Hồng Hồng rơi vào trầm tư một lúc thì gật đầu nói.
“ Đóng dấu Thiên Địa Ấn lên đồ vật, ở trong một khoảng cách đồ vật đó có thể truyền tống vào không gian của Thiên Địa Ấn.”
Trần Quốc Hưng nghe xong thì khoé miệng hơi giật giật, mọi chuyện hình như là đang sảy ra theo chiều hướng quá tốt đẹp, hắn còn đang đau khổ suy nghĩ cách dụ hổ ra khỏi hang nhưng bây giờ thì không cần nghĩ thêm rồi.
“ Không gian của Thiên Địa Ấn, bên trong có không gian trữ đồ hay sao?”
Trần Quốc Hưng hơi bất ngờ nên hỏi, Hồng Hồng cái đầu nhỏ khẽ gật gật nói.
“ Không chỉ có không gian bình thường, nếu ngươi có đủ cơ duyên thu thập đủ Bát Đại Nguyên Tố thì không gian bên trong Thiên Địa Ấn có thể hoá thành thế giới!”
Trần Quốc Hưng trợn mắt trắng dã, con mẹ nó quả nhiên cái ấn nhỏ trong đầu hắn không phải là thứ bình thường, tạm gạt qua mấy cái suy nghĩ xa vời ấy Trần Quốc Hưng nói.
“ Vậy đóng dấu Thiên Địa Ấn lên đồ vật khác kiểu gì?”
Hồng Hồng chu cái miệng nhỏ nói.
“ Ta không biết.”
Trần Quốc Hưng mặt ngu lại, trong lòng thì tức giận gào thét, không biết chỉ một câu nói vậy sao, khí kinh Hồng Hồng này có vẻ không thành thật cho lắm.
“ Hừ vậy ta không cần một khí linh vô dụng, trấn áp.”
Trần Quốc Hưng có thể khống chế một phần không gian ở lần trước gặp Hồng Hồng, hắn đoán là Hồng Hồng đang ở trong tử phủ thần cung của hắn nhưng vẫn có thể trấn áp.
Thiên Địa Ấn lao ra mấy sợi xích sắt màu đỏ quấn chặt lấy tiểu lô li Hồng Hồng, Trần Quốc Hưng hơi sững sờ hắn cảm giác được nếu bây giờ hắn muốn khí linh Hồng Hồng biến mất thì khí linh Hồng Hồng sẽ bị diệt, một cảm giác hơi quái dị.
“ Lão Đại Xin Người Tha Cho Ta!!!”
Hồng Hồng bị sợi xích sắt toả ra từ Thiên Địa Ấn xiết chặt, vẻ mặt trẻ con hiện lên vẻ sợ hãi nói, Trần Quốc Hưng ý thức ngưng tụ thành hình của hắn, đứng chắp tay sau lưng ở trên biển tinh thần lực vẻ mặt hững hờ nói.
“ Hừ, ta không biết lí do tại sao ngươi lại trở thành khí linh của Thiên Địa Ấn, nhưng nếu giữa hai chúng ta không có sự hợp tác vậy thì cái khí linh như ngươi ta không cần. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi cũng chỉ là một nguyên thần của tu sĩ chứ thật sự không phải khí linh tự sinh của Thiên Địa Ấn, vì vậy ngươi có hồn phi phách tán cũng vẫn có thể thay thế được.”
Hồng Hồng bộ dạng trẻ con vẻ mặt ỉu xuống, há miệng nói.
“ Được rồi, đúng ta cũng chỉ là bị Thiên Địa Ấn giam giữ, bất đắc dĩ trở thành khí linh giả, khí linh thật nó đã rơi vào ngủ say triền miên cũng đã rất lâu rồi.”
Trần Quốc Hưng hơi bất ngờ, một lúc lâu cũng lên tiếng.
“ Vậy thì chúng ta vui vẻ hợp tác, nếu một ngày nào đó ta đủ khả năng khẽ thả nguyên hồn của cô ra để co có thể tự do, còn nếu không muốn mà dở trò vậy thì…”
Sợi dây xích quanh người Hồng Hồng xiết chặt hơn.
“ Aaa…được ta xin thề với bản mệnh của chính mình tuyệt đối sẽ không dối gạt ngươi, nếu có nửa điều dốt trá nguyên thần tan nát vạn kiếp bất phục.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt, tuy không biết lời thề đó có tác dụng hay không, nhưng mọi truyện cũng không nên làm quá phải chừa lại một con đường cho bản thân, nếu thật sự mà giết Hồng Hồng hắn có chút lỗ vốn, vì vậy cũng chỉ cần hăm doạ ở mức độ vừa phải.
“ Hợp tác vui vẻ.”
Trần Quốc Hưng mỉm cười, những sợi xích đang quấn chặt Hồng Hồng từ từ nới lỏng buông ra chui lại vào trong Thiên Địa Ấn. Hồng Hồng sững ra một lúc mới nói.
“ Chỉ cần chạm tay lên đồ vật cần đóng dấu niệm một chữ Khắc, ý thức nối với Thiên Địa Ấn.”
Trần Quốc Hưng không nói gì, ý thức liền trở về ngoại giới, lấy một thanh đao nanh rắn từ trong vòng tay ra, đặt tên lên thân đao nanh rắn miệng khẽ đọc.
“ Khắc.”
Ý thức câu thông với Thiên Địa Ấn ở trong tử phủ thần cung, trên thân đao nanh rắn lập tức được khắc một dấu hình vuông nhỏ, bên trong có hai chữ Thiên Địa, Trần Quốc Hưng nhìn dấu ấn thì gật đầu, hay tay kết ấn nhanh như gió miệng khẽ nói.
“ Thu.”
Thanh đao nanh rắn liền biến mất, Trần Quốc Hưng cũng hơi bất ngờ vì sự kì diệu, sau đó ý thức chìm vào tử phủ thần cung, ý thức tiếp cận Thiên Địa Ấn rồi chui vào bên trong, một không gian màu xám trắng rộng lớn hiện ra, Trần Quốc Hưng đảo mắt nhìn không thấy có điểm cuối thì cũng khẽ tặc lưỡi, không gian của Thiên Địa Ấn cũng không nhỏ. Đảo mắt thấy thanh đao nanh rắn nằm ở một góc thì gật đầu ý thức thoát ra bên ngoài, dơ tay trái ra thanh đao nanh rắn liền xuất hiện.
“ Tiểu Hồng vậy phạm vi của truyền tống là bao nhiêu?”
Hồng Hồng chui ra khỏi tử phủ thần cung của Trần Quốc Hưng bay bay ở bên ngoài.
“ Khoảng 100 dặm.”
Trần Quốc Hưng gật đầu, rồi thân ảnh lao nhanh ra ngoài chuẩn bị kế hoạch trộm cướp của mình.
Ở bên phòng Huyên Huyên, Hồng Thiên Lăng nhào lên ôm chặt lấy Huyên Huyên vào trong lòng, trên miệng là một nụ cười dâm đãng.
“ Hồng thiếu gia, chúng ta hãy từ từ, để Huyên Huyên pha trà mời thiếu gia, sau đó chúng ta từ từ thưởng trà nói chuyện nhân sinh.”
Hồng Thiên Lăng nghe xong cũng khẽ gật đầu cố gắng nín nhịn cơn dục vọng trong lòng mà buông Huyên Huyên ra, thời gian còn dài không cần phải nóng vội. Huyên Huyên pha một ấm trà rót cho Hồng Thiên Lăng một chén.
“ Mời Hồng thiếu gia.”
Hồng Thiên Lăng nhanh chóng cầm chén trà uống một hơi, sau đó không nhịn được nhào lên chồm lên ôm lấy Huyên Huyên bế sang chiếc giường đặt ở góc phòng.
“ Huyên Huyên ta yêu thích nàng rất lâu rồi.”
Đặt Huyện Huyên lên giường Hồng Thiên Lăng đè lên trên tay run rẩy dơ lên từ từ gỡ khăn che mặt của Huyên Huyên, một gương mặt tuyệt mĩ hiện ra sau lớp khăn che, Hồng Thiên Lăng há mồm trước vẻ đẹp của Huyên Huyên.
“ Nàng thật xinh đẹp.”
Hồng Thiên Lăng cúi xuống định hôn lên đôi môi đỏ mọng đột nhiên nhíu mày, từ từ mắt mờ đi rồi không biết trời trăng gì thêm. Huyên Huyên đẩy Hồng Thiên Lăng qua một bên vùng dậy, ánh mắt chán ghét nhìn Hồng Thiên Lăng đã ngất xỉu nằm lăn đơ ra ở trên giường.
Huyên Huyên mặt đẹp khó coi một lúc, miệng nhỏ khẽ há ra kêu lên nhưng âm thanh kiều mị, cả khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng lại kêu lên khe khẽ. Ở bên ngoài hai tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ tai khẽ động động rồi nhìn nhau cười cười.
Đến chiều tối thấy Hồng Thiên Lăng vẫn chưa đi ra hai tên tu sĩ có chút lo lắng nhưng vẫn nghe thấy tiếng kêu của Huyên Huyên thì cũng không dám quấy rầy.
“ Hồng thiếu gia lần này lâu thật?”
Một tu sĩ cười dâm tà lên tiếng nói, một tu sĩ khác cũng cười nói.
“ Mã Đại, ta khó chịu lắm khe cứ nghe thấy âm thanh kiều mị đó của Huyên Huyên, ngươi ở lại canh gác ta đi giải quyết, xong ta quay lại đổi cho ngươi.”
Tu sĩ gật đầu rời đi chỉ còn một tu sĩ canh gác.
“ Tiếng kêu của cô nghe rất êm tai!”
Tiếng nói vang lên làm Huyên Huyên giật mình nhìn lại thấy là Trần Quốc Hưng mới thở phù một hơi ra hiệu im lặng, hấn cười cười nói.
“ Yên tâm, ta đã bố trí cấm chế cách âm rồi, cứ nói thoải mái.”
“ Ngươi thật sự có thể cứu ta.”
Huyên Huyên nhìn Trần Quốc Hưng môi đỏ cắn vào nhau khẽ nói. Trần Quốc Hưng cười tà đi kên ghé sát mặt vào mặt Huyên Huyên mỉm cười dơ tay nâng cằm Huyên Huyên nói.
“ Nếu không tin thì đừng có làm!”
“ Soạt “ Trần Quốc Hưng đưa tay xé toạc áo ngoài của Huyên Huyên.
“ A”
Huyên Huyên sợ hãi lùi ra sau, Trần Quốc Hưng cười nhạt nhìn bộ dạng sợ sệt nói.
“ Bộ dạng như vậy người khác mới tin tưởng chứ!”
Rồi Trần Quốc Hưng đi lại túm đầu Hồng Thiên Lăng tiến hành sưu hồn, một lúc sau Hồng Thiên Lăng đã xùi bọt mép hắn mới dừng tay, lông mày hơi nhăn lại. Không ngờ tới cha của Hồng Thiên Lăng, Hồng Thiên Hải lại đạt cảnh giới Giả Đan, vậy thì hai vị gia chủ còn lại tu vi cũng ngang ngửa với Hồng Thiên Hải, còn về phần Thành Chủ hẳn là phải là cường giả Kim Đan Kỳ, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm trầm tư.
Cầu đánh giá, ủng hộ. Đa tạ!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT