"Bé cưng đã ăn gì chưa?"

"..."

"Sao không trả lời tôi?"

"..."

Hai tay Ái Linh nắm chặt điện thoại không biết nên trả lời gì với đầu giây bên kia.

Rõ ràng là cô đã theo đuổi anh ta hơn nữa năm nay nhưng gần đây dừng như bị mất cảm giác thích Khương Duật khi biết hắn chính là đại ca xã hội đen trong tay nắm không biết bao nhiêu băng đãng ở thành phố này.

"Ái Linh?"

"..."

"Muốn tôi trong đêm lái xe đến tận nhà em không?"

Lần này không phải là tin nhắn nữa mà hắn gửi hẳn giọng nói qua cho Ái Linh, nghe giọng điệu ngày càng mất kiên nhẫn của Khương Duật làm nhịp tim của cô càng đập mạnh.

Bình thường lạnh nhạt với cô tự dưng bây giờ lôi thôi không ngừng, trong thân tâm Ái Linh cô thầm hi vọng anh cứ như trước đây đừng để ý cô, cô không muốn dính dáng gì đến xã hội đen hết.

Nghe thôi là đã thấy sợ rồi.

"Tôi hơi mệt nên không để ý tin nhắn, xin lỗi chú."

Ái Linh hay tay run rẩy viết cả buổi trời mới xong được một câu rồi ấn gửi.

Vừa gửi đi thì người bên kia liền xem chắc hẳn là đang đợi Ái Linh rep từ nãy đến giờ.

"Ngày mai tôi rảnh có muốn gặp mặt không hửm?"

Ông nội nhà mi đương nhiên là không rồi.

Cô thầm chửi rủi người ở đầu dây bên kia, trước nay khi được Khương Duật hẹn có khi cô vui tới nổi nhảy cẩn lên mà mất ngủ nguyên đêm nhưng bây giờ thì biết sợ rồi.

Gia đình nhà Ái Linh thuộc dạng gia giáo không cho con cái tiếp xúc với những loại người ăn chơi, quậy phá không ra gì huống chi Khương Duật còn là đại ca xã hội đen.

"Tôi đã nói với chú là tôi hơi mệt rồi mà."

....

Hơn 15 phút sau vẫn thấy anh đã xem mà không trả lời lại khiến tâm trí của Ái Linh rối bời.

Không rep vậy là sẽ gặp hay không gặp? Làm phật ý Khương Duật có khi nào hắn kéo anh em sang làm loạn ở nhà cô không?

Tâm tí của người đàn ông này đúng thật khó đoán.

"Không gặp cũng phải gặp, ngày mai chỗ cũ không nói nhiều."

Quá bá đạo.

Đây không phải là anh hỏi ý cô mà là bắt buộc Ái Linh phải đến đây mà.

Ái Linh nằm lăn lộn cả đêm trên giường không biết ngày mai phải đối mặt với Khương Duật như thế nào.

Liệu hắn có nhẫn tâm bắt cóc cô đem bán cho bọn buôn người rồi mổ bụng lấy nội tạng không? Hay là bán vào mấy quán bar bắt cô đi làm gái? Hàng đống câu hỏi vân vân mà mây mây Ái Linh điên cuồng vò đầu bứt tóc.

"Con mẹ nó Khương Duật, tôi không ngu mà đi dân hiến nội tạng đâu."

Thân tâm thì nghĩ như vậy như lỡ cô không đến hắn lôi anh em đến tận nhà cô thì sao? Ái Linh ngồi bật dậy chồm đến ngăn tủ lấy ra một con dao gọt hoa đưa lên nhìn.

Một luồn ánh sáng sắt bén từ con dao rọi vào trong mắt Ái Linh cô mãn nguyện nở nụ cười gian ác.

"Chú mà dám đụng đến tôi tôi lập tức rút dao."

"Ây do." Ái Linh đứng trên giường miêu tả hành động mình đang chuẩn bị đâm Khương Duật.

"Cắt đứt thằng em của chú."

"Haha..."

Ái Linh tự biên tự diễn chóng hai tay lên hong ra vẻ oai phong, hưng phấn cười to khi diệt được Khương Duật.

_________________

Cứ từ từ tưởng tưởng rồi mai bị hiện thức vả vào mặt nhé chụy.

Hi vọng là đừng có flop chớ truyện bị flop hong có động lực viết á mấy bà:< Theo dõi và vote truyện để đẩy lên đề cử giùm tui nhaaa.❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play