Cơm no rượu say dĩ nhiên là phải lăn quay ra ngủ, Trần Quốc Hưng tất nhiên là chẳng thể say nổi vì rượu này đối với cơ thể hắn chỉ được xem như nước lã không ngấm vào đâu, bất quá hắn vẫn là mò đi ngủ, Đổng Trác tính tính có chút như gúc khỗ vậy, nói đi nghỉ nhưng nhất định là không đi mà ôm kiếm dựa vào một gốc cây cảnh giác nhìn khắp nơi, có mấy chục lớp kết giới trận pháp Trần Quốc Hưng không tin có thứ gì có thể đơn giản phá được, mặc kệ Đổng Trác cảnh giới, Trần Quốc Hưng chui vào một căn nhà gỗ đi ngủ, còn ba cô gái xinh đẹp chúi đầu vào ba cái điện thoại chơi game.

Tống Như Ngọc thành công dụ dỗ thêm hai con nghiện nữa tụ tập vào chẳng biết là đang chơi cái gì nữa, tuy ở đây không có sóng viễn thông nhưng trên điện thoại cũng tích hợp rất nhiều trò chơi, đây là hắn chuẩn bị để chơi khi đỡ nhàm chán.

Còn Ngộ Hạ như một đứa trẻ dùng đôi mắt thèm muốn nhìn ba thiếu nữ xinh đẹp, không phải là ánh mắt sắc lang của một tên dê xồm, mà là ánh mắt thèm muốn nhìn vào cái điện thoại trong tay ba người, vẻ mặt bứt rứt, cuối cùng đi tới cạnh mà nhìn, nhìn không đủ liền muốn chơi cái thứ thần kì này, cuối cùng không nhịn được liền chọc chọc Tống Như Ngọc nói.

“ Tống muội muội, có thể cho ta cái thứ gọi là điện thoại này được không?”

Tống Như Ngọc không cả ngẩng đầu rời khỏi màn hình liền nói.

“ Đi tìm Ca ca của ta ấy.”

Ngộ Hạ mắt hướng về căn nhà gỗ của Trần Quốc Hưng vừa đi vào, vẻ mặt do dự nhưng lại lướt qua màn hình điện thoại thấy ba ngươi chơi cái thứ gọi là Game vui vẻ như vậy, Ngô Hạ liền cắn răng chạy tới căn nhà gỗ.

“ Tiêu sư huynh.”

Trần Quốc Hưng nằm vắt vẻo trên giường khẽ mở mắt nhìn Ngô Hạ cười cười giả vở hỏi.

“ Ngô sư đệ ngươi gọi ta?”

“ Có...thể...hay không...huynh cho ta một cái điện thoại?”

Trần Quốc Hưng bật cười, cái điệu bộ này đúng như hắn hồi còn nhỏ nhìn các anh chơi điện tử mà mình không được chơi, rất muốn chơi mà các anh không cho chơi, còn thỉnh thoảng trộm máy của cậu Út chơi Mairo giải cứu công chúa, ngay cả trong giấc mơ cũng mơ mình có một cái điện thoại để chơi, cái tuổi thơ như vậy chắc không chỉ có hắn trải qua, vì mấy thứ game gủng ấy mà trốn học đi net, cuối cùng là đi làm một anh công nhân lương ba cọc ba đồng chẳng biết tương lai đi về đâu, cám dỗ có rất nhiều ở mọi nơi liệu bản thân có đủ ý chí để vượt ra khỏi cám dỗ bước tiếp về phía trước hay không mà thôi.

“ Cầm lấy.”

Trần Quốc Hưng ném cho đối phương một cái Ipad, Ngô Hạ liền nhận lấy vui vẻ như trẻ con như đạt được món đồ mà mình yêu thích.

“ Đa tạ Tiêu sư huynh.”

Ngô Hạ lập tức cầm cái máy tính bảng chạy ra chỗ đám Tống Như Ngọc khoe khoang rồi chụm đầu lại chơi game, bốn người cùng chơi đặt bom cười nói chí chóe bên đống lửa đỏ đang tàn lụi, Trần Quốc Hưng mỉm cười lấy một cái máy ảnh chụp một tấm cả bốn người cười há hốc cả mồm, con người ai cũng phải trải qua giai đoạn hồn nhiên vui vẻ không lo âu rồi lớn lên, sau đó mới dần dần bị sự thật khốc liệt của thế giới bào mòn cái tâm tư hồn nhiên ấy, tính cách lạnh lùng, hay cao ngạo...tất cả một phần đều là ảnh hưởng từ bên ngoài mà tạo nên, còn tu sĩ thì ngay từ lúc nhỏ đã bị sự thật khốc liệt của thế giới ảnh hưởng tới nên tâm tính trưởng thành rất sớm, thậm chí có người còn chẳng trải qua cái giai đoạn hồn nhiên vô âu vô lo kia, Nam Tư Uyển theo Trần Quốc Hưng đoán chính là trường hợp như vậy, cái tính cách lạnh lùng kia là từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi một cú sốc nào đó nên mới trở thành như vậy, thực ra trong nội tâm liền rất cô đơn trống chải nếu biết cách liền có thể dã đông tính cách lạnh lùng đó, bất quá hắn cũng không có ý định tán tỉnh đối phương nên không có dùng.

Hiện tại chơi game cũng như có người bên cạnh cùng chải qua cảm giác cảm giác hứng thú khi chơi game tính cách thật sự liền bộc phát, cười đến mức rộng tới mang tai thế kia hiển nhiên là rất vui vẻ.

“ Hazzz đám con nít mà.”

Trần Quốc Hưng lắc đầu lẩm bẩm rồi nhảy lên cái giường nằm dài vắt tay lên chán liền đưa ra một quyết định cao cả, chính là đi ngủ. Ở bên ngoài Đổng Trác lúc đầu còn vẻ mặt như tượng gỗ đi đi lại lại nhưng bị cái đám người kia cười nói cãi nhau chí chóe liền buông kiếm chạy qua, chẳng mấy chốc liền cùng Ngô Hạ tranh giành ipad để chơi game.

Ở bên ngoài vòng kết giới của trận pháp là những cặp mắt đỏ quan sát đám người, nhưng không tìm được chỗ vào, liền không có xông lên chỉ im lặng quan sát trong bóng tối.

Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng tỉnh dậy đi ra bên ngoài, mấy người kia cũng đã tan cuộc, Ngộ Hạ chạy tới dơ cái ipad ra nói.

“ Tiêu huynh tự dưng nó đen sì không có lên nữa.”

“ Hết pin rồi cha nội, tìm Tống nha đầu bảo nó chỉ cho cách sạc.”

Trần Quốc Hưng tâm tình buổi sáng bị cái vẻ mặt như cún của Ngô Hạ phá hỏng, Ngô Hạ chạy đi thì Trần Quốc Hưng vươn vai tập vài động tác thể dục rèn luyện sức khỏe, vươn thở bẻ xương lưng những động tác võ đạo chí tôn mà bất cứ trường học nào ở Việt Nam đều giảng dạy.

Sau đó thu lại trận pháp tất cả cùng lên đường, chào buổi sáng là hai con rắn lớn cùng một con chim không biết tên, cả ba nhanh chóng bị đám người làm thịt, chia năm sẻ bảy Trần Quốc Hưng lọc một ít thịt chim đan hỏa bùng lên nướng chín thịt chim, rồi cho vào miệng làm bữa ăn sáng, vừa nhai được vài miếng vẻ mặt hắn biến đổi, thịt chim này có chút kì lạ, nuốt miếng thịt chim xuống bụng, rồi cẩn thận dùng Thiên Nhãn quan sát nội thể của mình, khi vào dạ dày miếng thịt chim bị dịch dạ dày ăn mòn, từ miếng thịt chim có một số chất dinh dưỡng tan ra, nhưng Trần Quốc Hưng để ý chính là mấy tia vàng nhạt khí tức tỏa ra, bắt theo những tia khí vàng nhỏ bé xem chúng di chuyển tới nơi nào, tia khí vàng len theo những đường máu huyết đến các bó cơ liền dung nhập vào bên trong rồi biến mất.

“ Các ngươi trước đây có ai tiến vào nơi này đã từng ăn qua thịt của mãnh thú chưa?”

Tất cả mọi người nhìn Trần Quốc Hưng nghi hoặc, Ngô Hạ có vẻ là người hiểu rộng biết nhiều nhất liền nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.

“ Từ Trúc Cơ Kỳ trở nên tu sĩ liền có thể ích cốc, hoặc cùng lắm sử dụng Ích Cốc Đan, còn đối với thịt của Yêu Thú hay động vật đều rất ít sử dụng, ăn vào tất nhiên phải có đào thải ra bên ngoài, chất độc ít nhiều cũng vấn có liền ảnh hưởng tới thân thể, nên rất ít tu sĩ ăn uống, chắc là không có ai ăn thịt mãnh thú ở đây, à hình như là có chúng ta.”

Mấy người Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi, Đổng Trác cũng gật đầu phụ họa, nếu không phải hôm qua Trần Quốc Hưng biểu hiện ra cách ăn kì lạ cả đám cũng sẽ không có ăn uống, Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo lại tiếp tục xẻ một miếng thịt to trên người con chim đen, rồi bắt đầu thí nghiệm của mình, dùng Thiên Nhãn tỉ mỉ quan sát thì ở miếng thịt của con chim liền có những tia khí vàng nhạt bé li ti lưu động, hắn không biết khí vàng nhạt này là thứ gì, nhưng nó có tác dụng lên những thớ cơ thịt đầu tiên, bất quá còn chưa biết có tác dụng phụ nào ẩn dấu hay không hắn cũng chưa dám ăn nhiều, cái khí vàng nhạt này chắc chắn liên quan tới sức mạnh man lực của cái đám mãnh thú ở nơi này.

“ Các ngươi mau kiếm cho ta vài con vật nhỏ, vừa đi ta vừa nghiên cứu một chút, có thứ hay ho sẽ nói cho các ngươi sau.”

“ Ca ca nói cho muội biết đi, huynh làm muội tò mò quá đi.”

Tống Như Ngọc làm mặt con cún nói, Trần Quốc Hưng yêu thương nhìn tiểu muội muội này liền nói.

“ Bật mí cho muội nếu đúng như những gì ta suy đoán, thân thể của muội sẽ được cải thiện mạnh lên.”

Đám còn lại dùng ánh mắt nghi hoặc liền nhìn chăm chăm vào Trần Quốc Hưng đang mổ xẻ miếng thịt chim.

“ Tiêu Hạo ngươi làm ta rất tò mò về ngươi.”

Nam Tư Uyển lên tiếng, mắt đẹp hiện rõ vẻ mê man như muốn nhìn thấu Trần Quốc Hưng.

“ Không cần tò mò về ta, ngươi sẽ bị ta lấy mất trái tim lúc nào không hay đấy, hazzz ta sẽ không nói với người khác ngươi có nốt rồi son ở ngực bên trái đâu.”

Vừa dứt lời vẻ mặt Nam Tư Uyển nháy mắt biến đổi trở nên đỏ hồng chỉ tay vào mặt Trần Quốc Hưng.

“ Ngươi...ngươi...làm sao biết?”

Những người ánh dùng ánh mắt thì ra hai người các ngươi có gian tình liền tránh qua một bên, tu chân giới có một loại y phục tên gọi là Mê Nhân Y, loại y phục này được bán phổ biến như một loại hàng hóa bình thường, nhưng lại có tác dụng ngăn cản tinh thần cùng thần thức không thể xuyên qua nhìn trộm, cái đồ này rất thần kì nhưng chẳng ai biết nó dốt cuộc là từ đâu xuất hiện, chỉ biết là được thế lực buôn bán lớn nhất Nam Châu, Linh Minh Y Thương Hành bán ra cho nữ tử với giá cả rẻ như rau chợ, Mê Tung Y cho nữ xuất hiện từ bao giờ cũng chẳng ai có thể biết được, nhưng được xem như món hàng của nữ tử không thể thiếu, làm gì có nữ nử nào muốn thân thể mình bị nam nhân nào cũng có thể nhìn thấy, sự xuất hiện của Mê Tung Y làm cho nữ tử như thấy được cứu tinh, dần dần liền phổ biến khắp nơi trong tu chân giới, Trần Quốc Hưng lúc đọc được cái Mê Tung Y này ở trong một quyển tạp chuyện tu chân liền cảm thán sư vĩ đại của người nào nghĩ ra và tạo nên Mê Tung Y, hắn khẳng định là nữ nhân, vì chẳng có nam nhân nào lại tự đi lấy cây chọc mù mắt mình cả.

Mê Tung Y không phải là có tác dụng ở nguyên liệu làm y phục, mà là ở cấm chế ở trên y phục, hắn cũng đã nghiên cứu qua nhưng không thể nhìn ra điểm nào là cấm chế tồn tại, nhưng chắc chắn là nó tồn tại, người khác muốn nhìn cũng không thể, mà hắn muốn nhìn liền có thể, chắc do cái Thiên Nhãn của hắn nó cao cấp thì phải, còn cấm chế thật sự rất vi diệu tạm thời hắn cũng không thể nhìn ra, đẳng cấp quá cao Thiên Nhãn liền mất đi tác dụng, nhưng mà tác dụng ngăn cản lại không có phát huy tác dụng với Thiên Nhãn, còn làm sao tạo ra loại y phục đó liền phải hỏi Linh Minh Y Thương Hành, bất quá thật sự chẳng có mấy thế lực nào dám đụng đến thương hành lớn nhất Nam Châu này, thế giới rộng lớn bề nổi rất nhiều người biết tới, còn phần chìm rất ít người biết được.

” Dĩ nhiên là ta nhìn thấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play