Lam Vong Cơ ngâm mình hồi lâu trong Tàng Thư Các tìm kiếm các quyển sách về oán khí, nhưng lại không thu hoạch được gì, lại khiến y tâm phiền ý loạn.
Lam Vong Cơ đến Lãnh Tuyền để bình tĩnh lại.
Nếu là bình thường, Lam Vong Cơ chắc chắn đã phát hiện số quần áo bị rơi rụng bên cạnh, nhưng hôm nay y lại một lòng một dạ suy nghĩ một việc nên không phát hiện số quần áo ấy.
Y cởi quần áo trực tiếp bước vào Lãnh Tuyền.
Nước ở đây rất lạnh, Ngụy Anh đã ở đây hồi lâu cũng không thích nghi được, hắn đã bị lạnh đến phát run.
"Tại sao lại phải trốn?" Ngụy Vô Tiện có chút khó hiểu hỏi Ngụy Anh đang trốn trong nước.
Ngụy Anh hé miệng, một chuỗi bọt khí từ trong nước chui ra.
"Ngươi...!Ngu xuẩn!" Ngụy Vô Tiện che mặt, hắn không tin tên ngốc này là mình.
"Ai?!" Lam Vong Cơ nhìn một chuỗi không khí trước mặt mình thoát khỏi nước, kinh hoảng mở miệng quát.
"Là ta!" Ngụy Anh nhịn không nổi nữa, nhô đầu khỏi nước mà thở.
"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh từ trong nước đi ra, trong lòng thở phào một hơi.
"Đúng, là ta." Ngụy Anh lau nước trên mặt, nói.
"Sao ngươi lại ở đây?" Lam Vong Cơ lạnh giọng hỏi.
"Ta...!Hôm đó tỉnh lại thì phát hiện trong cơ thể có oán khí, ta muốn đem nó dẫn ra ngoài nhưng không được.
Hôm nay thấy nơi này linh lực sung túc nên thử xem sao, ai biết ngươi lại tới đây." Ngụy Anh nhẹ nhàng đơn giản nói toàn bộ vấn đề, dù sao đây cũng là lý do chính đáng, Lam Vong Cơ có muốn phạt cũng không có cách nào phạt.
"Oán khí nhập thể?" Lam Vong Cơ vừa nghe Ngụy Anh nói đến oán khí liền nhớ lại thân ảnh nhảy đến trước mặt y, bảo vệ y.
Lam Vong Cơ vội bắt lấy tay Ngụy Anh, bắt mạch cho hắn.
"Không sao rồi, lúc nãy ta đã dẫn nó ra.
Không phải ngươi không chạm vào người khác sao? Ta không làm phiền ngươi." Ngụy Anh rút tay về, nói.
"Ngươi nói chuyện khó nghe như vậy làm chứ?" Ngụy Vô Tiện ở thức hải vô lực phun tào, tại sao người này vừa thấy Lam Vong Cơ liền phát bệnh?
"Không phải." Ánh mắt Lam Vong Cơ tối sầm lại, không biết nên nói gì cho phải.
Ngụy Anh nói xong liền không tiếp tục để ý Lam Vong Cơ, ở trong Lãnh Tuyền nhắm mắt lại, tự củng cố linh lực.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh tu luyện, há miệng không biết nên nói gì, nhưng cuối cùng thì một lời cũng chưa phát ra.
Lam Vong Cơ cảm thấy mình bị bệnh, rõ ràng y không thích cái tính quậy phá nghịch ngợm của Ngụy Anh lại luôn lo lắng Ngụy Anh, lo lắng cuộc sống của hắn ở Giang gia, đau lòng hắn mặt ngoài phải kiệt ngạo bất tuân, sau lưng lại biết lễ nghĩa chịu nghe giáo huấn, mặt ngoài không cố gắng tu luyện, sau lưng lại càng cố gắng hơn người khác.
Có lẽ...!Lam Vong Cơ thấy mình điên rồi, y cảm giác mình thích Ngụy Anh, có điều Ngụy Anh thì sao? Lúc hắn cùng đám người Nhiếp Hoài Tang nói chuyện phiếm, Ngụy Anh từng nói mình trêu chọc rất nhiều cô nương ở Vân Mộng.
Chẳng lẽ, đối với Ngụy Anh mà nói, việc hắn trêu chọc mình cũng giống như việc hắn tùy ý trêu chọc cô nương khác sao?
"Lam Trạm, sao vậy?" Ngụy Anh tu luyện xong thì thấy Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, không chớp mắt dù chỉ là một cái.
"Không có gì." Lam Vong Cơ hạ mắt, đè xuống suy nghĩ tình cảm trong lòng.
"Ừ." Ngụy Anh nhích lại gần Lam Vong Cơ.
"Ngươi đang làm gì?"Lam Vong Cơ nhìn thấy khoảng cách giữa hắn và Ngụy Vô Tiện càng lúc càng ngắn liền lạnh giọng quát.
"Nước lạnh quá, ta thấy bên kia của ngươi có chút ấm." Ngụy Anh tiếp tục nhích lại gần Lam Vong Cơ.
"Không hề." Lam Vong Cơ cự tuyệt.
Có điều Ngụy Anh không nhìn y, tiếp tục nhích lại gần Lam Vong Cơ.
"Bên cạnh ngươi đúng là ấm hơn chút." Ngụy Anh vui vẻ nói.
Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh chọc giận, trực tiếp mặc quần áo rời khỏi Lãnh Tuyền.
"A! Lam Trạm, ngươi xong rồi?" Ngụy Anh mờ mịt hô.
"Ngụy Anh, đầu óc ngươi bình thường sao? Ngươi không nhìn ra hắn bị ngươi chọc giận sao?" Ngụy Vô Tiện đỡ trán, nói.
Evil: Đăng một lượt mấy chương đã xong cho các bác đọc đỡ thèm trong thời gian mình bị deadline dí nha~~~ Qua đợt này mình sẽ đăng lại bình thường, còn trong đợt cuối kì này mình sẽ cố gắng rút thời gian edit nhanh nhất có thể.
Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ mình trong thời gian qua!.