''Minh nhi. '' Lâu Bảo Thoa xoa mắt, nong khóe mi đã đỏ từ bao giờ, từ lúc bước vào gian phòng nghỉ ngơi dù cố thả lỏng tinh thần nàng vẫn trằn trọc không cách nào chợp mắt cho đến khi tin báo chấn động ghim sâu vào tâm thức căng chặt của nàng.

Mộc Yến Đông vô thức nhìn qua chiếc hài mang qua loa dưới chân nàng đủ thấy vị phu nhân hằn học nhường nào sau hào quang bống bẩy in đậm dấu chân trở về của con trai.

''Mẫu thân, Minh nhi về rồi.'' Đến trước mặt Lâu Bảo Thoa Vưu Minh mới thôi rời xa hơi ấm từ lòng bàn tay, Yến Đông trông như cây cột hình người cận cảnh chiêm ngưỡng cảnh mẫu tử đoàn tụ hàn gắn cận kề, nếu nói trong lòng y không có ghen tị là nói dối.

''Đây là?'' Viễn cảnh tình thân cũng có chừng mực không diễn ra quá lâu, Lâu Bảo Thoa di chuyển tầm nhìn sang tiểu hài tử đứng cạnh hài nhi nhà mình đôi phần hiếu kì.

Mộc Yến Đông: ''...'' Trong lòng y ngại chết ra, về phần giao tiếp y không quen lắm.

Vưu Minh lắc lắc cái tay trong tay vừa mới nắm, hào hứng nói: ''Mẫu thân, trịnh trọng giới thiệu đây là ân nhân ca ca đã cứu mạng hài nhi.''

Dường như đôi đồng tử của vị phu nhân trước mặt đây giãn nở tỏ ra có phần ngạc nhiên lẫn mừng rộ theo Mộc Yến Đông cảm nhận, ít ra từ cuộc sống đơn độc trước kia bị người xa lánh y có thể đọc được trạng thái cảm xúc của con người như một nhà tâm lý học đa tài đa nghệ.

Lâu Bảo Thoa khom lưng cúi đầu cười nhân hậu: ''Thì ra đây là đại ân nhân đưa Minh nhi trở lại đây sao? Dì chân thành cảm ơn con nhiều nha.''

Trở thành tiêu điểm chú ý Mộc Yến Đông tự khích mình đáp lời phải lễ phép: ''Dạ chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu ạ.''

...

Đời trước nhàm chán đôi khi Mộc Yến Đông sẽ lấy việc học làm trọng tâm, sau này thành tích càng cao cũng không yêu cầu khắc nghiệt bản thân cày ngày xuyên đêm cắm đầu học, Mộc Yến Đông cũng sẽ lấy ít thú vui làm trò tiêu khiển chẳng hạn như nghe nhạc, đàn hát, xem ti vi, cày game trông không khác nhiều người thường lắm, cái không giống có lẽ mọi người xung quanh y là sinh thể sôi nổi còn y là một loài vi khuẩn kí sinh đáng ghét nên chẳng ai muốn vây vào hay nói cách khác hận không thể tránh y càng xa càng tốt.

Trước mắt binh đao múa mây có quy luật chỉnh tề, bố cục lều trại xung quanh vững chãi mang đến cảm giác nghiêm khắc càng khuất phục thị giác khiến nội tâm Mộc Yến Đông lẩn quẩn trong mảng khói trắng mập mờ chẳng rõ phương hướng, y cảm giác không chân thật như hiện tượng trải nghiệm cận tử(*) dị thường sau cái chết y nghĩ rằng phải chăng nơi y tồn tại là một huyễn cảnh sau cuộc đời tăm tối trước kia? Mãi dọc một đường bước đi trong vô định vào quân doanh, cảm giác ấy không ngừng len lỏi vào não bộ bảo rằng quá không chân thật rồi cho đến khi lòng bàn tay lưu truyền độ ấm xu thế ngày một tăng, ngón tay động đậy bấu víu khớp tay y kéo y thoát khỏi tinh thần hỗn độn Mộc Yến Đông hạ mắt nhìn thấy đôi mắt chan hòa ánh dương của Vưu Minh.

(*): Trải nghiệm cận tử là một trải nghiệm được kể lại bởi một người suýt chết hoặc đã bị chết lâm sàng và được cứu sống. Một số nhà khoa học tin rằng trải nghiệm này có thể được giải thích bằng các ảo giác do bộ não đang chết dần tạo ra.

''Ca ca nghĩ gì nghiêm mặt thế?''

Mộc Yến Đông lắc đầu: ''Có hơi ngạc nhiên quang cảnh xung quanh.''

Vưu Minh híp mắt cười: ''Vài ngày tới dẫn huynh đi chơi, tha hồ tung hoành.''

Mộc Yến Đông cười đáp cho có lệ lòng nghĩ e là vài ngày nữa ta phải ngược xuôi nuôi thân rồi đâu còn ở đây cùng nhóc con rảnh rỗi phá làng phá xóm.

''Phu nhân người xem nhị công tử có lẽ rất hào hứng khi vui đùa cùng ân nhân.'' Tiểu Liên thấp giọng nói.

Lâu Bảo Thoa mỉm cười cong mắt: ''Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Minh nhi có bạn, nói chuyện đến nhiều như vậy khiến người làm mẹ như ta đây cũng bất ngờ.''

Vưu Vinh chẳng hề để ý đến ngoại hình bản thân hiện tại, từ trên xuống dưới ướt sũng, một bước đi nước nhỏ giọt bẹp bẹp linh láng sau dấu giày.

''Minh nhi, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?'' Vưu Vinh như muộn lật xới từng tất da tất thịt của con trai thậm chí đến việc muốn lột sạch thằng nhỏ ngay tại sảnh đường.

Biểu cảm cứng như đá tay chân không ngừng kiểm nghiệm thương tích hoàn toàn trái ngược làm Mộc Yến Đông đôi phần không tin vào mắt mình trước sự đối lập của vị phụ thân này.

Vưu Minh cản lại cái tay đạng định tuột quần xé áo của lão cha mình, quai hàm căng chặt cố nở nụ cười: ''Phụ thân, con không sao mà, thật sự không sao mà.''

Vưu Vinh mới thôi dừng lại động tác tuột quần con trai, mặt vẫn lạnh tanh như cũ, cử chỉ phất tay tựa nắm quyền sinh sát, âm giọng trầm bổng khiến lòng người run rẩy.

''Người đâu mau gọi đại phu.''

Vưu Minh lắc đầu thở dài, phụ thân đúng là bao lâu không gặp vẫn cứng nhắt như cũ, bé quay mặt qua bên Mộc Yến Đông xòe hai tay hai bên tỏ vẻ bất lực chọc Mộc Yến Đông xém bật cười ra tiếng.

Vưu Vinh ngoảnh mặt nhướng mi như một lão hổ ghìm chặt con mồi Mộc Yến Đông: ''Đây là...?''

Vưu Minh giành giật thời gian bật thốt lời trước Mộc Yến Đông: ''Phụ thân, đây là ân nhân ca ca cứu mạng của con.''

Vưu Vinh: ''Ồ.''

Mộc Yến Đông: ''...'' Ai đó hãy nói hai người trước mặt này là cha con đi, một hổ một mèo một trời một đất trái ngược hoàn toàn.

''Vậy thì người đâu còn không mau chiêu đãi đàng hoàn ân nhân của Minh nhi.''

Mộc Yến Đông: ''...'' Mất giọng luôn rồi.

''Chàng coi chàng kìa, mau đi thay đồ đi cảm lạnh bây giờ, thiếp còn không biết thu xếp hay sao?''

Cơ mặt Vưu Vinh mới giãn ra đôi chút: ''Nghe nàng.''

Mộc Yến Đông: ''...'' Ui giời ông thần hổ hóa mèo, chúa tể lật mặt, ông hoàng lật kèo trong truyền thuyết đây sao? Ngàn chấm trong đầu.

Vưu Minh: ''...'' Nhóc quá quen cảnh này rồi, còn ai rõ hơn bé đây.

Vị hổ mặt đá đáng mặt quân tử nói một lời là tuyệt đối không hai lời nghe phu nhân cất bước rời đi để lại tình cảnh rất vi diệu.

Vị phu nhân quyền lực - Lâu Bảo Thoa đến trước mặt hai đứa nhỏ ân cần hỏi han: ''Hai đứa chưa ăn gì đúng không? Trước hết đi ăn lót dạ, đường xá xa xôi mệt nhọc tầm bổ bồi sức.''

Mộc Yến Đồng giờ đây chỉ biết theo quy trình nhập vai một đứa trẻ ngoan được Vưu Minh phấn khởi quen đường quen nẻo dẫn đến nhà ăn hay nói cách khác là một cái lều doanh kiên cố không khác nhà là mấy.

Mùi thơm phơi phới bào mòn sức nín nhịn, bàn tròn rộng lớn trải đầy thức ăn trông như bữa tiệc sang trọng đặt sẵn trong khách sạn đời trước, khói lượn vượn vờ chuyển ngân trong khoảng không. Vưu Minh dáng người còn nhỏ hơi lùn có chút chật vật leo lên ghế cho dù vậy không lí nào bé sẽ xin sự giúp đỡ của bất kì ai, ngoan ngoãn ai nấy đều thích.

Mộc Yến Đông cận trọng từng cái nhấc tay nhấc chân dù sao đời trước y cũng lớn lên trong gia tộc sáng giá mọi hành động đều có giáo dưỡng sang trọng hơn người. Hiện tại nhấc muỗng nhất đũa ăn uống đều từ tốn kích người khác như muốn cùng y thưởng thức càng không nói đến dáng vẻ nhỏ nhắn hiện giờ kết hợp tác phong chú trọng đến vậy không khỏi khiến Lâu Bảo Thoa cười tít mắt, nàng xoa đầu tiểu hài tử.

''Cứ ăn thích ý, đừng ngược đãi dạ dày, muốn ăn thêm thì gọi Mai tỷ chuẩn bị thêm, nhờ con dì mới tìm được Minh nhi, mọi người đều biết ơn con, chút đồ ăn sợ còn chẳng bằng chút lòng thành, con cứ từ từ ăn không cần ngại ngùng.''

Vưu Minh bên kế bên còn chạm nhẹ khủya tay y như tỏ lòng thành, tác thành cách nói của mẫu thân bé cho nên mắt nó đã cong đến độ trăng nào.

Mộc Yến Đông nở nụ cười: ''Dạ dì.''

Nuốt trôi cơm suôi dòng xuống cổ họng, một thanh vị ngọt ngào lan tỏa, hương vị mềm mượt như hoa nở ngày xuân, thơm hơn cánh sen hồng bung cánh chia thành nhiều nhánh chảy qua các mạch máu tụ về một miền khoáy động tinh thần. Nụ cười dưới khóe môi không kịp lan đi, trước kia quằn quại trong cơn đau dạ dày hành xác chẳng ai nói với y một câu chú trọng bản thân.

''Đừng ngược đãi dạ dày.... đừng ngược đãi bản thân.''

Không ngờ một người mẹ của người khác, không ruột rà, không chút thân thiết cũng có thể khiến lòng y bừng sáng một cách ngang tàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play