Trần Quốc Hưng nheo mắt, hắn đã kiểm tra kĩ lưỡng từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới Ngọc Như Nhi này một lượt khẳng định nàng chỉ là một Trúc Cơ Sơ Kỳ không có ẩn dấu mới dám dẫn theo, hắn ngửi được mùi nguy cơ sắp tới nên phải bám vào chân cường giả, ở mãi nơi núi rừng này cũng không hay.
Trần Quốc Hưng còn đang một bụng âm mưu thì lão nhất Dương Thành đã đi qua thủ thỉ.
" Lão đại, ngươi sao lại dẫn thiếu nữ đó về?"
Trần Quốc Hưng liếc mắt đánh ra cách âm cấm chế, rồi mới nói.
" Ta cảm giác thấy nguy cơ, chuẩn bị làm vài vụ lớn rồi chúng ta lặn."
Lão nhất Dương Thành vẻ mặt cũng khó coi, Trần Quốc Hưng chỉ cười nhạt nói tiếp.
" Yên tâm không chết được đâu."
Khi màn đêm buông xuống mỗi người một góc ngồi tu luyện, Trần Quốc Hưng ngồi vắt vẻo ở ngoài hoang động trên một cành cây, ở phía xa xa Ngọc Như Nhi đang ngồi thẫn thở trên một tảng đá, Trần Quốc Hưng nheo nheo mắt rồi nhảy một cái ngồi xuống bên cạnh Ngọc Như Nhi.
" Tiểu muội muội ngươi đang nhớ ai đó sao?"
Ngọc Như Nhi liếc qua nhìn Trần Quốc Hưng khoé miệng khẽ cười gật đầu.
" Ta đang nhớ mẫu thân?"
Trần Quốc Hưng gật gù, hắn cũng nhớ gia đình, nhớ nhà đáng tiếc không biết bao giờ hắn mới có thể trở về, liệu lúc đó người thân của hắn có còn sống, Trần Quốc Hưng thở dài một hơi cũng nhìn lên trời.
" Ngươi cũng nhớ người thân sao?"
Ngọc Như Nhi khẽ hỏi, Trần Quốc Hưng nhìn lên bầu trời đêm có hai vầng trăng mờ khẽ gật đầu.
" Người thân của ta ở một nơi rất xa, rất xa không biết bao giờ ta mới có thể trở về."
— QUẢNG CÁO —
" Mẫu thân của ta mất từ lúc ta còn nhỏ!"
Ngọc Như Nhi khẽ nói, hắn cũngg không biết phải nói gì, an ủi cũng chẳng có tác dụng nên tốt nhất là im mồm.
Cả hai người im lặng ngồi bên tảng đá ngắm trăng mờ, một lúc Trần Quốc Hưng lấy từ trong Thiên Địa Ấn ra đàn tranh đặt lên gối tay bắt đầu đánh từng phím đàn.
"Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi
Mẹ giờ này ở chốn nao, con đang mong nhớ về mẹ
Mẹ ở phương trời xa xôi, hay sao sáng trên bầu trời
Mẹ dịu hiền về với con nhé, con nhớ mẹ.
Lời nguyện cầu từ chốn xa, mong ước con yên bình
Mẹ thật hiền tựa nắng mai ấp ôm con tháng ngày.
Mẹ giờ này ở chốn rất xa, trong mơ con đã thấy mẹ
Mẹ dịu dàng hát khúc ca, sao con thấy mẹ buồn
Nhìn cánh đồng xa xanh, con nhớ mong về mẹ
Mẹ trở về với con ấm áp bên mái nhà.
Và từ bầu trời rất cao, mong ước con yên bình
Mẹ ngồi buồn ở chốn xa nhớ thương con vắng mẹ.
Gửi về mẹ nhiều cánh hoa, thắm sương long lanh giữa núi đồi
Chợt giật mình tỉnh giấc mơ, sao con không thấy mẹ
Nghẹn nghào thương mẹ bao la, mong đến bên mẹ hiền
Mẹ ở lại với con nhé, con đến với mẹ.
Mẹ nguyện cầu và ước mong, con sống trong yên lành
Mẹ hiền nào biết không con chỉ mong có mẹ
Và từ bầu trời rất cao, mong nhớ con mỗi ngày
— QUẢNG CÁO —
Mẹ đừng buồn nhiều nữa nhé con đang đến, mẹ ơi."
Ở một góc đám người Dương Thành sụt sùi ôm nhau, bộ dạng hoà mình theo lời bài hát của Trần Quốc Hưng.
Ngọc Như Nhi không hề khóc mà khoé miệng nở một nụ cười thật tươi, sau khi Trần Quốc Hưng hát xong thì nói.
" Ngươi hát rất hay!"
Trần Quốc Hưng thu lại đàn tranh cũng mỉm cười không nói gì, cả hai lại rơi vào im lặng, xunh quanh gió thổi rung những cành cây cao rơi xuống những bông hoa đỏ thắm bay khắp trong gió.
Hôm sau tất cả mọi người tiếp tục công việc của mình bắt đầu truy tìm những con mồi để cướp bóc, lần này Trần Quốc Hưng dẫn đám người đi vào sâu trong Vạn Liên Sơn hơn, mấy con mồi nhỏ hầu như đã không còn mấy, hiện nay ở trong Vạn Liên Sơn đám người của các tông môn khác đều đã nghe đến uy danh của Thất Vũ Hải, cướp bóc bên trong Vạn Liên Sơn nên không đi riêng lẻ mà đã hợp thành tổ đội trên mười người.
" Trần Quốc Hưng bên kia có người."
Ngọc Như Nhi khuôn mặt mang theo nét vui vẻ chỉ tay về một hướng, Trần Quốc Hưng cũng tràn ra khí cảm quét nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, liếc mắt qua lão nhất Dương Thành thấy cũng lắc đầu biểu thị không phát hiện ra điểm bất thường, Trần Quốc Hưng liền nheo mắt, quả nhiên Ngọc Như Nhi này tinh thần cảm ứng là hơn xa, một thiếu nữ 13 tuổi mà đã Trúc Cơ Kỳ quả nhiên không phải loại tầm thường, ngay cả hắn và Dương Thành hai Trúc Cơ Hậu Kỳ còn không phát hiện điểm dị động, Trần Quốc Hưng cũng đã kiểm tra Ngọc Như Nhi sở hữu biến dị một trong ba loại Phong Linh Căn Cực Phẩm, tương lai cũng rất rộng mở.
Trần Quốc Hưng liền kéo đám người đi qua bên đó, chạy nhảy một lúc cũng phát hiện ra dư âm đánh nhau, tất cả đều vận chuyển Ẩn Nặc Thuật tàng hình biến mất, Ngọc Như Nhi ánh mắt cũng loé lên một cái cũng ẩn đi khí tức của bản thân, nhưng nhìn xem trình độ ẩn thân còn kém so với đám người Trần Quốc Hưng một bậc, hắn cũng liếc mắt cũng nhìn ra điểm này cũng hơi bất ngờ, hắn đoán Ngọc Như Nhi này xuất thân cũng tám phần từ tông môn đỉnh cấp vậy mà công pháp ẩn nấp lại cùi hơn Vô Ảnh Vô Khí Ẩn Nặc Thuật, xem ra công pháp mà đám người Dương Thành tìm thấy thuộc hàng đỉnh cấp, Trần Quốc Hưng cũng vui vẻ trong lòng, đổi mấy cái công pháp vớ vẩn trong đầu lại lấy được một môn Ẩn Thuân Thuật trâu bò, xem như có lãi.
Cẩn thận rình mò về phía trước, ở một khu đất rộng cây cối nghiêng ngả đổ gãy khắp nơi, có một nhóm hơn mười người có nam có nữ mặc trên người một bộ y phục màu đen đang vây công một con Tam Sư to lớn, Trần Quốc Hưng nheo mắt đánh giá tu vi của đám người, đa số là Trúc Cơ Trung Kỳ, hai tên Trúc Cơ Hậu Kỳ, và một thiếu nữ xinh đẹp với bộ ngực hùng vĩ trong đám người có tu vi khí tức rất cường đại, Trần Quốc Hưng liền mở thiên nhãn lên quát sát, nội soi từ xa tập chung mổ xẻ thiếu nữ xinh đẹp, nhìn một lượt thân thể con gái nhà người ta Trần Quốc Hưng cảm thán trong lòng, tu chân giả tẩy tuỷ phạt kinh, đẩy hết chất bẩn ra khỏi cơ thể hầu như da của cả nam và nữ đều rất trắng, chung chung lại nhìn rất vừa mắt, nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ ở trước ngực thiếu nữ hùng vĩ, Trần Quốc Hưng khẽ nuốt nước bọt, lâu rồi không được hoạt động tinh lực của hắn có vẻ là hơi dư thừa nên vừa nhìn thì ở bên dưới đã khó chịu, vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết áp chế dục hoả trong lòng.
Đem ánh mắt nhìn xuống bên dưới Trần Quốc Hưng hít một hơi, bên trong đan điền của nữ nhân hùng vĩ là một viên đan màu vàng kim, nhỏ bằng ngón chân cái, trên viên kim đan có một long văn đan uốn lượn.
" Là Kim Đan Kỳ tầng một."
Trần Quốc Hưng lộm bộp trong lòng một cái, một Kim Đan Kỳ không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể dây vào, còn đang tính bỏ chạy thì Tam Sư ngửa cổ ba cái đầu sư tử của mình hướng về thiếu nữ hùng vĩ đánh ra một đạo công kích hư ảnh, Trần Quốc Hưng cũng khẽ giật mình con Tam Sư không ngờ cũng là một đầu nửa bước Yêu Tướng, sức mạnh của Yêu Thú mạnh hơn nhân loại một bậc trong cùng cấp bậc, Tam Sư miễng cưỡng vẫn có thể đánh trả với đám người vây công, nhưng ngã xuống cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đạo hư ảnh kia là một đầu Tam Vương mờ ảo, thiếu nữ hùng vĩ khẽ giật mình khẽ hô.
" Màu tránh ra, nó muốn liều mạng."
Ngọc Như Nhi ở bên cạnh Trần Quốc Hưng khẽ truyền âm.
— QUẢNG CÁO —
" Trần Quốc Hưng con Tam Sư kia vậy mà lại phản tổ, nó có thiên phú của tổ tiên Cửu Đầu Sư, tinh huyết không tệ."
Trần Quốc Hưng cũng gật gù, tinh huyết của Yêu Thú có rất nhiều tác dụng nên được tu chân giả sử dụng rất nhiều, Trần Quốc Hưng liền quyết định thu vào tay, hắn cũng muốn thử xem với Địa Chi Tiên Thể Linh Thể Sơ có thể chịu đựng được công kích ở mức độ nào, có đủ để hắn một Trúc Cơ Hậu Kỳ vượt cấp khiêu chiến hay không.
- Gàooooooo
Hư ảnh Tam Sư ngửa cổ gào thét, tiếng gào mang theo ba động công kích sóng âm làm cho mấy tên Trúc Cơ Trung Kỳ ôm đầu gục xuống đất phun máu, hai tên Trúc Cơ Hậu Kỳ cũng ôm đầu phun máu, vẻ mặt tái nhợt.
Thiếu nữ hùng vĩ thì là người đứng mũi chịu sào xunh quanh người có một vòng bảo hộ nhưng vẻ mặt cũng tái nhợt vì âm thanh gào thét, Tam Sư hai mắt lúc này đỏ rực thân thể to lớn lao nhanh về chỗ thiếu nữ hùng vĩ một trảo đánh thẳng xuống, thiếu nữ hùng vĩ bị âm thanh công kích của hư ảnh quẫy phá không thể tránh né liền hứng trọn một đòn công kích của Tam Sư, Trần Quốc Hưng cùng đám Dương Thành cũng
nhăn nhó chịu đựng, cũng may là khoảng cách ở xa nếu không cũng chẳng dễ chịu tí nào.
" ẦM."
Thiếu nữ thân thể bay vụt ra sau cắm vào trong lòng đất tạo thành một vụ nổ, Tam Sư dường như đã cạn kiệt sức lực sau một đòn công kích liền ngã khụy xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu hiện lên rõ vẻ tức giận.
Từ đống đổ vỡ thiếu nữ hùng vĩ đi ra, ở khoé miệng là một tia máu đỏ, kiếm trong tay liền bổ mạnh ra, thanh kiếm màu trắng loé lên đã xuất hiện trước mặt Tam Sư bổ xuống.
- Gàoooo
Tam Sư hét lên một tiếng giãy giãy vài cái rồi chết tốt, Trần Quốc Hưng thấy cơ hội đã đến liền phất tay ra hiệu.
" Hành động."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT