"Merlin a, hy vọng rằng hai người này có thể nói chuyện cùng mình". Trong lòng Draco thầm cầu nguyện. Draco nhận ra rằng nơi này không phải là thế giới pháp thuật cậu biết nữa, vậy nên cậu thầm mong Merlin có thể nghe rõ được lời cầu nguyện, giúp cậu hiểu được bọn họ.
Draco nhìn thấy những người kia thật giống cô gái nhà Ravenclaw, nhưng cậu nhanh chóng đá bay cái suy nghĩ này đi, dung mạo của hai người đang cưỡi ngựa không có chỗ nào là giống nhau, vì sao mình lại nghĩ họ giống nhau?
Draco đè xuống suy nghĩ trong lòng, đưa tay vuốt lại vết nhăn trên cổ áo, đối với hai người trước mặt, khẽ vuốt cằm nói 【 Ta là Draco Malfoy đến từ Anh Quốc, là người thừa kế của gia tộc Malfoy, trong lúc thi hành nhiệm vụ thì bị ám hại lạc đến đây, mong mọi người giúp đỡ. 】Bề ngoài khiêm tốn đúng chuẩn quý tộc của Anh. Không biết mấy người này có hiểu hay không.
Trước mắt cậu có một người mang đậm khí chất cùng ngoại hình đặc trưng của Phương Đông hiền lành và vô hại nhưng không biết vì sao Draco lại chợt nghĩ tới Dumbledore. Loại cảm giác giống Dumbledore mà người này mang lại khiến cho Draco cảnh giác, tròng mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm về phía Lưu Bị.
Lưu Bị liếc nhìn Trương Phi đang muốn làm loạn, tung người xuống ngựa đi đến trước mặt thiếu niên tóc vàng xinh đẹp, chắp tay hành lễ :" Thần Tử lần đầu tiên xuống trần hẳn là cái gì cũng không rõ, ta tình nguyện nhận trọng trách đứng ra hướng dẫn cho ngài, mong thần tử đừng ghét bỏ ta "
Người này đang nói gì vậy? Hoàn toàn nghe không hiểu. Draco dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lưu Bị. Thấy Draco bị động, Lưu Bị không dám thu tay về. Trong lúc nhất thời, cả hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí trở nên lúng túng.
- " Uy, người này là Thần Tử mà sao không biết phép tắc như thế? Không thấy đại ca ta đang hành lễ với ngươi sao? " - Thấy hai người cứ nhìn nhau lúng túng, Trương Phi không nhịn được hô lên. Âm thanh như sấm khiến Draco có chút hoảng sợ, đứng không vững.
Đây là cách thức tấn công gì vậy? Chỉ cần nói liền khiến mình đứng không vững?. Draco căng thẳng lùi về sau, giơ cao đũa phép trong tay, đôi con ngươi vàng óng xinh đẹp hiện lên tia sát khí, vẻ mặt hung ác, khí thế bức người.
Trương Phi bị đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm, mặt đột nhiên đỏ bừng, cũng may da Trương Phi rất đen nên không có ai nhìn ra được.
" Tam đệ, không được vô lễ " Lưu Bị trách cứ, trừng mắt nhìn Trương Phi, lại nhìn Draco áy náy nói " Là Lưu Bị quên mất Thần Tử không biết ngôn ngữ ở trần gian, chỉ là nơi này không tiện nói chuyện. Kính xin Thần Tử rời đi cùng ta"
Ngôn ngữ không đồng nhất, khiến cả hai không biết đối phương muốn nói cái gì, Lưu Bị dùng hành động biểu đạt, nghiêng người đưa cánh tay hướng về thành trì, Draco liền hiểu ra. Người này là đang muốn mời mình đi về khu thành trì hoa lệ đó.
Cậu đột nhiên do dự không biết nên đi cùng người này hay không. Hiện tại không thể Độn Thổ, cũng không biết mấy câu thần chú khác có sử dụng được không. Với cả cái người ngồi trên ngựa kia lúc nãy dùng cách tấn công có hơi kì lạ nhưng cũng rất lợi hại vì vậy hiện giờ cậu không muốn cùng hắn xảy ra xung đột nào.
Vậy hay là cùng đi đi, dù sao cậu cũng đang cần đi xung quanh xem xét tình hình rồi sau đó tìm cách trở về nhà nếu không cha sẽ vô cùng lo lắng. Huống hồ, mấy người này không hề có ác ý với cậu.
Sau một hồi suy nghĩ, Draco lấy lại tinh thần sau đó ngẩng đầu nhìn Lưu Bị.
【 Vậy cảm ơn ngươi, gia tộc Malfoy nhất định sẽ báo đáp ơn giúp đỡ này 】
Draco khôi phục lại sự tự tin, bày ra khí thế quý tộc Anh Quốc khiến cho Lưu Bị có chút sững sờ. Bộ dáng của thiếu niên thật đẹp mắt, đẹp như ánh mặt trời ban trưa vậy.
Mặc dù không rõ Draco đang nói gì nhưng Lưu Bị nhìn hành động liền hiểu được cậu đã đáp ứng lời mời của mình, lập tức cầm lấy dây cương ngựa nói - " Mời thần tử lên ngựa, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, tránh cho đao kiếm không có mắt làm thần tử bị thương "
Đây là chuyện gì..... Mấy người này thật sự tính để cậu cưỡi lên trên con ngựa thối hoắc này hả?. Draco đứng đơ ra nhìn chằm chằm con ngựa cao lớn nghĩ. Đùa sao?. C-Cậu thân là người thừa kế của gia tộc Malfoy làm sao có thể cưỡi lên trên nó được?
Kỳ thực ở thế giới phép thuật, cưỡi ngựa cũng là một hoạt động giải trí ưa thích của các quý tộc vì họ cho rằng cưỡi ngựa có thể phô bày ra khí chất tao nhã và cao quý của bản thân. Nhưng Draco lại không thích hoạt động cưỡi ngựa này cho lắm bởi vì cá nhân cậu thấy đây vốn là một hoạt động của Muggle, một quý tộc như cậu cần gì phải làm loại hoạt động thấp kém như vậy. Huống gì trên thân mấy con ngựa còn có một mùi rất khó ngửi, vô cùng không hợp với gu thẩm mỹ của nhà Malfoy.
Bởi vì vừa xông pha chiến trường nên lông ngựa trắng tuyết bị dính rất nhiều máu tươi, toàn thân nó đều toát lên vẻ dũng mãnh. Chiến mã là loài vật rất có linh tính, khi thấy chủ nhân cầm dây dắt đến trước mặt một thiếu niên tóc vàng, nó liền hiểu ngay ý của chủ nhân, mặc dù bản thân nó rất không muốn để người khác ngoài chủ nhân cưỡi lên nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, nó vẫn khụy người xuống để Draco dễ dàng leo lên.
Tuy con ngựa rất ngoan ngoãn khụy xuống để cậu cưỡi lên nó nhưng Draco vẫn nhận ra được con ngựa này không hề tình nguyện, cả thân ngựa toát ra sự kiêu ngạo y như chủ nhân của nó vậy.
Quan trọng nhất là vì tôn nghiêm quý tộc của nhà Malfoy cậu tuyệt đối sẽ không cưỡi. Draco liếc nhìn ngựa trắng, cằm nhếch lên, cau mày nói : 【 Ta tuyệt đối sẽ không cưỡi lên con ngựa xấu xí đó. 】
Draco không thèm che đậy cảm xúc ghét bỏ đối với con ngựa nên mặc dù không hiểu Draco đang nói gì thì Lưu Bị vẫn đoán ra được một chút ý tứ, hắn hơi nhíu mày. Còn Trương Phi thì vô cùng kích động chỉ vào Draco giận dữ nói " Uy! Người này bị làm sao vậy? cậu ta mà là thần cái khỉ gì, rõ ràng là yêu quái thì có. Đại ca tránh ra để ta giúp ngươi đánh cho tên này một trận."
Trương Phi đột nhiên rống lên làm Draco choáng váng, lỗ tai ong ong kêu vang. Người này thật giống mấy tên thô lỗ nhà Gryffindor, nếu mà hắn tham gia lễ phân loại thì chắc chắn 100% hắn sẽ được phân vào nhà Gryffindor. Cái nhà đó 80% đều là những tên ngu ngốc như này. Draco trừng mắt nhìn Trương Phi "【 Ta tuyệt đối sẽ không tức giận với một người vừa thô lỗ vừa ngốc như ngươi 】"
Lưu Bị đưa tay kéo Trương Phi, rồi hành lễ với Draco nói " Lưu Bị biết thần tử là một người cao quý, ngựa này không lọt nổi vào mắt của ngài nhưng hiện giờ tình hình rất nguy cấp mong thần tử bỏ qua cho. Mời thần tử lên ngựa "
Tuy rằng lời Lưu Bị nói ra rất nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu của hắn là trực tiếp ra lệnh không cho phép từ chối. Khí chất uy nghiêm toát ra làm người khác vô thức phục tục theo. Loại khí thế mạnh mẽ này khiến Draco có chút sợ hãi. Ngay cả Chúa tể hắc ám cùng Dumbledore cũng không có được loại khí thế như vậy.
Nhưng Draco cũng không phải là kẻ nhu nhược, cậu không bao giờ tùy tiện cuối đầu trước người khác. Dù vẫn có chút sợ Lưu Bị nhưng cậu vẫn kiên cường ngẩng cao đầu, trực tiếp đi bộ về phía trước. Thái độ của cậu làm Trương Phi vô cùng tức giận, hắn không nhịn được định dùng Trường Mâu đánh tới.
Lưu Bị cản lại, hắn vô cùng tán thưởng Draco. Sau đó cuối người hành lễ, trầm giọng nói: " Lưu Bị xin lỗi Thần Tử trước. "
Draco dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lưu Bị. Rõ ràng hắn rất lợi hại nhưng tại sao lúc nào cũng bày ra dáng vẻ phục tùng người khác?. Nếu hắn thật sự ra tay, chắc chắn cậu cũng không đánh lại được. Draco còn đang suy nghĩ thì thân thể truyền đến cơn choáng váng, đến lúc cậu thích ứng được thì đã ngồi trong lòng Lưu Bị. Draco muốn mở miệng nói nhưng Lưu Bị nhanh nhẹn vung roi, con ngựa lập tức hí lên một tiếng rồi chạy như bay.
" Đánh trống lui binh ". Trương Phi hét lớn một tiếng, ngay sau đó cũng vung roi quất ngựa chạy theo sau Lưu Bị " Đại ca, chờ ta "
" Tùng tùng, tùng tùng " Tiếng trống nặng nề như sấm vang lên, binh lính bắt đầu rút lui về phía thành trì quân Hán. Từ trên cao nhìn xuống thì lúc này quân Hán không khác gì một bầy kiến đen đang gom thành đàn chạy về tổ.
" Quân Hán đang cướp đi Thần, không thể để bọn họ đi, mau đuổi theo ".Quân Khởi Nghĩa nhìn quân Hán rút lui cũng chuyển động chạy theo, ý đồ cướp Draco về tay.
" Truyền lời của ta đến Trương tướng quân, quân địch đang rút lui, mau phái bộ binh gấp rút đuổi theo "
" CẤP BÁO --- Trương tướng quân đã chết, vừa rồi thừa dịp chúng ta quỳ lạy Thần Tử, quân Hán đã phái người ám sát tướng quân. " Quân Khởi Nghĩa hoảng loạn, tướng lĩnh toàn quân cũng dừng ngựa, toàn quân Khởi Nghĩa lộ vẻ căm phẫn.
" Ngây ra đó làm gì, việc của chúng ta bây giờ là đoạt lại Thần Tử, báo thù cho tướng quân " Một tên lính trẻ tuổi ' vụt ' một tiếng rút đao khỏi vỏ, hắn rạch một đường sâu vào lòng bàn tay khiến mau ồ ạt chảy ra, sau đó quẹt một đường máu dài lên trán thề độc - " Ta - Quản Hợi nếu không báo được thù này sẽ bị trời tru đất diệt, chết không được tử tế. "