Sáng hôm sau vẫn vác con chiến mã thân yêu ra cong mông đạp đi học, nhưng hôm nay hắn cảm thấy tâm trạng không vui, từ hôm qua đến giờ mà hai cô vợ không thèm nhắn tin cho hắn,thở dài mặc kệ mọi chuyện, ánh mắt láo liên nhìn những bóng hồng cùng đạp xe đi học như hắn.

Sáng nay thứ hai không thể thiếu nổi tiết chào cờ, ngồi dài đít mới hết 45 phút, vừa hết tiết cả lũ xách ghế chạy vào lớp, sau đó tụm năm túm ba vào chém gió.

Tiết đầu là tiết Văn, không khí uể oải lan toả cả lớp học, cô giáo dạy Văn bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.

Cả lớp chào cô giáo xong bắt đầu lôi xách vở ra, giọng nói trìu mến của cô giáo dạy Văn vang lên làm cả lớp đều tụt cả cổ lại.

“ Cả lớp có ai học bài cũ không nhỉ?”

Cả lớp im phăng phắc, không một ai ho he dơ tay, cô giáo chỉnh chỉnh cặp mắt kính, ánh mắt sau cặp kính loé lên.

“ Vậy để cô gọi sổ.”

Cô giáo bắt đầu lật sổ, cả lớp không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện, không ai muốn cô gọi tên, Trần Quốc Hưng cũng thầm cầu nguyện cô giáo đừng có gọi tên hắn bởi vì hắn có bao giờ học bài cũ môn Văn đâu.

“ Trần Quốc Hưng.”

Còn đang lẩm bẩm khấn vái thì giọng nói dịu dàng của cô giáo vang lên, hắn trong lòng đánh ầm một tiếng, mặt mũi tái mét, bọn còn lại thì thở phù một hơi, ánh mắt nhìn về hắn tràn đầy thông cảm, hắn vẻ mặt như đưa đám cầm theo quyển vở, khó khăn bước từng bước lên bảng.

“ Em hãy đọc thuộc lòng bài thơ Thương Vợ!”

Nghe cô giáo hỏi, hắn lục lọi trong đầu kí ức của bài thơ Thương Vợ, nhưng hình như nó không sót lại ít kí ức liên quan nào, bên dưới bọn bạn thấy hắn đứng đần ra liền bắt đầu nhắc bài, hắn nhìn khẩu hình miệng mới ú ớ đọc.

“ Quanh năm…buôn bán…ở…ven sông

Nuôi đủ năm con với một chồng

Lặn lội thân cò…khi quãng vắng…”

Ê cả cả mười phút hắn còn chưa đọc xong, cô giáo liền nói.

“ 4 điểm về chỗ. Cả lớp lấy sách vở ra chúng ta học bài mới.”

Hắn đau khổ mang theo con 4 về chỗ, bọn còn lại cười hô hố khi hắn bị điểm kém, hắn ngồi vào chỗ thở dài, trong lòng suy nghĩ, không biết sáng nay bước chân nào ra cửa mà đen thế không biết.

Học xong tiết Văn mà hắn nằm dài ra bàn, mắt hướng ra ngoài nhìn ra sân trường tâm trạng chán nản, đột nhiên hắn thấy Hằng đang đi trong sân trường, liền hí hửng chạy ra cản đường.

Hằng không thèm nhìn hắn một cái, liền tránh qua một bên mà đi, hắn vẻ mặt ỉu dìu lại chạy theo đi bên cạnh Hằng.

“ Anh xin lỗi mà!”

Hằng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói.

“ Anh có lỗi gì đâu mà phải xin.”

Nghe Hằng nói, hắn mới ngẩn ra, đúng nhỉ bản thân hắn có lỗi gì đâu, tự nhiên lưng hắn lại thẳng lên, ưỡn ngực nói.

“ Ừ nhỉ!”

Hằng tự nhiên đứng lại thò tay túm eo hắn mà vặn một cái, hắn bị nhéo mặt tái đi, miệng lắp bắp.

“ Á đau.”

Hằng thả tay ra, nhìn hắn lừ lừ, sau đó bĩu môi nói.

“ Anh ngốc, anh ngốc, tình cảm quá nhỉ?”

Hắn cười méo cả mồm, xua tay nói.

“ Chỉ là bạn anh mới quen mà!”

Hằng bĩu môi nói.

“ Ai biết được trong đầu anh nghĩ gì!”

Hắn tự nhiên chột dạ, cười hề hề nói.

“ Thật sự chỉ là bạn mà, mà thôi không nói nữa đi xuống căng tin uống nước.”

Hắn kéo Hằng xuống căng tin của trường, mua hai chai nước ngọt, vừa hay gặp Linh đang ngồi ngẩn ngơ ở một bàn, hắn liền kéo Hằng ngồi xuống luôn.

“ Em gái cho anh ngồi cùng nhé?”

Hắn cười cười nhìn Linh nói, Linh thì trợn mắt lên nói.

“ Ai là em, Tớ còn sinh trước cả cậu.”

Hắn lười không thèm so đo, chỉ uống nước, Linh và Hằng thì nói mấy chuyện vu vơ nào là khối mười có mấy em trai soái ca, đẹp trai các kiểu, hắn nghe mà ngứa hết người, hừ hừ trong mũi, trong đầu thì suy nghĩ có nên tìm mấy thằng được khen mà đấm cho bọn nó một trận hay không, sau đó liền lắc đầu gạt phăng cái suy nghĩ mất đoàn kết đó ra khỏi đầu.

Còn đang ngẩn ngơ, tự nhiên có một thằng cu chạy lại chỗ ba người.

“ Hai chị cho em xin ních FB ạ?”

Linh và Hằng đang nói chuyển ngẩng lên nhìn thằng cu kia, hắn thì tặc lưỡi một cái mặt trợn trắng, mẹ nó thằng này định tán vợ hắn đây mà, còn xin cả hai mới khắm chứ, tính tán bà này không được thì tán bà còn lại chắc.

Hằng và Linh cùng nhau lắc đầu không nói, thằng cu kia mặt có vẻ hơi dày vẫn cứ nói.

“ Hai chị cho em đi mà!”

Hằng nhăn mũi nói.

“ Hỏi anh ý kìa!”

Thằng cu kia nghe vậy liền nhìn sang hắn, hắn thì thở dài vì thằng nhân vật phụ này não hơi tàn, chỉ lạnh nhạt nói.

“ Biến đi.”

Thằng cu kia vẻ mặt hiện lên tức tối, chỉ thẳng tay vào mặt hắn nói.

“ Đm nhớ mặt tao.”

Rồi bỏ đi, Trần Quốc Hưng nhìn theo bóng lưng của thằng cu kia, chỉ thở dài, cuộc sống quả nhiên là loại người nào cũng có, quá là đa dạng đi.

Hai cô gái chỉ nhìn không nói, Linh một lúc mới bĩu môi nói.

“ Đồ điên.”

Hắn không biết Linh chửi tên kia hay là chửi hắn nữa bời vì ánh mắt Linh cứ nhìn hắn vậy, gãi gãi mũi nhún nhún vai, rồi cả 3 đi về lớp.

Miệt mài học nốt 3 tiết thì cũng được ra về, mấy thằng lại túm tụm quàng vai bá cổ mà đi trên sân trường, mắt láo liên nhìn gái.

Hắn dắt cái xe ra cổng trường thì tái cả mặt, mấy anh xăm trổ hổ báo phải đến cả 20 chục mạng, trong đó có cả thằng cu sáng nay, hắn gãi gãi mũi, xem ra trong khối mười năm nay có thằng cơ cũng cứng phết.

Hắn thì vui vẻ khi nhìn thấy mấy thằng bạn, cùng tiểu đệ đang đứng túm tụm ở một chỗ hóng hớt drama.

Đi lại chỗ mấy thằng, chúng nó thấy hắn thì cũng chào hỏi, hắn cười cười nói.

“ Hóng cái sít gì, tụi nó tìm tao.”

Cả bọn trố mắt nhìn sang hắn, rồi cả đám lui dạt ra đằng sau, thằng Minh xua xua tay nói.

“ Anh Hưng, anh đứng xa bọn em ra, không bọn kia nó hiểu lẩm, nó đấm cả bọn em thì sao.”

Hắn đảo mắt nhìn mấy thằng khốn nạn, miệng nhếch lên nói.

“ Ờ chúng mày giỏi, lần sau thằng nào mà bị đập đừng có gọi tao đi nhặt xác.”

Bọn kia nghe hắn nói vậy, cả bọn đều hiện lên vẻ mặt chính khí lẫm liệt vỗ ngực, thằng Tiếp Mập vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình lên tiếng.

“ Anh em với nhau, có hoạ cùng chịu, lên.”

Hắn gật gù, cảm động trước tình cảm anh em của bọn khốn nạn, hắn đưa tay lên lau lau khéo mắt, sụt xịt nấc lên nói.

“ Anh em tốt.”

Còn đang nhập tâm vào vai diễn, thì giọng của thằng cu hồi sáng vang lên.

“ Anh Chung, là thằng chó này.”

Hơn hai chục thằng xăm trổ hổ báo đi lại chỗ bọn hắn, mấy thằng vừa rồi còn thề sống thề chết với hắn, thấy bọn kia băm trợn liền vội vã lui ra sau, hắn trợn mắt nhìn lũ khốn nạn chạy ra chỗ khác, để hắn trơ chọi đứng một mình.

Trong lòng gào thét “ Thôi, lần này thì bỏ mẹ thật rồi.” Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt quay mặt lại, trên môi là nụ cười gượng, hai tay xua xua.

“ Hề hề…hiểu lầm…là hiểu lầm thôi.”

Mấy thằng xăm trổ thấy hắn quay mặt lại, tên nào tên đó tự nhiên mặt mũi tái mét lại.

“ Lúc sáng to mồm à thằng chó, mẹ mày.”

Thằng cu sáng nay chỉ tay vào mặt hắn gằn giọng, Trần Quốc Hưng chỉ cười cười.

“ Bốp “ Đột nhiên người đứng bên cạnh thằng cu kia, dơ tay vả thẳng mặt làm thằng cu kia ngã ngào xuống đất.

“ Anh Chung!”

Thằng cu kia thất thanh kêu lên, một tay ôm mặt một, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu tại sao mình bị đánh, người to con xăm trổ hổ báo tên Chung, không thèm để ý đến thằng cu kia, mà vẻ mặt hiện lên sợ hãi đi đến trước mặt Trần Quốc Hưng cúi xuống chào.

“ Anh.”

Bọn đàn em theo sau cũng cúi đầu chào.

“ Anh.”

Hắn xoa xoa cằm, tình huống này có vẻ giống như trên phim, giang hổ hổ báo gặp phải đại ca và cái kết, hắn gật gù xua xua tay.

“ Dạo này vẫn chẳng thay đổi mấy nhỉ?”

Hơn hai mươi người, ai nấy vẻ mặt tái càng thêm tái, tên Chung vội giải thích.

“ Là thằng kia nó gọi bọn em đến, bọn em không biết nó đắc tội với anh, bọn em…”

Hắn cắt lời tên Chung.

“ Mấy người cũng vẫn tình nghĩa quá nhỉ, vẫn đi theo Thắng Bê hả?”

Mấy người kia nhìn nhau, song vẫn gật đầu. Hắn xoa xoa cằm rồi liếc mắt nhìn đám đông học sinh xung quanh, thấy hắn mà giải quyết ở đây cũng mang lại ảnh hưởng xấu, nên đành hất đầu vào quán nước gần đó.

“ Vào uống nước đi.”

Nói xong thì đi vào ngồi xuống một cái bàn, gọi chị chủ quán lấy nước, bọn khốn nạn thấy hắn không bị đập lúc này cũng mò đi theo, hóng hớt.

Thấy tên Chung còn kéo theo cả thằng cu kia, hắn hất mặt nói.

“ Thôi, trẻ con không hiểu chuyện bảo nó về đi.”

Hắn liếc mắt cũng biết tên Chung với thằng cu kia có huyết thống, chắc là họ hàng với nhau. Tên Chung gật đầu kéo thằng cu kia ra ngoài nói vài lời rồi mới quay vào đứng ở cạnh bàn không nói gì, gần hai chục người còn lại cũng không nói gì chỉ đứng.

Hắn xoa xoa cằm trầm tư, lần trước hắn gọi người đập cho tất cả người của Thắng Bê từ nhỏ đến lớn một trận, chắc đám SG kia cũng hăm doạ bằng hàng nóng cũng không ít mới khiến đám này sợ hãi như vậy.

Lại đưa mắt nhìn đám người này, hắn thở dài.

Làm người tốt thì không muốn, cứ đâm đầu đi làm người xấu, hắn lại nhìn qua đám hóng hớt ngồi ngay bên cạnh liền nói.

“ Bọn mày về đi.”

Bọn kia lắc đầu, vẻ mặt hiện lên ý tứ, là chúng nó ở đây còn hộ giá cho hắn. Hắn bĩu môi, mẹ nó lúc trước thì còn chạy xa ra,hận còn không phủi sạch quan hệ với hắn, khi hắn bình định được thì cứ dính lại với hắn thể hiện tấm lòng.

Hắn nhìn qua tên Chung rồi nói.

“ Túm mấy thằng này đập cho chúng nó một trận đi.”

Mấy thằng kia liền tái mặt, cố hút hết cốc nước rồi mới xách mông bỏ chạy, hắn cười cười, sau đó nhìn tên Chung nói.

“ Anh ngồi đi.”

Tên Chung lưỡng lự, nhưng sau đó vẫn ngồi xuống, hắn xoa xoa cằm trầm tư liếc mắt nhìn đám người, từ lần trước hắn cho người cảnh cáo đám người của Thắng Bê, thì bọn chúng cũng sợ hãi mà biết điều hơn trước.

“ Mấy người bây giờ làm gì?”

Hắn hỏi tên Chung, tên Chung vẻ mặt hiện lên vẻ khó xử, hắn nhướn mày nói.

“ Vẫn như trước.”

Tên Chung thở dài nói.

“ Dạ không, bọn em chỉ làm mấy việc linh tinh, bất quá không kiếm được bao nhiêu tiền, anh em đa số đều có tiền án, có mấy người dám thuê bọn em làm việc chứ!”

Hắn lắc đầu, ham ăn lười làm thì có, lông mày nhăn tít lại nói.

“ Gọi Thắng Bê đến đây!”

Tên Chung liền gật đầu đi ra ngoài gọi điện thoại, một lúc sau sau tên Chung đi vào nói.

“ Anh Thắng 10 phút nữa mới qua kịp.”

Hắn gật gù không nói gì, 10 phút sau Thắng Bê mới tập tễnh đi vào, thấy hắn, ở sâu trong mắt hiện lên một sự thù hằn sau đó liền bị sự sợ hãi lẫn áp.

“ Anh Hưng.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Thắng Bê rồi cười nhạt, vừa nãy hắn cảm nhận được sự thù hận trong đôi mắt của tên Thắng Bê nhìn mình, cũng đúng thôi, một chân của Thắng Bê ra nông nỗi này cũng là do hắn.

“ Ngồi đi, uống gì cứ gọi!”

Thắng Bê liền gật đầu ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm Thắng Bê, khi tức Luyện Khi Kỳ tầng 9 không ngừng toả ra,

Thắng Bê, tên Chung cùng đám đàn em ai nấy tự nhiên đều rùng mình một cái, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng nhếch miệng nói.

“ Dạo này các người làm cái gì?”

Thắng Bê ánh mắt lảng đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt hắn, ấp úng nói.

“ Anh em dạo này chỉ làm mấy việc linh tinh, kiếm cơm sống qua ngày.”

Hắn lắc đầu cũng lười nói chuyện linh tinh liền nói tiếp.

“ Đây là số điện thoại của một người, nếu muốn kiếm tiền chân chính thì gọi điện cho người ta nói tôi giới thiệu, công việc không dám nói nhẹ nhàng nhưng lương cũng được tầm hơn 10 triệu mỗi tháng, đủ cho mấy người lo cho gia đình đủ ăn, còn nếu mấy người ham ăn lười làm vẫn muốn làm mấy chuyện vô bổ thì tôi cũng chẳng quản, nhưng tôi cảnh cáo đừng có đụng đến bạn hay người thân của tôi, nếu không các người sẽ biến mất khỏi cái thế giới này mãi mãi.”

Đặt tờ giấy hắn vừa viết một dãy số lên bàn, Thắng Bê cùng đám đàn em đều cúi đầu không nói gì, hắn nhìn Thắng Bê rồi mới nói.

“ Đứng lên lại đây.”

Thắng Bê nghe hắn nói, thì cũng không hỏi mà đứng dậy tập tễnh đi lại gần chỗ hắn ngồi.

“ Co cái chân bị đau ra.”

Thắng Bê bị người hắn sai đi vặn cho lệch khớp xương chân, đi viện cũng chẳng thể nào mà chữa nổi, nếu không có thủ pháp đặc biệt của cao thủ thì việc nắn lại khớp xương chân là điều không thể.

Hắn nhanh như cắt thò tay ra chụp lấy cái chân của Thắng Bê, chỉ nghe âm thanh “ rắc “ một tiếng, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Thắng Bê, lê lết ôm chân nằm lăn lộn dưới đất.

“ Anh Thắng.”

Đám đàn em liền hô lên, hắn nhếch mép một cái, xem ra đạo nghĩa làm người của tên Thắng Bê này cũng rất khá, đám đàn em có người không nhịn được quát lên.

“ Mẹ nó, đập chết mẹ nó luôn đi, còn chuyện ra sao tính sau.”

Hắn cười nhạt một cái, vẫn bình tĩnh uống nốt chai sting, Thắng Bê lăn lộn ôm chân thấy đàn em định lao lên thì hô lên.

“ Dừng lại.”

Mấy thằng đàn em nghe lời Thắng Bê liền dừng lại, Thắng Bê từ từ đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt có một vết sẹo, hai chân nhảy nhót chạy nhảy một vòng.

“ Chân Anh khỏi rồi?”

Tên Chung sợ hãi kêu lên, Trần Quốc Hưng liền phủi tay đứng dậy đi về chỗ cái xe, để lại một câu nói.

“ Từ bây giờ không ai nợ ai, đừng có chọc vào tôi lần nữa.”

Mấy chục con mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên những tia lập loè.

“ Cảm ơn.”

Tiếng Thắng Bê vang lên ở phía sau, hắn cưỡi con chiến mã đạp đi, trong lòng vui vẻ, xem ra hắn lại đem một đám người hướng về con đường chính đạo rồi.

Mấy thằng bợn cùng tiểu đệ vẫn chờ hắn ở phía trước, thấy hắn cả đám đều dơ ngón tay cái lên, thằng Quang vẻ mặt hiện lên sùng bái nói.

“ Mày cứ như mấy ông trùm trong phim ấy!”

Hắn vênh mặt lên một góc 40 độ, giọng nói khiêm tốn vang lên.

“ Hazzz chuyện nhỏ ấy mà.”

Rồi cả bón mới phóng xe ra về, hắn thì bám vai bọn nó về cho nhanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play