Nguỵ Anh cầm tay Lam Vong Cơ, lặng lẽ cọ cọ trong lòng Lam Vong Cơ, nặng nề ngủ.
Lúc ngủ, Lam Vong Cơ cảm nhận được sự ỷ lại của Nguỵ Anh đối với hắn, thân thủ ôm lấy Nguỵ Anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ đúng giờ mẹo đã tỉnh, y thấy Nguỵ Anh còn đang ngủ say bên cạnh mình, trong lòng bị hạnh phúc lấp đầy.
Ngay lúc Lam Vong Cơ định đánh thức Nguỵ Anh, Nguỵ Anh đột nhiên mở mắt, trong mắt không có mê mang như lúc mới tỉnh ngủ, mà hết thảy đều là cảnh giác khiến Lam Vong Cơ kinh hãi.
"Nguỵ Anh." Lam Vong Cơ bất an gọi một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, lại cúi đầu nhìn thân thể mình.
Nếp ngủ của Nguỵ Anh quả thật không quá tốt, hiện giờ cánh tay hắn ôm cổ Lam Vong Cơ, một chân khoát lên người Lam Vong Cơ, chỉ cần hắn hơi ngẩng đầu sẽ chạm đến cằm người kia.
Mặt Nguỵ Vô Tiện đỏ lên, nhanh chóng buông Lam Vong Cơ ra rồi đứng lên, lưu loát mặc y phục chỉnh tề, nói một câu "Thật xin lỗi".
"Nguỵ Anh, không cần nói với ta mấy lời cảm tạ hay giải thích gì đó." Lam Vong Cơ cau mày nói, tuy Nguỵ Anh đang đứng trước mặt y, nhưng y vẫn cảm thấy người này rất kì lạ, không phải là Nguỵ Anh y quen biết.
"Khụ khụ...!Ngươi ăn chút gì đó trước đi, một lát còn phải ra ngoài điểm danh trước mặt Ôn Triều đó." Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt của Lam Vong Cơ theo dõi đến có chút không được tự nhiên.
"Ngươi không phải là Nguỵ Anh." Giọng điệu Lam Vong Cơ vô cùng kiên định, y cau mày nói.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, "Sao ngươi lại biết ta không phải?"
"Cảm giác.
Rốt cục ngươi là ai?" Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, trong lòng y bây giờ chỉ hận bản thân không có vũ khí, không thể làm được gì.
"Hiện giờ ta cùng hắn là đồng thể, ngươi thương ta chính là thương hắn, ngươi xuống tay được sao?" Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện nhếch lên, tà tà cười.
Nghe thế, Lam Vong Cơ đình chỉ vận hành linh lực trong cơ thể.
Người này nói không sai, hắn hiện giờ ở trong cơ thể Nguỵ Anh, y không thể nhẫn tâm xuống tay được.
"Ta sẽ không hại hắn, cũng sẽ không làm hắn bị thương, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện thôi." Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được Nguỵ Anh ở thức hải sắp tỉnh, vộng vàng nói.
"Hỏi đi." Lam Vong Cơ hơi suy sút, chẳng lẽ y thực sự không thể giúp được Nguỵ Anh sao?
"Từ lúc nào...!Từ lúc nào ngươi thích ta...!Nguỵ Anh?" Nguỵ Vô Tiện tò mò hỏi, hắn muốn biết có phải vì hắn đã ngăn cản những hành động khác người của Nguỵ Anh mà làm Lam Vong Cơ thay đổi ấn tượng về hắn, sau đó Lam Vong Cơ mới tâm duyệt Nguỵ Anh hay không.
"Mới gặp dưới trăng, nhất kiến chung tình." Lam Vong Cơ đỏ tai nói.
Mặc dù có chút thẹn nhưng nếu có thể khiến người này không làm bị thương Nguỵ Anh, y nguyện ý nói.
"Không có khả năng!" Nguỵ Vô Tiện không dám tin vào những gì mình đã nghe, chuyện này sao lại như vậy chứ? Hắn vẫn nghĩ Lam Vong Cơ thích Nguỵ Anh là vì hắn đã sửa chữa rất nhiều hành động của Nguỵ Anh; nhưng trăm triệu lần không ngờ là cảm tình của Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Anh đã bắt đầu từ lần gặp đầu tiên trên bức tường của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguỵ Vô Tiện lâm vào trầm tư không phát giác ra sắc mặt Lam Vong Cơ đã trắng bệch, hắn nhận ra Nguỵ Anh trong thức hải đã sắp tỉnh thì liền trở về thức hải.
Nguỵ Anh còn mơ ngủ đã bị Nguỵ Vô Tiện đá ra thức hải, nhất thời không ổn định đã ngã xuống mặt đất.
"Nguỵ Anh!" Tuy Lam Vong Cơ biết người trước mắt không phải Nguỵ Anh của y, nhưng nhìn người này không đứng vững mà ngã sấp xuống thì y vẫn lo lắng, nhanh chóng bước lại đỡ người.
"Lam Trạm~" Nguỵ Anh mở mắt liền nhìn thấy Lam Vong Cơ, nhanh chóng vươn tay ôm cổ y, nũng nịu gọi.
"Nguỵ Anh, không sao chứ?" Lam Vong Cơ ôm chặt Nguỵ Anh vào lòng, đây là Nguỵ Anh của y, đây mới là Nguỵ Anh thuộc về y.
"Lam Trạm, ta không sao.
Có chuyện gì vậy? Sao ta lại ở đây?" Nguỵ Anh không biết Nguỵ Vô Tiện từng chiếm cứ thân thể hắn, Nguỵ Anh hơi mê mang, chẳng lẽ mình mộng du?
"Nguỵ Anh, ngươi có không thoải mái ở đâu không? Lam Vong Cơ hơi sốt ruột hỏi.
"Hả? Không có!" Nguỵ Anh mờ mịt lắc đầu nói.
"Ngươi có nhớ lúc nãy xảy ra chuyện gì không?" Lam Vong Cơ hỏi.
Nguỵ Anh nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhanh chóng nắm lấy tay áo y hỏi.
"Nguỵ Vô Tiện khi dễ ngươi đúng không?"
"Hắn là Nguỵ Vô Tiện?" Lam Vong Cơ ngạc nhiên hỏi lại.
"À thì...!Lam Trạm, chờ chúng ta rời Giáo hoá ti, ngươi muốn biết chuyện gì thì ta đều nói cho ngươi được không?" Nguỵ Anh sốt ruột giải thích.
Evil: Lặn hơi lâu, giờ mới trở lại, bất quá tốc độ up chương chưa nói được, sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.
Evil đang bắt tay vào lại kế hoạch truyện của riêng mình, tốc độ của các truyện edit cũng sẽ chậm lại, mong mn thông cảm.
Cảm ơn mn đã theo dõi và ủng hộ..