Tiểu nha đầu trong thư đường thật sự không để người ta yên ổn khắc nào.

Trịnh Khê cắn cán bút, trộm nhìn thiếu nữ đang cùng mọi người chơi đùa bên kia, lại không cẩn thận cắn vào chỗ vừa dính mực, lập tức nhổ “phì” ra. Đúng lúc tiểu nha đầu quay người bắt gặp một màn này, lôi kéo tiểu cô nương bốn phía cười hi hi ha ha.

Tiểu nha đầu tên là Diệp Tú, người cũng thanh tú như tên. Chỉ là, nàng không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến ấn tượng thanh tú mà người ta lưu lại sụp đổ trong chớp mắt. Trịnh Khê dùng khăn lau mực trên khóe miệng, nét mặt vô cùng vui vẻ, bởi vì – nha đầu không nhu thuận này, là thê tử tương lai được chỉ hôn cho hắn.

Diệp Tú cười tít, ánh mắt cong cong tựa trăng lưỡi liềm, liếc thấy hắn vẫn đang chiến đấu với vết mực, nàng khẽ ho một tiếng, bất chấp lời phu tử dạy nam nữ không được thân thiết quá, bĩu môi đi qua, đoạt khăn của hắn.

“Ngươi làm gì thế!” Đột nhiên nàng ghé sát vào, mặt Trịnh Khê thoáng ửng hồng, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, muốn lấy khăn lại.

Diệp Tú cong miệng lên, mỉm cười nói: “Ngươi tay chân vụng về, bổn cô nương không vừa mắt, muốn tự tay giúp ngươi lau… Thế nào, ngươi có gì bất mãn hả?”

Nói xong, bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm khăn của hắn, nhẹ nhàng thay hắn lau vết mực đen thùi kia.

Ánh mắt Trịnh Khê đảo quanh, một câu bất mãn cũng không dám nói. Hắn nhìn lung tung một lúc lâu, xem án thư, xem giá bút lông, xem nghiên cụ, cuối cùng, ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên mặt Diệp Tú.

Diệp Tú bị hắn nhìn không được tự nhiên, khăn trong tay cũng dừng lại, “Trịnh Khê, ngươi… ngươi nhìn gì đấy?”

Trịnh Khê tuy chưa trưởng thành, lại luôn khoe khoang mình là người đứng đắn. Nhưng mà lúc này, hắn đã quên cái gì gọi là không được mạo phạm nữ tử, ngơ ngác nói với vị hôn thê: “Diệp Tú, ta cảm thấy ngươi thật đẹp mắt.”

Hắn nói có phần nghiêm túc, nhưng những người bên cạnh xem náo nhiệt lại bật cười. Lần này Diệp Tú cũng đỏ mặt, hung hăng ném khăn vào mặt hắn, oán hận nói: “Trịnh Khê, ngươi đúng là không biết xấu hổ, dê xồm!” Dứt lời, kéo tiểu thư Trương gia chạy mất.

Trịnh Khê mê mang lấy khăn xuống, xoa xoa gò má đau đớn, nhỏ giọng than thở một câu:

“Ta khen vị hôn thê nhà mình là sai à?”

***

Chương 2

Tính ra, Diệp Tú chỉ ở thư đường nửa năm. Ngày đó sau khi giúp Trịnh Khê lau mực, nàng đã bị phụ thân dẫn về, chuyên tâm học tập nữ công và đàn cổ.

Diệp phụ nói, nữ tử không có tài mới là đức, huống chi cả ngày nàng ở nhà đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, ông nghe đã đau đầu.

Cũng bởi vì chuyện này, phu gia vốn muốn đợi Diệp Tú lớn hơn chút nữa, nhanh chóng tới Diệp gia đưa sính lễ, phô trương cầu thân.

Kỳ thực, phụ mẫu Trịnh gia đối với hôn sự cũng không nóng nảy, nhưng không chịu nổi nhi tử bảo bối của họ sốt ruột. Diệp Tú đến thư đường học tập, hắn còn có thể ngày ngày nhìn nàng, về sau nàng không đến thư đường nữa, hắn chẳng phải thật lâu không thấy  được nàng sao?

Trịnh Khê ngoài miệng tuy luôn ghét bỏ Diệp Tú không an phận, nhưng trong lòng lại cực kì để ý nàng.

Sính lễ đưa đến, trên mặt Diệp Tú cả ngày đều mang theo ý cười. Nàng đi lòng vòng trong phủ, gặp ai cũng nói: “Ngươi biết không? Trịnh gia rốt cuộc cầu thân rồi.”

Song đến ban đêm, sính lễ đặt trong phòng Diệp Tú bỗng động đậy.

May mắn Diệp Tú sớm có chuẩn bị, vừa mới nghe được tiếng vang, đã nắm chặt gậy, chờ người trong rương đi ra, lập tức đánh xuống.

Nàng là ai? Nàng là Diệp Tú ngày ngày được dạy “phải hiền lương dịu dàng”! Dám đến nàng khuê phòng làm ầm ĩ, không phải muốn chết thì là gì?

Người bị đánh lục tục đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Tú lại đánh thêm cái nữa. Một gậy này vô cùng ác độc, người nọ lắc lư rồi ngã xuống.

Nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh nhẹn đóng kín nắp rương, khóa cũng bị nàng khóa chặt.

Đợi khi nàng định ra ngoài tìm phụ thân xử trí người này, lại nghe bên trong truyền đến tiếng ho khan và tiếng thét phẫn nộ: “Diệp Tú! Khụ khụ! Sau này ngươi gả đi, ta nhất định phải… Khụ khụ!”

Diệp Tú nghe được giọng nói quen thuộc bên trong, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức che miệng, không tiếng động nở nụ cười. Chờ cười đủ mới giả vờ lạnh giọng nói: “Ngươi phải thế nào ta mặc kệ, hiện giờ ta muốn đưa ngươi về Trịnh phủ, ngươi còn gì muốn nói không?”

“… Ngươi đúng là nữ nhân đanh đá! Tại sao ta lại muốn thú nha đầu ngươi cơ chứ?!”

Diệp Tú khẽ đá cái rương, “Ai biết được? Chẳng qua từ việc cầu thân hôm nay, xem ra ngươi rất gấp nhỉ.”

“Diệp Tú!” Trịnh Khê vừa giận vừa hờn, “Mau thả ta ra ngoài!”

“Thả ngươi ra, ta còn muốn thanh danh nữa hay không?” Diệp Tú bỏ gậy xuống, ánh mắt sáng lấp lánh. Không đợi Trịnh Khê phản ứng, hắn đã nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói kinh sợ của Diệp phụ…

Được rồi, lần này là hắn cực kỳ thất sách rồi.

Trịnh Khê trong rương được người mang về, Trịnh gia tức không nhẹ, cho dù là vị hôn thê, nhưng hắn liều lĩnh vào khuê phòng cô nương người ta như vậy, tương lai bảo Diệp Tú ngẩng đầu thế nào?

Vì thế Trịnh gia rối rít nhận lỗi, bổ sung thêm sính lễ, chuyện này mới lắng xuống.

Qua mấy ngày, Diệp Tú xuất môn mua son, lại nhìn thấy Trịnh Khê.

Trịnh Khê trước mắt, mặt mũi bầm dập, trống rất chật vật.

Diệp Tú không nhịn được phì cười. Trịnh Khê ở bên cạnh tức đến nghiến răng, khuôn mặt đen sì không tả nổi.

Hắn rất nhớ nữ tử này, mạo hiểm nhìn nàng, lại bị nàng đánh thành ra như vậy.

Đây là chuyện một thê tử… Một vị hôn thê nên làm sao?!

Nhưng Trịnh Khê luyến tiếc rời đi, đành phải theo nàng đi mua son. Mua son xong, hắn lại hộ tống nàng trở về Diệp phủ.

Đến khi nhìn nàng vào cửa lớn, hắn mới vỡ lẽ, vì sao vừa rồi ở trên đường, người ta đều chỉ trỏ vào hắn.

Một nam tử mặt mũi bầm dập, theo sát một thiếu nữ xinh đẹp… Bất kể thế nào, đều khiến người ta hoài nghi.

Trịnh Khê đứng trước cửa Diệp phủ khóc không ra nước mắt, tay cũng bất giác sờ lên khóe miệng – đó là nơi tiểu nha đầu thay hắn lau vết mực, bàn tay nhỏ nhắn không cẩn thận chạm phải.

Đang miên man hồi tưởng, cửa lớn Diệp phủ bỗng mở lại, một tiểu nha đầu lanh lợi mặc váy lam từ bên trong chạy ra.

“Cho ngươi.” Diệp Tú cong môi, vẻ mặt không thay đổi nhét một bình dược vào lòng Trịnh Khê.

Trịnh Khê được tiện nghi còn khoe mẽ, “Ngươi đây là biết đau lòng phu quân mình hả?”

Diệp Tú trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân giẫm lên giày vải của hắn, rồi vội vàng chạy về phía cửa lớn.

Trịnh Khê mang theo khóe miệng xanh tím phía sau ngây ngô cười, thoạt nhìn, nàng cũng có chút quan tâm mình phải không.

***

Chương 3

Thời gian thành thân dự định bởi vì Trịnh Khê vào kinh đi thi nên bị hoãn lại.

Chuyến đi này của hắn kéo dài hơn một năm, rõ ràng đã đến lúc nên trở về nhưng ngay cả một phong thư cũng không gửi cho nàng.

Diệp Tú nhìn chằm chằm vào rương sính lễ đầy bụi ở góc tường, chợt nghĩ đến những điều mình từng được học.

“Bất kiến phục quan, khấp thế liên liên… Nữ dã bất sảng, sĩ nhị kỳ hành…”

Nghĩ vậy, nàng bỗng hoảng hốt, quen biết lâu như vậy, nàng luôn đối xử với hắn không tốt. Không phải là sau khi học xong, hắn không cần hãn thê như nàng nữa chứ?

Diệp Tú càng nghĩ càng hoảng, bất chấp cái gì gọi là nữ tử dè dặt, vội chạy đến Trịnh phủ hỏi thăm tình huống. Nhưng mà, nàng chỉ được phụ mẫu Trịnh gia mất tự nhiên nói một câu có lệ.

Bọn họ nói, “Sắp rồi, Diệp tiểu thư đừng vội.”

Diệp Tú thất hồn lạc phách trở về khuê phòng, nghĩ người nọ có thể là Trạng nguyên, rồi sau đó bị Hoàng đế nhìn trúng, làm Phò mã người người hâm mộ.

Hắn thật sự không cần nàng nữa sao?

Đại tiểu thư Diệp phủ luôn hoạt bát hiếu động bỗng nhiên trở nên trầm ổn yên tĩnh, cả ngày ở trong nhà luyện đàn, đều là khúc “Trường tương tư”.

Một ngày nọ, nàng đang gảy đàn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo nổ, Diệp Tú hoảng hốt, dây đàn khẽ động, ngón tay đẹp như bạch ngọc lập tức chảy máu.

Không biết là nữ tử nhà ai tốt số, hứa hôn với đức lang quân ý. Chỉ thương Diệp Tú nàng, ở nơi này không biết đợi Trịnh Khê áo gấm vinh quy đến bao giờ.

Nàng gục đầu xuống, dùng khăn lụa lau sạch giọt máu, lại bị tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang.

“Tiểu thư! Trịnh công tử đã trở lại! Ngay trước cửa Diệp phủ!”

Diệp Tú kinh ngạc ra xem, dần dần nở nụ cười.

Khi sắp hết mùa hạ, người nàng nhớ thương khôn cùng, cưỡi con ngựa cao lớn, mang theo mấy tùy tùng, đã trở về tìm nàng rồi.

***

Chương 4

Sau này động phòng, Diệp Tú chưa hết giận, hung hăng cắn hắn. Trịnh Khê cười cười, nói là vì muốn cho nàng bất ngờ, mới nhờ phụ mẫu gạt nàng.

Diệp Tú nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, ôm cổ hắn, lại há miệng cắn, hỏi: “Lần đó chàng trốn ở trong rương, nói ta gả đi thì chàng sẽ thế nào?”

Nàng cắn không nhẹ, Trịnh Khê ăn đau, nhưng trong lòng ngây ngất, “Đương nhiên là thương phu nhân của ta rồi.”

Khụ khụ, Trịnh Khê này thật dẻo miệng…

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play