"Tiện nhân, đi chết đi!"

Dung Tự mới chỉ nghe thấy một câu nói hung tợn như vậy, nháy mắt bên tai đã vang lên hàng loạt tiếng thắng xe vô cùng đinh tai nhức óc, theo sau đó là cảm giác đau nhức lan tràn khắp toàn thân, xương cốt cả người giống như bị vỡ nát, ngay cả việc trợn mắt đều phải cố sức.

Vào thời điểm lần nữa khôi phục ý thức, cô chợt phát hiện bản thân đang bay lơ lửng nhìn có chút doạ người. Cô vội vàng quay đầu xem người đẩy mình lúc ấy là ai lại chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng đang hốt hoảng chạy trốn.

Người kia đã dây dưa, chửi bới cô suốt một tháng trời nên chẳng cần đến một bóng dáng mơ hồ, dù ả ta có hóa thành tro cô cũng nhận ra. 

Dung Tự lấy trạng thái phiêu đãng giữa không trung mà nhìn chằm chằm vào phương hướng ả ta đang chạy, chỉ cảm thấy hận đến ngứa răng.

Thế giới lớn như thế tại sao lại để cho mình gặp phải cái loại người bệnh tâm thần như vậy?

Ở thành phố lớn này, Dung Tự dưới sự che chở của mẹ cũng coi như một người có nhà, có xe, hơn nữa lại tìm được một công việc tốt, những ngày trôi qua đều tương đối dễ chịu.
Năm nay cô vừa qua sinh nhật 30 tuổi, chưa lập gia đình, nhưng thích yêu đương, đáng tiếc cô là người có mới nới cũ, mỗi lần yêu đương đều duy trì trong khoảng thời gian một, hai tháng rồi chia tay.

Từ mối tình đầu năm cô mười sáu tuổi cho đến giờ, trạng thái yêu đương của cô vẫn luôn được duy trì như thế.

Dường như chỉ cần cảm giác mới mẻ một hai tháng đầu qua đi, người đàn ông đang cùng cô ở bên nhau lại đột nhiên trở nên không thuận mắt, biến thành một món ăn không có mùi vị. Bỏ đi một cây mía hỏng cũng chẳng đáng tiếc lắm, cô từ nhỏ đã không phải kiểu vì yêu mà chịu ủy khuất, khổ sở cầu xin người khác, nếu bản thân không có cảm giác tự nhiên thì sẽ không miễn cưỡng. Ngay từ ban đầu cô tính toán giả chết lấy lãnh đạm để buộc người chia tay, về sau khi lớn tuổi hơn chút thì trực tiếp mở miệng nói thẳng. Lại một khoảng thời gian nữa cô đã cùng những người đàn ông nói ra ý tưởng của bản thân, rằng họ chỉ có thể yêu nhau trong một khoảng thời gian nhiều nhất là một, hai tháng, nếu nguyện ý thì ở bên nhau, không nguyện ý thì khỏi bàn nữa.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, sau khi cô nói rõ ràng, các loại đàn ông lại càng như thiêu thân lao đầu vào lửa mà đến bên cô, tựa như việc một đám phụ nữ cho rằng chính bản thân có thể khiến một chàng lãng tử quay đầu vì mình. Đàn ông quanh cô cũng giống vậy, lấy việc chinh phục Dung Tự, thậm chí khiến cho cô một mực yêu họ sâu đậm để thử thách bản thân, từ đó đem cho mình một cảm giác thành tựu khó nói. Đáng tiếc, đến bây giờ vẫn chưa thấy một ai có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích của Dung Tự.

Rất nhiều người ngay từ đầu đã chắc chắn rằng mình sẽ là mối tình cuối cùng của Dung Tự, thậm chí còn tuyên bố bản thân sẽ không động lòng với cô. Sau khi đã yêu nhau một, hai tháng, người có phong độ tốt đều cười khổ một tiếng mà rời đi, nói rằng bản thân hối hận khi gặp được cô, chẳng biết chính bản thân phải bi thương bao lâu mới có thể hồi phục lại. Người có phong độ kém thì trực tiếp mở miệng uy hiếp, đe dọa, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi hồng hốc mắt mà rời đi.

" Dung Tự, cô sẽ gặp báo ứng."

Rất nhiều người đàn ông sau khi ôm vết thương chồng chất rời đi đã tàn nhẫn nói với cô như vậy.

Báo ứng? Xin lỗi, cô lớn đến tầm tuổi này đều thuận buồm xuôi gió mà trải qua, thật sự không biết cái gì gọi là báo ứng. Cô vốn tưởng rằng mình còn có thể tiếp tục phóng khoáng, tự do vài chục năm nữa sau đó cô độc một mình mà chết đi, nhưng thật không may, vả mặt đã tới rồi.

Cô gặp một người bệnh tâm thần, à không, là một đôi bệnh tâm thần, một đôi bệnh tâm thần do trời đất tạo nên
.
Trong thời gian ở nước ngoài, cô gặp được một người đàn ông. Khi đó, cô mới kết thúc một mối tình, đáng tiếc trong nhà người yêu cũ cũng có chút thế lực, người cũng vô cùng tùy hứng, lang thang mấy năm rồi gặp được cô. Vốn dĩ đã thỏa thuận rằng yêu nhau hai tháng rồi chia tay, nhưng không ngờ đối phương lại không muốn buông tay nói cái gì mà nguyện ý cưới cô, về sau sẽ đối với cô thật tốt, sẽ vì cô mà hồi tâm chuyển ý về nhà tiếp quản gia nghiệp khiến sau này Dung Tự cơm áo không lo và vô vàn những lời hứa ba hoa chích chòe sau đó.

Nhưng những lời đó đối với Dung Tự cũng chỉ là tiếng đánh rắm. Ai muốn anh hứa hẹn?Ai muốn gả cho anh? Chẳng lẽ cô không thể dựa vào chính bản thân nỗ lực để cho mình có cuộc sống cơm áo vô lo được sao? 

Cô cũng chẳng nghĩ đến việc sau này mình sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm dâu hiền vợ đảm rồi một hôm ất ơ nào đó sẽ tiếp đón một người phụ nữ xa lạ ôm con đến trước cửa nhà cô, khóc lóc kể lể rằng đây là kết tinh tình yêu của chồng cô và người khác. Trước kia, tên đàn ông này ở bên ngoài chơi bời có bao nhiêu điên cuồng, không phải cô không biết. Hắn nói mình sẽ hồi tâm chuyển ý? Xin lỗi, cô không tin.

Vốn dĩ đang sống những ngày vô cùng thoải mái, tự do, không gò bó, anh ta muốn cô thay đổi, cô còn chưa nghĩ tới việc đó. 

Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, tên đàn ông này có chút thủ đoạn nhỏ, vì trốn hắn, Dung Tự liền sang nước ngoài, ở đây gặp một người ôn tồn, lễ độ, có phẩm vị*, am hiểu cách sống. Tại nơi đất khách quê người, hai người dường như chỉ gặp gỡ qua loa đã vô cùng ưng ý lẫn nhau.
(*Phẩm hạnh và địa vị)

Nhưng ai mà biết một Dung Tự đã từng ngồi trên bao nhiêu chiếc thuyền vậy mà cũng có lúc hoa mắt rồi nhìn lầm người. Ở bên nhau tầm một tuần, cô liền phát hiện tên này đã có vợ con. Một khi đã như vậy thì xin lỗi, trước nay cô đều không chạm vào đàn ông đã có chủ, đặc biệt là người đã có con. Người lớn tạo nghiệt dựa vào cái gì để con nhỏ chịu tội, chúng đã làm sai điều gì ư?

Vì thế ngay lúc ấy, cô liền đưa ra yêu cầu chia tay với anh ta, nhưng đối phương lại không thuận theo, còn náo loạn lên, nói rằng rõ ràng đã hứa bên nhau một tháng, hiện tại làm sao lại có thể kết thúc? Có vợ con cũng hoàn toàn không cản trở việc hắn theo đuổi tình yêu đích thực. 

Dung Tự nghe được lời này, suýt chút nữa muốn chửi ra miệng, tình yêu đích thực cái con mẹ anh! Thật là cái đồ đứt dây thần kinh xấu hổ, chỉ số làm người bị tụt xuống âm vô cùng!

Cô vốn tưởng rằng tên này đã đủ cực phẩm, ai biết vợ hắn lại càng là một người bệnh tâm thần!

Cô ta trực tiếp tìm đến nhà cô, trước mặt toàn thể hàng xóm, láng giềng xung quanh, cô ta quỳ xuống trước mặt cô, nói cầu xin Dung Tự buông tha cho mẹ con cô ta, đừng tiếp tục quấn lấy chồng cô ta nữa.

Xin lỗi nhé, tôi và chồng cô đã chia tay hai tuần rồi, không phải tôi quấn lấy hắn, mà là hắn quấn lấy tôi.

Nhưng người phụ nữ kia chỉ làm một bộ dáng ta không nghe ta không nghe, tiếp tục quỳ trên mặt đất không đứng dậy. 

Dung Tự trực tiếp phát hỏa, bà đây không muốn bồi cô nữa, muốn quỳ thì quỳ đi.

Nhưng ai biết người phụ nữ kia ở cửa nhà cô quỳ suốt một buổi tối. Buổi sáng, Dung Tự tỉnh dậy thiếu chút nữa bị người ở cửa hù chết, về sau, người này càng như dòi trong xương quấn lên cô.

Tại công ty, cô ta ở trước mặt ban giám đốc khóc lóc, kể lể, giám đốc đầu trọc lóc nhìn cô với gương mặt không hài lòng. Về đến nhà, cô ta mang theo băng ghế nhỏ ngồi cạnh cửa nhà hàng xóm của Dung Tự mà than vãn, ỉ ôi. Ngày thường cô ăn cơm chỗ nào, uống cà phê chỗ nào, liên hoan chỗ nào, thậm chí là khi cô đang bàn chuyện hợp đồng, người này đều như âm hồn không tan. 

Báo cảnh sát mấy lần, cũng bị cảnh sát mang đi, vậy mà còn trực tiếp khóc lóc kể lể luôn ở đồn cảnh sát.

Dung Tự cũng thật sự bái phục người phụ nữ bệnh tâm thần này.

Có thể nói rằng thanh danh của Dung Tự đã bị cô ta hủy hết sạch. Thế giới trước nay đều không công bằng, đàn ông lăng nhăng chỉ cần cưới một cô gái tốt liền được gọi là lãng tử quay đầu, phụ nữ có nhiều mối tình khi gả cho đàn ông tốt thì bị kêu là tìm người thành thật tiếp bàn(?). Càng quá đáng hơn khi nói về vấn đề này, chính phụ nữ lại hà khắc với phụ nữ. Khoảng thời gian này, Dung Tự bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ cũng thôi, các loại bạn trai cũ còn sôi nổi hoá trang lên sân khấu góp vui. 

Dung Tự đã thực sự bị những người này làm cho không biết giận là gì rồi, không thể trêu vào, vậy thì " ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách".

Nhưng không ngờ rằng, khi cô mới bước chân ra khỏi nhà chuẩn bị thuê xe ra sân bay xuất ngoại tránh tai hoạ, sau lưng cô bỗng truyền đến một lực va chạm mạnh mẽ, chưa kịp phản ứng cả người đã nằm dưới bánh xe taxi.

Ở chỗ kia là một bãi huyết nhục mơ hồ, cô thật sự không đành lòng nhìn thẳng.

Cũng may, trước khi đi cô còn trả đũa lại người phụ nữ đó một phen. Cô đem chứng cứ đối phương nhục mạ uy hiếp cô, thậm chí có lần còn định tiếp cận cô nhân lúc cô không chú ý định tạt axit lên người cô gửi đến nhà cha mẹ, cha mẹ chồng và chồng của cô ta còn cả công ty cùng cục cảnh sát. Cô nghĩ rằng cô ta dù muốn trốn cũng trốn không thoát khỏi lưới pháp luật lồng lộng.

Nhưng không ngờ rằng ngay lúc này, một loạt tiếng thắng xe lại đột nhiên vang lên, linh hồn Dung Tự trên cao kinh ngạc mà thấy người phụ nữ kia cũng cùng chính mình ngã vào giữa vũng máu. Chiếc Lamborghini màu vàng lại dường như không nhìn thấy, nhắm ngay thi thể đối phương nghiền qua nghiền lại rất nhiều lần. Xung quanh là tiếng người thét chói tai trực tiếp phá tan phía chân trời xa xa, người nhát gan thậm chí đã bị một màn máu me này doạ sợ tới mức ngất đi.

Chờ đến khi người phụ nữ kia đã chết không thể khó coi hơn nữa, Dung Tự liền nhìn thấy một người từ trên xe bước xuống, biểu tình bình tĩnh mà nghiêm túc tựa như mang theo một loại thành kính, chậm rãi đi về phía thi thể của Dung Tự.

Người này cô rất quen thuộc, đó chẳng phải là vị công tử con nhà giàu phong lưu nói muốn cưới cô sao? Cô nhớ rõ ràng, khi mình gặp phải người phụ nữ điên này, hắn không chỉ một lần đi tìm cô, nói với cô rằng chỉ cần cô đồng ý gả cho hắn, hắn nhất định sẽ giúp cô giải quyết tốt phiền toái này.

Trong lòng Dung Tự đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, chẳng lẽ......

Cô nhìn người nọ tiến đến ngày càng gần,mãi cho đến khi đứng cạnh thi thể cô mới đột nhiên ngừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống. Hắn run rẩy đem cô ôm chặt trong lòng ngực của chính mình. càng ôm càng chặt, càng ôm càng chặt, ngay cả linh hồn Dung Tự ở giữa không trung nhìn cái ôm này cũng có cảm giác chính mình bị nghẹn đến mức phát hoảng.

Sau đó cô liền nghe thấy người nọ mở miệng.

"Em xem, nếu em đồng ý gả cho anh thì sẽ không xảy ra loại sự tình như thế này, đúng không? Nếu ngoan ngoãn ở bên anh, ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chẳng phải gặp được loại người này. Vì cái gì không nghe lời, vì cái gì lại không muốn cùng anh ở bên nhau ...... Thôi, như vậy cũng tốt, về sau, về sau em cũng chỉ thuộc về anh, thuộc về một mình anh, ai cũng không đoạt đi được......"

Nghe anh ta nói, Dung Tự không khắc chế được mà cả người run rẩy.

Đôi mắt hắn đỏ bừng mà lạnh băng, bởi vì động tác kịch liệt, điện thoại từ trong túi rơi xuống đất, cũng không biết văng tới chỗ nào rồi, thế nhưng lại bắt đầu tự động truyền ra một loạt âm thanh.

"Đúng vậy, Dung Tự, tìm ai đó làm cho cô ấy ăn chút đau khổ, khiến cô ấy hiểu rõ rốt cuộc ai mới là người đối tốt với cô ấy nhất! Vị Lâm phu nhân kia bởi vì chồng mỗi ngày ra bên ngoài tìm tình yêu đích thực, hình như trạng thái tinh thần không tốt lắm, vậy thì chọn cô ta......"

"Tìm người đem thuốc của Lâm phu nhân đổi đi, lại kêu bạn thân cô ta ở bên tai tiếp tục châm ngòi thổi gió......"

"Cái gì? Dung Tự muốn rời khỏi? Không được, không được, không được! Lâm phu nhân, đem Lâm phu nhân dẫn qua đi, mặc kệ thế nào, giữ cô ấy ở lại, dù chỉ còn cái xác chết cũng phải giữ lại cho tôi......"

______________________

Ha hả, thì ra cô không phải chỉ gặp được một đôi bệnh tâm thần, mà là ba người.

Mệnh cô như thế nào lại khổ đến vậy chứ?

Dung Tự dựng ngón giữa với ông trời, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói thường xuyên xuất hiện.

"Dung Tự, cô sẽ gặp báo ứng......."

Ha hả, báo ứng cái em gái mi! Kiếp sau, cô nhất định phải đối xử với đàn ông lãnh khốc, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng! 

Một trận gió thổi qua, Dung Tự nhìn bóng dáng nửa trong suốt nhún nhảy một chút.

Đây không phải là bản thân muốn biến mất đúng không? Không cần mà......

Đúng lúc này, trong đầu Dung Tự đột nhiên truyền đến một tiếng "Đinh".

Ngay sau đó một âm thanh máy móc phân không rõ nam nữ vang lên.

"Phát hiện tinh thần thích hợp kí sinh, hệ thống cặn bã tiến hành trói định......"

"...... Ba, hai, một. Trói định kết thúc, hệ thống kích hoạt, mở ra vị diện nhiệm vụ."

Sau khi âm thanh keng keng keng cùng cơn đầu váng mắt hoa kết thúc, Dung Tự lại lần nữa mở mắt ra, đột nhiên cảm giác cằm của chính mình truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.

"Cô cho rằng cô là ai? Cô dựa vào cái gì cùng cô ấy so sánh? Chẳng qua cũng chỉ là một thế thân do tôi tìm tới mà thôi, lại còn tưởng bở đang cùng tôi yêu đương? Ha, cũng không nhìn xem cô có xứng hay không ?"

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha(≧▽≦)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play