Lam Vong Cơ nhìn thấy biểu tình của Nguỵ Anh liền biết hắn đang nói dối, y dám khẳng định hắn cái gì cũng biết, chỉ là không nghĩ nói cho y biết, cái cảm giác mà người mình đặt ở đầu quả tim có chuyện dối gạt mình thật sự không hề dễ chịu chút nào.
"Lam Trạm, không phải ta không nói cho ngươi biết, mà ta cũng không biết nên nói như thế nào.
Ngươi cho ta một chút thời gian để ta chải vuốt mọi chuyện lại rõ ràng, sau đó ta sẽ nói mọi chuyện cho ngươi." Nguỵ Anh nhìn thấy biểu tình của Lam Vong Cơ cũng biết y đã nhìn thấy lời nói dối của hắn.
"Được, ta chờ." Lam Vong Cơ nhìn biểu tình hơi chút khó xử của Nguỵ Anh, châm chước nói.
Mỗi người đều có bí mật của mình, chỉ cần Nguỵ Anh đồng ý ở bên cạnh y, chuyện khác không cần quan tâm cũng được.
"Lam Trạm, ngươi thật tốt!" Nguỵ Anh sung sướng hôn Lam Vong Cơ một cái, cười vui vẻ.
Lam Vong Cơ nhìn gương mặt tươi cười của Nguỵ Anh, thoả mãn mười phần.
"Đồng ý một chuyện cho ta được không?" Lam Vong Cơ nói.
"Chuyện gì?" Nguỵ Anh thắc mắc nhìn Lam Vong Cơ.
"Phải bảo vệ chính mình thật tốt, có chuyện gì nguy hiểm nhất định phải nói cho ta biết trước." Lam Vong Cơ vẫn nhớ rõ những gì Nguỵ Anh nói, y sợ Nguỵ Anh gặp nguy hiểm.
"Được! Vậy ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện, sau này có chuyện gì ngươi cũng phải nói ra, không thể giống như vừa rồi, chuyện gì cũng muốn ta tự đoán.
"Nguỵ Anh tựa người vào Lam Vong Cơ, nói.
"Ừ." Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên đình đầu Nguỵ Anh.
"Ngủ đi, không còn sớm."
Hôm sau, Lam Trạm tiếp tục theo Ôn gia nhân đi nghe Ôn Triều "dạy dỗ", Nguỵ Anh lặng lẽ dùng ẩn thân phù tìm kiếm trong phòng của Ôn Triều cùng Vương Linh Kiều.
"Tìm được rồi." Nguỵ Anh nhìn lá thư trong tay, vui vẻ hô.
"Mau nhìn xem có phải là thứ chúng ta cần hay không?" Nguỵ Vô Tiện cũng vui vẻ, thứ này chính là chứng cớ quan trọng hại hắn chết không toàn thây.
"Là nó!" Nguỵ Anh nhìn lá thư trong tay cũng có chút cảm khái, chính những lá thư này khiến tương lai xảy ra chiến tranh trong nhiều năm, khiến dân chúng trôi dạt khắp nơi.
"Lão già kia rốt cục bày một cái cục lớn bao nhiêu, tay chân nhiều thế nào mà có được những bản vẽ cấm chế của nhiều gia tộc như vậy?" Nguỵ Anh nhìn mấy bản vẽ cấm chế của mấy đại gia tộc, cảm khái.
"Vũ lực của lão già kia không đáng bao nhiêu, đầu óc lại quanh co lòng vòng, bộ dạng nham hiểm." Trong đầu Nguỵ Vô Tiện hiện lên một người mặc mẫu đơn kim tinh tuyết lãng, gương mặt ôn hoà.
"Một thế hệ mạnh hơn một thế hệ."
"Cái gì là một thế hệ mạnh hơn một thế hệ? Kim chim công có thể so sánh với lão già kia được sao?" Nguỵ Anh vừa nói vừa nhét tất cả thư tín tìm được vào ngực áo, rời đi.
"Không có gì, ngày mai chúng ta đi trộm Tị Trần." Nguỵ Vô Tiện nói.
"Chỉ trộm mình Tị Trần sao? Nếu không có kiếm, đệ tử thế gia làm sao chống lại lão rùa lớn chứ." Nguỵ Anh có chút do dự nói.
"Không sao, đời trước có thể sống sót trở về, đời này nhất định có thể." Nguỵ Vô Tiện nói.
"Hơn nữa, kiếm của đệ tử thế gia đều là thượng phẩm, Ôn gia nhất định phái người nhìn chằm chằm, trộm được Tị Trần cũng đã rất khó rồi."
"Được, nghe lời ngươi, ngày mai đi trộm kiếm." Nguỵ Anh nhìn trời, chạy nhanh về hướng phòng của Lam Vong Cơ, giờ này nếu không về, Lam Trạm sẽ nóng nảy.
????????ờ um ????????um hu????ề???? ????????ùm # ????????Ù????????????????YỆ N﹒????N #
"Nguỵ Anh, ngươi về rồi." Nguỵ Anh vừa bước chân vào phòng đã bị Lam Vong Cơ đứng sau cửa ôm chặt.
"Ừ, trở về rồi.
Lam Trạm, chân ngươi sao rồi?" Nguỵ Anh hỏi.
"Đã không sao rồi." Lam Vong Cơ ngửi được mùi vị như có như không trên người Nguỵ Anh, nói.
"Mùi gì vậy?"
"Lam Nhị ca ca, ngươi là cẩu sao? Hương khí nhạt vậy cũng có thể ngửi ra sao?" Nguỵ Anh đưa ống tay lên ngửi, khó khăn lắm mới ngửi ra được một chút hương vị.
"Ngươi đi đâu?" Sặc mặt Lam Vong Cơ không đẹp hỏi.
"Ta vào khuê phòng một nữ tử dạo một vòng." Nguỵ Anh cực kì thích bộ dáng ăn dấm của Lam Vong Cơ, ý muốn chơi một hồi.
"Nguỵ Anh!" Sắc mặt Lam Vong Cơ càng kém, hơi bất mãn như thể nếu Nguỵ Anh nói thêm câu vô nghĩa nào nữa thì y sẽ bạo nộ.
"Lam Nhị ca ca, ta đùa một chút thôi.
Ta đi vào phòng của Vương Linh Kiều, lấy một ít thứ." Nguỵ Anh thấy Lam Vong Cơ muốn giận thật thì nhanh chóng giải thích.
"Cái gì?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Đương nhiên là thứ dùng để báo thù!" Nguỵ Anh cười nói..