Editor: W.a.t.t.p.a.d _Annne_
"Đa Đa, xin cậu đó, cái tiền kia không thể lấy được!"
Tạ Linh thề sống thề chết bảo vệ phẩm giá đàn ông, đáng tiếc Ngư Đa Đa không cần chút nào.
Sau khi giằng co một lúc lâu, Ngư Đa Đa mệt lòng thở dài một hơi với Tạ Linh đang lôi kéo cậu không buông tay đến chết.
"Haizz."
Cậu vỗ đầu Tạ Linh: "Tui không đi quay quảng cáo nữa, tui đi phát tờ rơi."
Ở đầu phố có người phát tờ rơi, mấy ngày nay họ đang tuyển người.
Những người khác đi phát tờ rơi thì một buổi chiều được 30 nhưng nếu cậu đi phát thì sẽ được thêm 5 tệ.
Chị gái phát đơn bảo cậu đẹp trai nên tặng thêm 5 tệ.
"Đa Đa, cậu lên tầng với tôi chút đi."
Tạ Linh không để cậu đi mà kéo cậu lên tầng.
Không bao lâu.
Trong căn phòng trên tầng, Tạ Linh gọi vào điện thoại của anh trai cậu ta.
"Alo, chị Anna, anh trai em tỉnh chưa? Em muốn nói chuyện với anh ấy."
Anna là thư ký riêng của Tạ Linh, nghe được giọng nói của Tạ Linh, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Ngài ấy tỉnh rồi, chỉ là ngài ấy vừa ra khỏi cabin chữa trị nên cơ thể có một số phản ứng tiêu cực, giờ vẫn chưa thể nói chuyện."
Tạ Linh không ngạc nhiên trước tình huống này.
Trước đây, khi anh trai vào cabin y tế để chữa bệnh đều có một số phản ứng kích ứng chớp nhoáng sau khi ra.
Ngày trước còn từng bị mù hai ngày.
Cậu ấy nhớ anh trai nên mới gọi điện lúc này.
"Chị Anna, chị có thể đưa điện thoại ra cho em không? Em muốn nói chuyện với ảnh."
"Được."
Anna đồng ý dễ dàng, cô mở loa ngoài điện thoại rồi đặt bên giường người đàn ông.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà được may tư nhân, trên khuôn mặt tuấn tú là đôi mắt nhắm nghiền không nhìn được cảm xúc gì.
Anna đặt điện thoại xuống rồi cẩn thận đi ra ngoài.
Đối với người đàn ông này, cho dù cô đã làm việc với ngài ấy mấy năm nhưng vẫn luôn sợ hãi.
Người đàn ông không nói lời nào, khí thế quanh người khiến cho người ta không dám xúc phạm.
"Anh cả!"
Giọng nói vui vẻ của Tạ Linh truyền qua điện thoại: "Giờ anh có sao không? Người có thấy khó chịu gì không? Em rất nhớ anh á!"
Ngón tay của người đàn ông gõ hai lần vào thành giường.
Tạ Linh hiểu ý: "Anh bảo là em cứ yên tâm anh không sao hả, mà đúng rồi anh ơi, anh có muốn nghe em kéo đàn violon cho anh nghe không?"
Vì anh trai có chút vấn đề về thần kinh nên Tạ Linh còn học đàn violon.
Cậu nghe người ta bảo rằng âm nhạc sẽ có ích cho việc chữa lành tinh thần.
Ngón tay người đàn ông gõ một cái.
Có nghĩa là từ chối.
Ngư Đa Đa bên cạnh nghe chán quá, cậu lấy tay chọc Tạ Linh.
"Để tui hát một bài cho anh cả của cậu đi."
Mặc dù Ta Linh hơi ngốc nhưng đối xử rất tốt với Ngư Đa Đa.
Giờ Ngư Đa Đa còn đang nợ cậu ta tiền điện thoại còn có tiền ăn ở gì gì đó, cộng thêm rất nhiều thứ lặt vặt linh tinh, Ngư Đa Đa ngày nào cũng lấy sổ tay ghi chép lại.
Tạ Linh không cần cậu báo đáp nhưng dù sao cậu cũng phải tặng lại cái gì đó.
"Tui hát sẽ tốt cho anh cả cậu."
Ngư Đa Đa tiến lên mấy bước lấy một cái ghế để ngồi xuống rồi cậu cầm lấy điện thoại trong tay Tạ Linh.
Tộc người cá thích hát, hát càng hay thì càng được các người cá trong tộc yêu thích.
Mà lý do tộc người cá coi trọng kỹ năng ca hát đó là vì một điều rất quan trọng: Tiếng hát của tộc người cá có thể chống lại kẻ thù và chữa bệnh.
Nói một cách đơn giản, không cần biết người cá hát như thế nào, dù sao tiếng hát rất mạnh.
Vì Ngư Đa Đa có ngũ âm không được đầy đủ nên bị xua đuổi như một con cá phế vật. Nhưng tiếng hát của cậu có thể chữa đủ bệnh của con người bình thường.
"Ừm, cậu ra ngoài chút đi."
Ngư Đa Đa chỉ cửa: "Tui chỉ hát cho anh trai cậu nghe."
Tạ Linh khó hiểu: "Tại sao tôi không được nghe?"
"Cậu không được nghe!"
Giờ Ngư Đa Đa không tự tin để hát trước mặt con người, cậu cũng không muốn làm lộ ra việc mình không đủ ngũ âm.
Tạ Linh bị Ngư Đa Đa đuổi đi, khi bước đến cửa, cậu ta còn định bám cửa chơi xấu.
"Không được nghe lén."
Ngư Đa Đa đóng cửa sầm một tiếng, hoàn toàn chặn tầm mắt của Tạ Linh.
Sau khi đuổi Tạ Linh đi, Ngư Đa Đa ngồi lại trên ghế.
Cậu hắng giọng nói với người ở bên kia điện thoại: "Anh có nghe thấy tui nói không?"
Bên kia điện thoại im lặng.
Ngư Đa Đa:?
Ngư Đa Đa nghiêng đầu nhìn điện thoại trước mặt, trong mắt có chút khó hiểu.
Khi nãy Tạ Linh nói chuyện thì bên kia vẫn có tiếng mà ta.
"Cạch–"
Âm thanh của ngón tay gõ vào giường vang lên, Ngư Đa Đa nhẹ nhàng thở một hơi.
"Anh vẫn còn nghe ha."
Cậu đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của mình: "Giờ tui sẽ hát cho anh nghe một bài hát, hát xong anh có thể ngủ một giấc."
Cậu nói rồi bắt đầu tìm kiếm lời hát trong trí nhớ. Có một bài hát của người cá có thể điều trị những vấn đề thần kinh đặt biệt.
Sau khi tìm được, Ngư Đa Đa nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đặt trên đùi, thân mình thẳng tắp.
"Được rồi, tui sắp bắt đầu."
Thông báo xong, Ngư Đa Đa mở cổ họng và bắt đầu hát đầy cảm xúc.
Đầu kia điện thoại.
Từ sau khi giọng hát của Ngư Đa Đa vang lên, người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường bỗng bừng tỉnh.
Trong mắt anh vẫn còn đỏ hoe, cảm xúc lãnh đạm ban đầu giờ phút này thay bằng dao động cực lớn.
Ra khỏi cabin điều trị, trí nhớ của anh rất hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều nói anh chưa bao giờ đi biển, chưa bao giờ lên thuyền và cũng chưa bao giờ chạm đến nước. Nhưng anh rất muốn quay lại biển để quay lại tìm một thứ gì đó.
Sau nhiều đợt khám và điều trị, giờ đây những gì anh có thể nhớ được là một bóng hình mờ ảo. Nhưng đối với tiếng hát từ trong điện thoại, anh chắc chắn rằng mình đã từng nghe qua, nghe bằng chính tai mình.
"Khụ, tui hát xong rồi."
Ngư Đa Đa hát hết cả bài ca chữa trị, cậu không nhịn được mà hạ giọng hỏi lén người nghe kia: "Anh có thấy hay không?"
Anh có thấy hay không?
Câu nói này vang dội trong tâm trí người đàn ông.
Anh dường như thấy được một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt, xinh đẹp đến nỗi khiến anh muốn sát gần.
"Hay."
Giọng nói khàn khàn khó khăn phát ra từ thanh quản.
Người đàn ông không thể nói nhưng anh lại không nỡ không trả lời câu hỏi của thiếu niên.
Ngư Đa Đa nghe thấy từ "Hay" ngay lập tức cong mắt.
"Anh thật sự có mắt!"
Ngư Đa Đa vui vẻ nói: "Lần sau Tạ Linh gọi điện cho anh thì tui sẽ hát cho anh nghe tiếp."
"Được."
Giọng nói vẫn khàn khàn khó nghe như vậy, người đàn ông vẫn đáp lời cậu.
Ấn tượng tốt của Ngư Đa Đa đối với anh ta tăng lên chút.
"Anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt."
Ngư Đa Đa cũng thấy vất vả khi anh nói chuyện: "Tui còn đi phát tờ rơi nữa, sau này chúng ta lại nói chuyện tiếp."
"Được."
Cúp điện thoại, người đàn ông xoay đầu nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng cực kỳ rối loạn.
Sau một lúc.
Cảm xúc của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại và buộc mình phải tiếp tục nghỉ ngơi.
Anh phải khỏe lên thật nhanh để rời khỏi nơi này.
Tầng một biệt thự.
Ngư Đa Đa đẩy cửa phòng ra, cậu nhìn thấy Tạ Linh đang ngồi xổm bên cửa như một cây nấm, cậu ta đang nắm chặt mái tóc vàng lộn xộn của mình.
"Tạ Linh, đến bao giờ cậu mới nhuộm lại tóc vậy? Màu vàng rất xấu."
Tạ Linh ôm đầy và nói một cách bướng bỉnh: "Không, tôi phải nhuộm vàng."
Ngư Đa Đa thắc mắc: "Tại sao phải cố chấp nhuộm vàng?"
Tạ Linh mặt mũi đỏ bừng kề vào tai Ngư Đa Đa thấp giọng nói với cậu: "Vì tôi thành niên rồi, tôi muốn chứng minh mình là một người trưởng thành."
"Việc chứng minh mình là người trưởng thành có quan hệ gì với việc nhuộm tóc vàng hả?"
"Có á."
Tạ Linh nói một cách thuyết phục: "Tóc vàng, cậu không cảm thấy nó có ám chỉ gì sao?"
"Ám chỉ cái gì?"
Ngư Đa Đa ngây ngô đặt câu hỏi.
"Ám chỉ tâm hồn tôi giống như tóc của tôi!" Mạch não của Tạ Linh rất rõ ràng: "Tôi đang gửi tín hiệu cho người ta, tôi muốn làm mấy việc màu vàng* á!"
(*Màu vàng: màu vàng bên Trung Quốc ý chỉ mấy thứ đen tối 18+)
Tiểu thiếu gia còn zin nhỏ hơn Ngư Đa Đa mấy ngày đã không thể chờ đợi thêm để có thể trở thành một người đàn ông trưởng thành thật sự.
Ngư Đa Đa:...
Ngư Đa Đa lại dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tạ Linh.
"Cậu cũng thông minh thật."
Cậu vỗ đầu Tạ Linh: "Cái ám chỉ này người bình thường không thể nghĩ ra đâu." Cũng chỉ có thiểu năng trí tuệ không làm việc theo lẽ thường mới nghĩ ra được thôi.
Tạ Lịnh không nghe hiểu được lời ẩn ý của Ngư Đa Đa, cậu ta còn rất vui vẻ.
"Đa Đa, chúng ta cùng đi phát tờ rơi đi.'
"Đi thôi."
Ngư Đa Đa đã hứa sẽ đưa cậu ta đi làm thêm nên cũng không đổi ý.
Hai người đứng ở ngã tư, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, hai người đã phát được mấy giờ liền.
Sau khi phát tờ rơi được 35 tệ, Tạ Linh mua hai món kem tráng miệng giá 40 tệ.
Cả buổi chiều tặng không 5 tệ.
Ngư Đa Đa khá keo kiệt, cậu chi tiêu cái gì cũng ghi sổ, đi ra ngoài không uống nước khoáng mà tự lấy nước đun sôi uống tại nhà.
"Tui không ăn."
Ngư Đa Đa cất tiền mới kiếm được vào túi áo, cậu vỗ túi từ chối kem của Tạ Linh: "Cậu tự ăn đi."
"Cái này cậu không tốn tiền."
Tạ Linh đặt kem trước mặt cậu: "Cho cậu, cậu ăn đi."
Ngư Đa Đa vẫn không chịu.
Giờ cậu vẫn là một chú cá nghèo, cậu không thể xa xỉ như vậy được.
Chờ đến khi cậu kiếm được nhiều tiền trong tương lai, cậu sẽ ăn thật ngon.
Tạ Linh không cho được kem đành phải tự ăn. Thậm chí cậu ta không thể không ăn vì Ngư Đa Đa đang nhìn chằm chằm mình. Nếu Ngư Đa Đa nhìn thấy cậu ta lãng phí thì đánh cậu ta, nếu nổi nóng có khi xử cậu ta luôn.
"Ực ~"
Tạ Linh vô tình bị nghẹn, cậu ta nấc mấy lần rồi mới khỏi.
"Đa Đa, giờ mình đi đâu nữa?"
"Đi phục vụ món ăn."
Ngư Đa Đa tìm việc rất khó, không có văn hóa khí kiếm được tiền.
Ngay khi hai người đi đến ngã tư, đằng sau có người nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ, ánh mắt lóe lên một âm mưu gì đó.
"Hai đứa nhỏ kia nhà nghèo lại còn đẹp, đúng lúc có thể bù vào tiết mục cá nhân thiếu của chúng ta."
Người đàn ông trung tóc vuốt ngược cúi đầu nhìn ảnh chụp trộm của mình trong điện thoại.
Ông ta càng nhìn càng hài lòng: "Bọn nhỏ này có vẻ rất dễ lừa!"
–
"Tạ Linh."
Sau khi đi được mấy bước, Ngư Đa Đa đột nhiên quay đầu nhìn thoán qua: "Tui luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta."
Tạ Linh: "Hả?"
Tạ Linh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngư Đa Đa, gãi đầu: "Khi chúng ta phát tờ rơi luôn có rất nhiều người nhìn lén cậu á."
"Cậu đẹp trai như vậy, bị người khác nhìn không phải chuyện bình thường sao?"
Nếu không phải Ngư Đa Đa lớn lên đẹp thế thì có khả năng tiểu thiếu gia không thích chơi với cậu suốt ngày vậy đâu.
Ngư Đa Đa nhíu mày. Tạ Linh nhìn thấy biểu cảm ấy của cậu thì ngứa ngáy chân tay to gan chọc má cậu.
Hí hí hí, mật mềm!
Ngư Đa Đa cũng chẳng phải chú cá thiện lành gì, cậu rất hẹp hòi. Tạ Linh chọc cậu thì cậu trực tiếp nhào vào xoa mặt Tạ Linh như xoa bột.
"Cậu không được chọc vào mặt tui."
Với khuôn mặt tròn nhỏ, Ngư Đa Đa nghiêm túc cảnh báo Tạ Linh: "Chỉ có vợ nhỏ của tui mới được chọc thôi."
Tạ Linh lẩm bẩm: "Vậy nếu cậu không có vợ nhỏ thì sao?"
"Tui có!"
"Vậy vợ nhỏ của cậu đâu?"
Ngư Đa Đa: "..."
Ngư Đa Đa xoay đầu nhéo mặt cậu ta: "Chạy mất rồi."
Tác giả có điều muốn nói:
Đa Đa: Không thành vấn đề, tui có thể kết hôn hai lần!
—-------------------------
#05/08/2022
#Anne
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT