Quân đội phong toả một khúc sông dài hơn 10km, không cho người bình thường tiến vào bên trong, hắn đứng nhìn từng hòm từng hòm được đem vào bên trong lều giã chiến mới dựng ngay cạnh bờ sông mà tay liên tục sít xoa vào nhau, nhìn những khẩu aka 47 được đeo bên hông những người lính kia hắn thật sự chỉ muốn cướp lấy một khẩu mà bóp cò nhả đạn liên tục, cái cảm giác ấy phê phải biết.

Cũng chỉ giám đứng nhìn thôi chứ không được động vào hắn rất khó chịu trong người, vội quay người đi ngay ở lại nhìn thêm một lúc khéo hắn lại không kiềm chế được mà xông vào cướp thì mệt...

Đi qua chỗ mẹ với ông ngoại hắn cũng không biết nói gì cho phải chỉ đành nói.

" Quân đội đến tiêu diệt con cá nhỏ dưới sông!"

Mẹ hắn thì như hiểu điều gì đó, còn ông ngoại mặt hiện lên vẻ mờ mịt mà hỏi.

" Cá? Cá nào mà phải cần đến quân đội."

Hắn thật sự không muốn ông ngoại biết đến quá nhiều điều, mấy thứ đó không phải thứ gì có ích cả.

" Kệ họ đi ông, mình đi về nhà cháu xem người ta làm nhà đến đâu rồi đi ông."

Sau đó cả 3 người đi về ngôi nhà đang xây của nhà hắn, hắn đã đưa cho cậu út một bản vẽ ngôi nhà biệt thự 3 tầng hiện đại, đó là thiết kế đi trước thời đại đến gần 20 năm, khẳng định lúc ngôi nhà hoàn thành rất nhiều người sẽ ngỡ ngàng, bây giờ ngôi nhà vừa xây xong phần móng đến lúc hoàn thành cũng phải mất gần 3 tháng nữa, hắn nhẩm tính khi ngôi nhà hoàn thành cũng là gần đến tết rồi, nghĩ đến tết hắn lại cười vui vẻ cứ nghĩ đến cái cảnh lì xì đúc đầy túi là hắn lại mong chờ rồi...

Buổi tối hắn xin phép mẹ đi ra ngoài sông để diệt con yêu tinh dưới sông, mẹ hắn cũng nói cận thận không nên làm việc nguy hiểm, đi đến cổng ra vào mấy người lính canh thấy hắn liền cho hắn đi vào trong, một người lính không nhịn nổi tò mò mà nói với người lính canh bên cạnh.

" Ê này sao thằng nhỏ kia lại vào đây làm gì nhỉ? Nghe nói nó còn tham gia vào nhiệm vụ lần này."

Người lính canh còn lại liền lạnh lùng hừ lạnh mà nói.

" Cậu đã đi quá xa rồi đấy, đừng để cấp trên nghe được nếu không... "

Người vừa nói thân thể lúc này cũng run lên bần bật, làm một người lính anh ta biết được hậu quả của việc nhiều chuyện tiết lộ bí mật quân sự sẽ dẫn tới kết cục bi thảm cỡ nào, nhưng con người ai chẳng có tính tò mò chứ, chỉnh đốn lại một cách nhiêm trang anh ta thầm tự nhắc nhở bản thân.

Đi vào bên trong hắn đi vào trong lều chỉ huy, ông nội Nhi Nhi đang xem xét những tấm ảnh từ vệ tinh chụp lại địa hình của khúc sông để thuận lợi bố chí lực lượng một cách kĩ càng tránh cho con cá chạy thoái, thấy hắn đi vào ông nội Nhi Nhi cười rồi khẽ nói.

" Đoạn sông này nước rất sâu chúng ta đã dùng rada hồng ngoại cùng vệ tinh quét qua nhưng không hề có chút tung tích của con cá."

Hắn bĩu môi rồi trầm ngâm suy đoán, những thứ tu luyện xung quanh chúng luôn tồn tại một từ trường, hoặc khí tràng đặc biệt khiến cho việc phát hiện của khoa học kĩ thuật có chút khó khăn, nếu không những thứ thần bí trên thế giới này đâu còn là thần bí, chúng sẽ bị con người biết đến.

Nhìn qua người đàn ông quân hàm đại tá đứng bên cạnh ông nội Nhi Nhi, hắn có chút khó nói, ông nội Nhi Nhi nhìn qua liền hiểu rồi đưa tay lên mà vỗ vào vai người đàn ông kia mà nói.

" Cháu yên tâm đây là người mà ông tuyệt đối tin tưởng, gọi cậu ấy là Nguyễn Nam."

Hắn bĩu môi lên trong đầu nghĩ " người mà ông tin tưởng chứ không phải người mà bổn thiếu gia tin được. "

Nguyễn Nam năm nay mới 35 tuổi đã đạt tới cấp bậc cao, anh ta đã chải qua vô số nhiệm vụ khó khăn gian khổ gặp qua rất nhiều người, người chết trong tay cũng có tới mấy chục người, nhưng lúc này trong thâm tâm anh ta đang không ngừng run lên, thằng nhỏ đang nhìn anh ta mang lại cảm giác cực kì nguy hiểm, đây là cảm giác từ sinh tử mà ra anh ta cực kì tin tưởng, cũng giật mình kinh hãi đứa nhỏ kia vậy mà là người nguy hiểm, lúc trước có nghe thủ trưởng khen ngợi một đứa nhỏ làm anh ta cũng rất hiếu kì, nhưng lần gặp đầu tiên anh ta đã quan sát kĩ càng nhưng khiến anh ta không thể hiểu được tại sao thủ trưởng lại khen ngợi không dứt lời với một đứa nhỏ vắt mũi còn chưa sạch như vậy, lúc này anh ta mới cảm nhận được sự đáng sợ mà đứa nhỏ mang lại, ánh mắt sắc lạnh cùng khí tức toả ra từ thân thể nhỏ bé kia khiến nội công bên trong cơ thể anh ta đang chạy loạn khắp nơi, phải biết võ công anh ta tu luyện là cổ võ cao cấp mà đất nước còn giữ lại được, chỉ dành cho những tinh anh có tiềm lực được tu luyện.

Trần Thiên Nam nhếch miệng cũng rất ngạc nhiên, bên trong cơ thể người tên Nguyễn Nam kia lại tồn tại nội lực thâm hậu, nếu so sánh với tên lần trước mà hắn gặp chỉ như đom đóm so với ánh trăng, lần trước hằn còn bị ăn mấy dấu chân vào người nghĩ lại vẫn thấy mất mặt nhưng bây giờ hắn chỉ cần một ngón tay cũng hạ được tên kia, còn Nguyễn Nam trước mặt này hắn cũng không nắm chắc có thể làm thịt anh ta được, nhưng chỉ cần thời gian vài năm nữa hắn búng tay nhẹ nhàng có thể giải quyết.

" Cháu sẽ có cách dụ con cá nhỏ ra, lúc đó ông chỉ cần hạ lệnh công kích nó là được. "

Hắn nói với giọng chắc nịch, ông nội Nhi Nhi sảng khoái cười mà nói.

" Chỉ cần như vậy nó có đi mà không có về."

Nhìn đồng hồ cũng đã gần 22h đêm hắn cũng gật đầu nói.

" Chúng ta bắt đầu thôi."

Đứng trên một chiếc ca nô hiện đại hắn tung tung viên yêu đan trong tay mà cười cười nói.

" Tất cả là nhờ vào mày."

Trong tay hắn là viên yêu đan của con đại xà lần trước hắn làm thịt, lần này hắn lấy ra làm mồi dẫn dụ con cá nhỏ cắn câu, quay qua nhìn người lính đang lái ca nô hắn cười mà nói.

" Lát nữa anh đừng có khóc nhè đó."

Anh lính lái ca nô khó hiểu nhưng cũng không hỏi mà khẽ gật đầu ý bảo không sao, hắn liền nhắm mắt một hồi khi mở mắt ra hắn vận chuyển linh lực kích phát yêu đan trong tay, từ viên yêu đan toả ra những tia linh khí nồng đậm toả ra khắp nơi, hắn nhếch miệng mà cười nhét viên yêu đan vào một quả cầu tròn to bằng cái đầu người trưởng thành mà từ từ thả xuống nước, ở đầu còn gắn một cái móc lớn cùng một sợi dây trong suốt to bằng cái cổ chân hắn vậy, một đầu dây được buộc cố định vào một hàng cột sắt to được cắm sâu xuống đất ở trên bờ sông.

Hắn đưa mắt xuống mà ngó ngó miệng lẩm bẩm.

" Con cá nhỏ cắn câu đi, mau cắn câu đi."

Qua 15 phút không hề có một chút động tĩnh nào, hắn mặt càng ngày càng khó coi miệng chửi liên tục.

" Con cá chết tiệt mau cắn câu, mau ăn đi nào..."

Lại thêm 30 phút trôi qua mặt hắn đã như cái đít nồi đen sì, thầm mắng con cá nhỏ chết tiệt lại dám chê bai yêu đan mà không cắn câu, còn đang tính cho ca nô vào bờ rồi tìm phương án khác thì mặt nước yên tĩnh bắt đầu nổi lên những bọt bong bóng khí, thấy vật hắn kích động thầm hô.

" Con cá nhỏ cuối cùng ngươi cũng đi ra, thiếu gia sẽ chơi chết ngươi."

Sợi dây to bắt đầu từ từ di chuyển, cá đã mắc câu hắn ho to.

" Cá cắn câu, kích hoạt thuốc mê."

Ông nội Nhi Nhi ngồi trong lều chỉ huy cười mà nói.

" Kích hoạt thuốc mê."

Quả cầu mà hắn bỏ viên yêu đan vào là một vũ khí hiện đại, bên trong nó chứa một loại thuốc mê hiện đại nhất hiện nay chỉ cần con cá nuốt vào lập tức sẽ được kích hoạt tiêm thuốc mê.

Bên dưới những bọt khí càng ngày càng nhiều, nước cũng nổi sóng liên hồi, dây câu bắt đầu di chuyển nhanh càng ngày càng căng ra, bên dưới truyền tới những luồng ba động càng ngày càng lớn, con cá đã nổi cơn cuồng nộ.

Những chiếc cột sắt được buộc một đầu dây bắt đầu lung lay, từng cái từng cái có dấu hiệu muốn trồi lên khỏi mặt đất chúng bị lực tác động mạnh làm cho biến dạng, sơi dây trong suốt to cũng căng như dây đàn, hắn nhìn qua trong lòng cực kì nghi ngờ về chất lượng của sợi dây, đã qua 5 phút mà vẫn chưa thấy thuốc mê có hiệu quả hắn cũng tặc lưỡi vì độ chịu đựng của con cá nhỏ, hắn liền mở thiên nhãn mà nhìn xuyên qua mặt nước mà nhìn xuống dưới, con cá đen sì đang liên tục vùng vẫy ở mồm nó liên tục cắn mạnh, những chiếc răng nanh sắc nhọn cắt qua sợi dây trong mồm nó cứ tình hình này chả mấy mà sợi dây sẽ bị đứt, hắn thấy vậy liền khó chịu không biết ông nội Nhi Nhi tìm đâu sợi dây có vẻ không được tốt cho lắm, hắn đâu biết đó là sợi dây làm từ vật liệu đặc biệt cực kì bền trắc nhưng gặp phải một thứ quái vật cũng không chịu đựng được bao lâu.

Giường như cảm nhận được hắn đang quan sát con cá dùng đôi mắt đỏ nhìn về phía hắn đang đứng trên ca nô giữa sông, sau đó lao về bên đó hắn liền giật mình la lối.

" Vào bờ mau cho ca nô vào bờ...nhanh."

Anh lính thấy vẻ mặt non nớt của hắn tràn ngập lo lắng biết việc không lành liền cho ca nô chạy hết công suất lao thẳng phía bờ, khoảng cách 50m cách bờ lúc này hắn lại cảm thấy như 500km vậy, đảo mắt nhìn qua con cá nhỏ đã đuổi theo đến sát, hắn cầu trời mong cho cái ca nô chạy nhanh lên nếu không hắn sẽ làm mồi cho con cá nhỏ.

Cách bờ còn 5m con cá lập tức há mồm mà cắn tới, hắn biến sắc chạy lại chỗ anh lính túm cổ áo dùng hết sức mà ném về phía bờ miệng gào lên.

" Đỡ lấy."

Chiếc ca nô lập tức bị cắn nát thành một khối sắt vụn hắn liền lập tức bị dơi xuống sông trong đầu không ngừng cảm thán " mẹ nó con cá chết tiệt đến cái ca nô mày cũng cắn nát thành cục sắt vụn, mình mà rơi xuống nó cắn nhẹ một cái không phải là đi tong cái mạng nhỏ sao."

Liếc mắt nhìn xuống thấy vài mảnh ca nô còn nổi trên mặt nước hắn lộn xoay một vòng trên không sau đó rơi xuống chân liền chạm vào mảnh ca nô mà nhảy mạnh về phía bờ, hắn vừa nhảy lên con cá cũng phóng vụt lên từ dưới mặt nước cắn nát mảnh ca nô, nhìn cái miệng toàn răng là răng hắn run lên trong đầu không ngừng gào lên.

" Đại ấn mau cứu ta...mau lên ta sắp bị ăn thịt rồi."

Nhưng Thiên Địa Ấn trong tử phủ thần cung của hắn vẫn lơ lửng mà không có động tĩnh gì, thấy vậy hắn sầu thảm lần này thì cái mạng nhỏ của hắn đi tong rồi...

"Vèo " một tiếng sau đó vài giây " bùm " hắn bị lực phản chấn từ vụ nổ làm văng lên bờ ngã xuống đổ một loạt cây sau đó mới cắm đầu xuống đất, toàn bộ phần lưng đã nhiễm đỏ máu.

Nguyễn Nam thấy tình thế nguy hiểm không biết đã đứng ngay trên bờ từ lúc nào, trên vai anh ta là khẩu BAZOOKA đang toả ra những luồng khói, thấy Trần Quốc Hưng sắp bị con cá cắn một ngụm thì anh ta liền quyết đoán mà bóp cò phóng một quả BAZOOKA vào miệng con cá làm nó bị nổ toét mồm, rơi xuống sau đó ông nội Nhi Nhi hét to hạ lệnh.

" Toàn lực công kích"

Sau đó là những tiếng nổ long trời lở đất, cả một vùng trời rung chuyển...5 phút trôi qua tất cả lại chìm vào im lặng, qua một lát xác một con cá đen sì to như một con voi nổi lên, vừa nhìn thấy có người không nhịn được kinh hô.

" Mẹ nó sao nhìn giống con cá chép vậy, ăn cái thứ gì mà to thế."

Con cá đã nổi bụng mà bỏ mạng lại, nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là bị nhiều vũ khí hạng nặng công kích mà xác con cá vẫn lành lặn chỉ có một vài chỗ chạy xước một mạng vảy máu chảy lênh láng...

Hắn từ từ bò dậy, lưng hắn một mảnh bỏng rát khó chịu, hắn liền lấy ra một cái lá đỏ rực mà nhét vào mồm nhai ngấu nghiến, lá cây Thất Huyết Diệp Tử lập tức chuyển hoá thúc dục sinh sôi máu huyết bổ sung cho cơ thể, Trần Quốc Hưng liền mặc kệ ngồi xuống vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết mà chữa thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play