quốc hàng nghìn năm nay luôn đề cao tình cảm anh em nhưng lại coi tình yêu là chuyện con gái?

Bởi vì tình nghĩa giữa đàn ông có thể trả giá bằng cả tính mạng. Cậu có thể đối xử không tốt với tôi nhưng tôi không thể đối xử không tốt với cậu. Giữa những người anh em thật sự, họ sẽ không quan tâm người kia đối xử với mình như thế nào mà vẫn luôn đối xử với nhau một cách chân thành như lúc ban đầu.

“Ê, gì vậy? Đàn ông mà cứ uỷ mị như phụ nữ thế? Không thấy ngại à?” Trương Quang Bảo thấy bầu không khí hơi sai sai nên cố tình nói như vậy.

Lý Đức cũng tự cười mình: “Đúng vậy. Chết tiệt, hai ngày nay tôi ngủ không ngon nên mắt hơi khó chịu.”

Bên ngoài vang lên tiếng ồn, có người đẩy cửa bước vào nhưng không một ai trong ba anh em quay lại nhìn. Mọi người đều cảm thấy khó chịu.

“Trương Quang Bảo có ở đây không?” Ai đó hỏi to. Hình như người này đã nhìn thấy Trương Quang Bảo rồi nên không nói gì thêm. Các anh em thấy giọng nói này hơi lạ thì nhìn lại và sửng sốt. Sao phó hiệu trưởng Vương lại đến phòng ký túc của bọn họ?

Lương Cẩm đứng dậy nhường ghế cho phó hiệu trưởng Vương. Ông ấy không khách sáo mà ngồi xuống. Cơ thể béo ục ịch của ông ấy khiến chiếc ghế trở nên ọp ẹp.

“Phó hiệu trưởng Vương, thầy tìm em à?” Trương Quang Bảo hỏi với vẻ mặt vô cảm. Anh không quen biết gì với phó hiệu trưởng Vương. Nhìn ông ấy bên ngoài có vẻ đàng hoàng nhưng thật ra là một thằng khốn nạn. Nghe nói dạo gần đây ông ấy sắp được bổ nhiệm làm hiệu trưởng. Chết tiệt, ông trời thật không có mắt..

Phó hiệu trưởng Vương cười haha. Ông ấy nhìn quanh ký túc xá rồi khẽ cau mày. Ký túc xá của bọn con trai đúng là vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn. Có vẻ đây là lần đầu tiên phó hiệu trưởng Vương đi “khảo sát dân tình” nên vẫn còn chưa quen.

“Phó hiệu trưởng Vương, ký túc xá của bọn em là thế đấy. Thầy đừng để ý làm gì..” Lý Đức nói một cách lạnh nhạt.

Phó hiệu trưởng Vương lắc đầu một cách đạo đức giả, cười liên tục: "Đâu có đâu. Nhớ năm đó khi tôi đi học cũng như vậy, không sạch hơn các cậu là bao.”

“Phó hiệu trường, thầy tìm em có việc gì à? Thầy nói đi.” Ông ấy vừa bước vào phòng ký túc Trương Quang Bảo đã thấy không được tự do.

“À, chuyện là như vậy, về hình phạt của các cậu…” Phó hiệu trưởng Vương nói xong thì dừng lại giữa chừng để xem mấy thằng nhóc này sẽ phản ứng như thế nào. Trương Quang Bảo thì đứng im như núi. Lý Đức ngước lên nhìn một lần rồi lại cúi đầu xuống. Chỉ có Lương Cẩm vẫn nhìn ông ấy chằm chằm, đợi những câu tiếp theo.

“Khụ khụ, xét đến biểu hiện tốt của các cậu trong mấy tháng nay, nhà trường đã quyết định thu hồi hình phạt." Ông ấy nghĩ khi nói ra những lời này, đám nam sinh sẽ nhảy dựng lên vì sung sướng. Nhưng không ngờ bọn họ chẳng có phản ứng gì cả. Thằng nhãi Lý Đức kia còn khịt mũi nữa.

Nếu như là trước kia thì phó hiệu trưởng Vương phải nổi giận một trận vì sự vô lễ này rồi! Nhưng hôm nay thì khác, ông ấy đến vì một chuyện đặc biệt. Ông ấy tiếp tục ho để che giấu sự xấu hổ của mình.

“Ờm, Trương Quang Bảo, gần đây cậu có tham gia một cuộc thi âm nhạc đúng không?” Phó hiệu trưởng Vương hỏi.

Trương Quang Bảo gật đầu, nhìn ông ấy, không lên tiếng. Hôm nay ông ấy đến đây đúng là chẳng phải chuyện gì tốt lành. Sao lại hỏi mình về việc tham gia cuộc thi? Lẽ nào việc tham gia cúp Tiểu Cường cũng vi phạm nội quy của trường?

“Hình như thành tích cũng khá tốt nhỉ?” Phó hiệu trưởng Vương tiếp tục hỏi.

Trương Quang Bảo nói một cách thản nhiên: "Cũng ổn ạ. Tất cả đều nhờ có bạn bè hỗ trợ."

“Haha, thằng nhóc thối, tôi đã đọc trên mạng là cậu đứng thứ ba ở khu Tây Nam rồi. Đúng là ánh sáng của trường ta mà. Đúng là không uổng công dạy dỗ cậu mấy năm nay, cuối cùng có thành tích rồi. Tốt lắm…” Phó hiệu trưởng Vương cười một cách giả tạo. Trương Quang Bảo nhìn mà thấy ghê tởm. Mẹ nó, tôi sáng tác nhạc thì liên quan đếch gì đến trường đâu. Trường chỉ biết đòi học phí của bọn tôi còn những cái khác thì mặc kệ. Anh đảm bảo, một khi bọn họ tốt nghiệp thì sẽ bị đá ra khỏi trường ngay lập tức..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play