Nửa canh giờ trôi qua, lão già một lần nữa phất tay, lôi đài to lớn chia nhỏ thành bốn lôi đài nhỏ ở bên trong, nhìn một màn biến hóa của lôi đài Trần Quốc Hưng trầm mặc, sau khi chia nhỏ ra bốn lôi đài lão già cất tiếng.
“ Quy định giống với những lần trước không có gì thay đổi, mỗi một lôi đài chọn ra mười người không có ai khiêu chiến tiến vào vòng trong, lần này phần thưởng sẽ là mộ viên Ngưng Nguyên Đan Thượng Phẩm, Linh Khí Thượng Phẩm...”
Lão già nói một hồi rồi phất tay tuyên bố.
“ Bắt đầu đi.”
Lập tức có bốn kẻ đầu tiên nhảy lên bốn lôi đài phân biệt theo bốn hướng là Đông Tây Nam Bắc, Trần Quốc Hưng hai mắt nheo nheo, hắn đang đứng gần ở lôi đài phía Đông nhất, nên ánh mắt tập chung lên cái tên nhìn rất ẻo lả đang ôm một thanh kiếm đứng trên lôi đài.
“ Phụ thân ta là Bá Nguyên trưởng lão.”
Tên ẻo lả cười cười mở miệng nói, nhưng ở ở lôi đài phía Đông bên dưới không có một ai động đậy, chỉ trưng bày ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ.
“ Không có ai khiêu chiến với ta sao? Vậy ta coi như qua một vòng.”
Tên thiếu niên ẻo lả liếc mắt nhìn một người trung niên ở góc lôi đài phía Đông nhếch miệng nói.
“ Lôi đài phía Đông người thứ nhất vào vòng trong Bá Dao Tuyệt.”
Trần Quốc Hưng há hốc cả mồn, như vậy cũng được nữa à? Nghĩ nghĩ một hồi hắn cảm thán đúng là con ông cháu cha sướng thật, tuy thực lực của tên ẻo lả kia trong đám đông tu sĩ ở đây cũng không ra gì, nhưng người ta có phụ thân là trưởng lão tông môn, dám có mấy kẻ lại đối đầu cơ chứ, ở ngoại môn chủ yếu là những đệ tử không có gia thế tiến vào mà thôi, phía sau không có chống lưng cường đại làm gì có ai lại xông lên chịu chết cả, ngươi có thể thắng cái tên ẻo lả Bá Dao Tuyệt đó, nhưng sau đó có thể còn sống hay không là điều rất khó nói.
Bá Dao Tuyệt nhảy khỏi lôi đài phía Đông, lập tức một nam tử thân thể to lớn nhảy lên, chắp tay ánh mắt quét xuống đám người giọng nói oanh oang cất lên.
“ Ai muốn khiêu chiến với Chu Cơ ta?”
Ở bên dưới đám người không ai động đậy, Chu Cơ này tu vi cũng đã là Trúc Cơ Đỉnh Phong, là một kẻ có tiếng ở ngoại môn, thực lực thuộc dạng số một số hai.
Một thân ảnh thiếu niên độ mười lăm, thân thể gầy gò từ trong đám người từ từ đi ra, đôi mắt thiếu niên này như ẩn chứa cả một bầu trời tinh không vậy, sáng đến lạ thường, nhiều người đều tập chung lên từng bước di chuyển của người thiếu niên gầy gò.
“ Tên này là ai?”
“...”
Trần Quốc Hưng nghe được không ít lời bàn tán của những người xunh quanh, là con người thì đều tồn tại tính tò mò hóng hớt, ngoài mặt mấy tu sĩ này lạnh nhạt nhưng một khi có thứ khơi lên hứng thú, thì vẫn há mồn ra bàn tán với nhau tìm hiểu thông tin.
“ Ta tới khiêu chiến với sư huynh.”
Thiếu niên gầy gò đứng đối diện với thân thể to lớn của Chu Cơ như một đứa trẻ đối diện với một gã không lồ vậy.
“ Ta chưa giết kẻ vô danh, xưng tên đi?”
Chu Cơ cười lạnh nhạt nói, hắn cũng nhìn ra tên trước mặt chỉ là một Trúc Cơ Hậu Kỳ vậy mà lại dám đi lên khiêu chiến, lát nữa Chu Cơ nhất định phải bẻ đôi thân thể gầy gò của tê nhãi không biết tự lượng sức trước mặt ra.
“ Dạ Thiên Hành.”
Thiếu niên điệu bộ lạnh nhạt nói ra tên của mình, bên dưới cũng bàn tán Dạ Thiên Hành.
“ Có lẽ hắn là đệ tử mới được thu nhận, không biết đến danh tiếng thực lực của Chu Cơ...”
Ma Đạo tu sĩ huyết sát vô tình cũng không có ai thương cảm gì cho Dạ Thiên Hành tự đi tìm chết cả, mà còn trở mong cảnh tượng Dạ Thiên Hành bị Chu Cơ xé đôi thân thể phát ra tiếng kêu bi thống bỏ mạng.
“ Ta nhường ngươi ba chiêu tiểu tử, sau ba chiêu ta sẽ cho ngươi từ từ nếm mùi đau khổ...ha...ha...ha...”
Ngông cuồng tự ngạo là điểm yếu chết người, Trần Quốc Hưng cảm giác mách bảo hắn tên Dạ Thiên Hành này tuyệt đối không phải vật trong ao, từ ánh mắt của đối phương hắn nhìn thấy sự tự tin, tên này nếu có thể thì có thể đầu tư một phen, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm trong lòng suy tính.
“ Ta nghĩ không cần đến ba chiêu đâu, một chiêu là đủ.”
“ Tên này đủ ngông cuồng...Chu Cơ kiêu ngạo vì có thực lực Trúc Cơ Đỉnh Phong dĩ nhiên không sợ hãi một tên Trúc Cơ Hậu Kỳ...”
Mấy tên có chút quan hệ với Chu Cơ ở bên dưới gào thét, khóe miệng Trần Quốc Hưng cũng giật giật, hắn cũng không biết Dạ Thiên Hành lấy đâu ra cái tự tin siêu to khổng lồ đó, mặc dù tin tưởng Dạ Thiên Hành có thể thắng nhưng hắn lại không nhìn ra điểm mạnh của Dạ Thiên Hành, vận cả Thiên Nhãn lên kiểm tra thật kĩ, lông mày Trần Quốc Hưng nhíu lại, linh nguyên cũng không tinh thuần thậm chí còn có chút hỗn tạp, cơ thể cũng không cường đại, hắn còn nhìn thấy trên mấy ống sương của Dạ Thiên Hành có mấy vết nứt vỡ chằng chịt, những thương tổn này sẽ là ẩn họa sau này nếu không chữa sớm.
Trần Quốc Hưng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Dạ Thiên Hành, không chỉ riêng Trần Quốc Hưng ở trên đài cao mấy lão già cũng nói chuyện với nhau.
“ Mộc lão nhi, ngươi nghĩ trận chiến không cân sức đó ai là kẻ chiến thắng?”
Một lão già râu ria xồm xàm hất mặt qua chỗ một lão già khác thân thể nhỏ bé cười cười nói.
“ Tên lông lá nhà ngươi chuyện như vậy cũng phải hỏi ta, ngươi có phải hay không sắp chết rồi, Chu Cơ thắng là chuyện mười thành.”
“ Một vạn Thượng Phẩm Linh Thạch ta đặt cược Dạ Thiên Hành.”
“ Ta theo.”
“ Cả ta nữa”
Dạ Thiên Hành cũng không có làm mất thời gian, từ trong trúi trữ vật bên hông lấy ra một bao kiếm, tay trái cầm vỏ kiếm đặt sát vào hông người sẽ cúi xuống đầu ngẩng lên nhìn về phía trước, Trần Quốc Hưng quan sát cũng lộ vẻ trầm tư động tác này rất giống với chiêu thức của kiếm sĩ Nhật Bản ở Địa Cầu.
Chu Cơ đứng đối diện nụ một nụ cười trào phúng, cũng không có động tác gì.
Trong đôi mắt của Dạ Thiên Hành lúc này có vô số đạo tinh quang tụ lại.
“ SÁT.”
Thân ảnh của Dạ Thiên Hành lóe lên một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt Chu Cơ.
“ Trò vặt”
Chu Cơ lắc người né qua một bên, lúc này Dạ Thiên Hành mới rút kiếm.
“ Tê...tê...”
Âm thanh của kiếm ma sát với vỏ bao vang lên, âm thanh còn chưa truyền đi kiếm đã bổ thẳng xuống đầu Chu Cơ, nhanh đến mức Trần Quốc Hưng với tu vi Kim Đan Kỳ của mình cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh, Chu Cơ dĩ nhiên là không nhìn thấy rồi nhưng mà kiếm này tuy nhanh nhưng không đủ uy lực để giết Chu Cơ, kiếm chưa tới thì có vô số đạo khí tức sắc bén tràn ra, tinh quang trong mắt Dạ Thiên Hành đại thịnh, một cố sắc bén kiếm ý lao ra bốn phía, Chu Cơ trong lòng lạnh lẽo hắn phát hiện một kiếm kia đang chém tới mình nhưng trong lòng muốn động thân thể nhưng không được, giường như mối liên kết giữa ý thức với cơ thể của hắn đã bị cắt đứt vậy, trong tử phủ thần cung của Chu Cơ vô số đạo kiếm ý đã phá tan tành nơi này, biển tinh thần của Chu Cơ bị chém cho chia năm xẻ bảy...
“ Xoạt”
Máu tươi văng ra tứ tung, bắn lên cả nửa gương mặt của Dạ Thiên Hành, thân thể Chu Cơ bị chẻ làm đôi đủ gục xuống đất, hai nửa thân thể giật giật vài cái rồi không có lấy một tia cử động.
Tất cả lôi đài phía Đông im bặt, một kiếm vừa rồi quá kinh động, nhìn lên lôi đài Dạ Thiên Hành kiếm không hề dính máu được đút vào vỏ một cách bình tĩnh, trên đài cao có mấy lão già nhảy dựng lên.
“ Khốn kiếp tên quái vật này ở đâu chui ra vậy, hại ta mất một vạn viên Thượng Phẩm Linh Thạch.”
“ Tên lông lá, ngươi có phải đã có âm mưu từ trước chờ chúng ta nhảy vào?”
Lão già nhỏ bé nhảy dựng lên, lão già mặt râu ria lúc này không khép nổi mồm mà nói.
“ Nào nào các ngươi mau giao ra linh thạch, tên nào mà không giao ta đến chỗ ở của tên đó rình mò đệ tử thê thiếp của các ngươi...”
Mấy người khác hậm hực lấy ra linh thạch giao cho lão già râu ria, nhận được linh thạch lão già ngồi về vị trí cũ nhìn Dạ Thiên Hành, càng nhìn lão càng cảm thấy hài lòng lát nữa nhất định lão phải thu nhận tên kia làm đệ tử, mới bằng đó tuổi đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý, cũng là thiên tài bên trong đám thiên tài, nếu không nhanh chân lão còn sợ mình không có cửa.
“ Hít...”
Từng tiếng hít thở nặng nề vang lên, nhìn gương mặt nhuỗm máu đỏ trên lôi đài phía Đông, không ít kẻ đều sợ hãi một kiếm vừa rồi, ngay cả kiếm đó xuất vỏ ra sao cũng không mấy kẻ có thể nhìn kĩ, điều đáng sợ là kiếm ý sắc bén vừa rồi tỏa ra, lôi đài có trận pháp ngăn cản công kích nhưng đám người ở bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được tình hình thực tế bên trong, một kiếm vừa rồi chính thức giết đến mức Chu Cơ với tu vi Trúc Cơ Đỉnh Phong cũng không thể chống đỡ, nếu Chu Cơ không tự cao kết cục cũng không khác là mấy, đều là chết cả, ngay cả lời nhận thua để giữ lại tính mạng cũng không kịp nói.
Mấy kẻ có tu vi Trúc Cơ Đỉnh Phong khác cũng không có tiến lên lôi đài khiêu chiến với Dạ Thiên Hành, ai biết đối phương có thể xuất ra một kiếm như vậy nữa hay không, danh ngạch tiến vào vẫn còn nên bọn họ không dại làm quân tốt thí.
Một lúc sau không hề có ai đi lên, trưởng lão trông coi liền tuyên bố Dạ Thiên Hành là người thứ hai tiến vào vòng trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT