Càng đi vào sâu bên trong cây cối càng nhiều, rậm rạp um tùm Trần Quốc Hưng nhăn mặt tay cầm một thanh linh khí quơ quơ phát lấy cây cối để lấy đường đi, làm hắn có chút nhớ lại hồi đi phát cây với mẹ ở trên rừng vậy.
“ Mợ mày.”
Trần Quốc Hưng lắc người tránh qua một bên tay trái dơ lên bóp cổ một con rắn màu xanh lục với cái đầu tam giác, cả người con rắn cũng chỉ tầm hai mươi cm, lúc này con rắn xanh lục bị Trần Quốc Hưng bóp cổ liền thè lè cái lưỡi ra bên ngoài hai mắt trợn trắng dã.
“ Lục Minh Xà.”
Chu Tiến Công sợ hãi nhìn con rắn bị Trần Quốc Hưng bóp trong tay, Trần Quốc Hưng còn đang ngờ ngợ vì thấy ghi chép ở đâu rồi nghe Chu Tiến Công nói hắn liền à lên một tiếng.
Lục Minh Xà không phải cái dạng gì yêu thú trâu bò, ngược lại thân thể của chúng rất nhỏ, tu vi càng cao thì thân thể lại càng thu nhỏ, hắn cũng chẳng biết chúng thu nhỏ để làm cái vẹo gì nữa nhưng mà loại này chỉ là cùi mía không đáng nhắc tới, nhưng một suy nghĩ tự nhiên lại nhảy ra, thế mấy con Lục Minh Xà này đẻ kiểu mợ gì nhỉ? Trần Quốc Hưng nhăn cả mặt lại nghĩ tới cảnh một con Lục Minh Xà bằng cái que tăm chổng đít lên đẻ ra một quả trứng to bằng cả một con trâu, chính bản thân Trần Quốc Hưng cũng ngu người vì cái suy nghĩ của mình.
“ Chu Tiến Công, ngươi biết con rắn nhỏ này sinh kiểu gì không vậy?”
Chu Tiến Công liền nhanh nhảu nói.
“ Cái này ta biết, Lục Minh Xà sau khi giao phối với nhau thì con cái sẽ đi tìm trứng của bất kì loài yêu thú nào rồi nó đẻ chứng của mình vào bên trong trứng của yêu thú kia, sau khi trứng Lục Minh Xà nở sẽ dần dần hấp thu chờ tới ngày lớn mạnh liền phá trứng chui ra trở thành một con Lục Minh Xà mới.”
Càng nghe Trần Quốc Hưng càng lú cái đầu lại, nghĩ tới cảnh một con rắn cắm đít vào một quả trứng yêu thú lớn rồi đẻ trứng của mình vào bên trong nó cứ sao sao ấy, quả nhiên thiên nhiên kì diệu chẳng có chuyện gì là không thể cả, Trần Quốc Hưng Đan Hỏa bùng lên đốt cháy con Lục Minh Xà có tu vi Yêu Tinh Đỉnh Phong thành một đống cho bụi, Chu Tiến Công nuốt một ngụm nước bọt, phỏng đoán nhiều lần nhưng chưa dám khẳng định Trần Quốc Hưng đã đạt tu vi là gì.
“ Đi thôi, đừng có cách xa ta quá xa nếu không Lục Minh Xà có cắn ngươi ta cũng chỉ có thể tặng ngươi một chùm Đan Hỏa thôi, không cứu ngươi đâu mệt xác lắm.”
Chu Tiến Công cuống quýt chạy theo sau lưng Trần Quốc Hưng trong tay thanh kiếm linh khí cũng dơ cao đề phòng có Lục Minh Xà.
“ Ơ đù.”
Trần Quốc Hưng chán nản nhìn về phía trước, một kiếm phát đường của hắn vậy mà lại chém một gốc Dược Đằng thành hai nửa, nghĩ nghĩ một lúc vẫn là đào mỗi cái gốc của Dược Đằng lên vì trên cơ bản nhiệm vụ cũng không có ghi phải lấy Dược Đằng nguyên vẹn, thu lại Dược Đằng thì ở ngay phía sau Chu Tiến Công la lên oai oái.
“ Cứu cứu mạng.”
Trần Quốc Hưng quay lại nhìn cũng giật cả mình, không biết từ lúc nào cả người Chu Tiến Công đã bị giây leo quấn lấy cả người, cái đầu giây leo còn đang ở ngay mồm của Chu Tiến Công cựa cựa như một cái đầu rắn chuẩn bị chui vào miệng Chu Tiến Công, Trần Quốc Hưng kiếm trong tay liền động, mấy chục đạo kiếm khí mang theo hỏa khí cắt đứt những sợi dây leo rồi thiêu cháy.
“ Bịch.”
Chu Tiến Công rơi xuống đất cũng không nói nhiều lời liền chạy qua chỗ Trần Quốc Hưng, nơi này Chu Tiến Công chưa từng tiến sâu vào Yêu Lâm như vậy, lần này là bất đắc dĩ Chu Tiến Công mới phải đi vào, nếu lúc nãy Trần Quốc Hưng không ra tay Chu Tiến Công khẳng định hắn chết là cái chắc.
“ Nhiều thế!”
Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn xunh quanh, những sợi dây leo chằng chịt đang lao qua bên này bao vây lấy hai người, cả hai tay vung kiếm chém đứt những sợi dây leo, tuy nhiên một cái đứt cái khác lại lao lên như không có chuyện gì, Trần Quốc Hưng nhăn mặt hừ lạnh lại dám chơi trò tiêu hao với hắn, xem ra mấy con Mộc Yêu này cũng có chút đầu óc, hắn nâng tay thanh kiếm trong tay bùng lên một ngọn lửa đỏ bắn thẳng lên trời, rồi Trần Quốc Hưng cắm mạnh thanh kiếm hỏa diễm đỏ xuống mặt đất.
“ Hỏa Kiếm Loạn.”
Một vòng lửa hình tròn cùng kiếm khí lao ra những sợi dây leo gặp lửa liền bốc cháy, cả một mảng rừng tràn ngập trong biển lửa, Trần Quốc Hưng thu kiếm đưa tay gãi gãi mũi lẩm bầm.
“ Đốt rừng ở dị giới không biết có phải đi tù không nhỉ?”
Lửa lan ra chỉ trong nháy mắt cả một khoảng bán kính độ một km bị thiêu cháy, nhưng sau đó lửa cháy dường như bị một thứ gì vô hình không thể cháy thêm, liền từ từ tắt lụi để lại một đám cây cháy đen sì còn bốc lên khói trắng nghi ngút.
“ Quả nhiên muốn đốt cháy cả Yêu Lâm là không thể, Đan Hỏa cùng hỏa khí của mình kết hợp cũng chẳng ăn thua.”
Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt, chợt Trần Quốc Hưng biến sắc, chỗ hắn vừa đốt trong nháy mắt liền có những trồi non xanh mơn mởn mọc lên, sinh mệnh tràn ngập khắp nơi, Trần Quốc Hưng chợt bước chân tránh sang một bên, nhìn lại chỗ vừa đứng một chồi cây như tên lửa lao lên, quả đấy mà tránh không kịp không khéo lại nát đít.
“ Hự.”
Trần Quốc Hưng nghe thấy một tiếng kêu thống khổ liền quay sang nhìn, tự nhiên lỗ đít của hắn lại quặn lên vài cái, Chu Tiến Công bị một chồi cây cắm thẳng vào đít còn không ngừng đem Chu Tiến Công nâng lên cao, nhìn cái mặt hết tím lại chuyển sang hồng của Chu Tiến Công, Trần Quốc Hưng có chút đồng cảm với sự thống khổ đó, kiếm trong tay liền chém đứt chồi cây đang nâng Chu Tiến Công lên.
“ Bịch.”
Chu Tiến Công ngã cắm mặt xuống đất ở đít vẫn còn cắm một đoạn chồi to cây bằng cổ tay, Trần Quốc Hưng che mắt lại vì không muốn nhức cái mắt của mình, thân thể cũng không đứng im một chỗ mà liên tục di chuyển, cũng không đành lòng để Chu Tiến Công tiếp tục bị xiên hắn liền túm Chu Tiến Công tránh né, qua môt lúc cả chỗ bị cháy lại mọc lên những cây cao xanh tươi rậm um tùm thì cũng không có thêm phát sinh biến hóa thêm, ném Chu Tiến Công xuống đất Trần Quốc Hưng nhàn nhạt nói.
“ Ta nghĩ nếu không rút cái cây đó ra khỏi đít của ngươi, hazzz sẽ rất mất thẩm mĩ, khù khụ...”
Chu Tiến Công vẻ mặt hết trắng lại xanh thò tay xuống nắm lấy cái cây, rồi hít một hơi thật mạnh nhổ một cái.
“ Aaaaaa...”
Trần Quốc Hưng che mặt quay đi, miệng lẩm bẩm.
“ Mợ nó nếu có kẻ nào đi qua hiểu nhầm thì có mà nhảy vào nồi cũng không thể nào rửa sạch nổi nỗi oan này, tiếng kêu này quả nhiên mờ ám.”
Không tiếp tục để ý đến Chu Tiến Công, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn xung quanh, chuyện này thật quỷ dị, sinh mệnh từ đây chui ra lại khiến mầm non sinh trưởng một cách kinh khủng như vậy? Trần Quốc Hưng nhìn xuống mặt đất đưa tay xoa xoa cằm, quả nhiên mấy cái chỗ như này toàn ẩn dấu bí mật, mấy cái cây này hắn dám khẳng định không phải là mấy cái cây bị hắn đốt cháy mà là những cây mới, thứ để thúc đẩy cây cối trong thời gian ngắn sinh trưởng nhanh như vậy chỉ có thể là sinh mệnh lực.
“ Ở bên dưới dốt cuộc có gì nhỉ?”
Cái tính tò mò của Trần Quốc Hưng lại phát tác, tay hắn liền kết ấn nguyên lực vận chuyển liền thi triển Độn Thuật.
“ Huỵch.”
Trần Quốc Hưng nhảy lên một cái nhưng vẫn đứng như chồng cây chuối trên mặt đất, tay vẫn kết ấn miệng khẽ giật giật.
“ Không Độn Thổ được, có mùi bí mật.”
Chu Tiến Công lúc này khập khiễng đi tới, đôi mắt hiện rõ vẻ u oán nhìn Trần Quốc Hưng, nhìn bộ dạng một tay ôm đít một mặt lại nhìn mình u oán Trần Quốc Hưng lông tóc toàn thân rùng mìng dựng đứng.
“ Còn nhìn ta làm thịt ngươi, nam tử hán phải biết chịu nhẫn nhục mới có thể trở thành cường giả biết chưa?”
Trần Quốc Hưng trợn mắt nói, Chu Tiến Công liền cúi đầu vâng dạ, Trần Quốc Hưng quay người tiếp tục đi, ném cho Chu Tiến Công một lọ đan dược.
“ Hừ, Chữa Thương Đan tam phẩm dùng đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT