Editor: Alissa Rachael Bennet

Mưa rơi lất phất, toàn bộ khuôn viên trường trở nên xám xịt, xa xa truyền đến tiếng sấm rền rĩ.

Trong giảng đường không có mấy người đi học, bầu không khí có chút quạnh quẽ.

Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Bạch Ngân cầm điện thoại tìm kiếm thông tin về Hàn Duy Chỉ trên mạng.

Thật sự rất lạ, dù cô có xem kiểu gì cũng không thể tìm thấy nhiều thông tin về anh ta.

MC cố vấn ý kiến người đứng đầu và đối tác mới được bổ nhiệm ở Trung Quốc, hiểu biết của cô về anh ta chỉ giới hạn trong những từ này.

Ngay cả việc trèo tường cũng không thể khiến cô hiểu anh hơn.

Thậm chí năm sinh của anh ta cũng không tìm thấy, không biết còn nghĩ rằng anh ta là một vật thể lạ từ không gian.

Nhưng cũng không đúng, xung quanh anh luôn có kẻ thù, kẻ thù muốn đối phó với anh, có nghĩa anh là một nhân vật trong xã hội, biết yêu, biết hận, vì vậy có lẽ sự tồn tại của anh không chỉ đơn giản như vậy. 

Bạch Ngân cảm thấy rằng đây là một việc không có phương hướng. Tạm thời cô quyết định bỏ qua, ngẩng đầu ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ.

Không khí được hòa quyện thêm một mì mát mẻ, mùa hè này cuối cùng cũng trôi qua rồi sao?

Đếm lại những thành quả trong mùa hè này: Không có

Nhìn về kế hoạch tương lai: Mong rằng những việc tiếp theo sẽ thuận buồm xuôi gió, đừng có thêm phiền phức. Nhưng cô đối với kế hoạch 500 vạn này hy vọng cũng không cao, cô luôn cảm thấy rằng ngay cả khi mùa hè cay đắng kết thúc, đó cũng sẽ là một mùa thu đầy biến động.

Làm sao may mắn có thể nằm trong tầm tay của cô?

Bạch Ngân không muốn gặp Hàn Chỉ Duy sớm như vậy, bởi vì cô chưa thực sự biết đủ về anh.

Như câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Ngay cả một môn học tự chọn không quan trọng, giáo viên cũng phải cho bạn kiểm tra kỹ lưỡng trước.

Sự hiểu biết của cô về anh chỉ giới hạn trong những thông tin được đăng trên mạng, biết anh ấy là người phụ trách phía đối tác, những mặt còn lại cô đều không biết, làm sao cô có thể bách chiến bách thắng?

Chưa điều tra kĩ càng mà ra tay, rõ ràng cũng giống như việc vào phòng thi mà không ôn tập, và sẽ bị thất bại đến thảm hại.

Bạch Ngân hiểu rõ đạo lý này.

Nhưng đôi khi sự thật ở đó, bạn có thể nghĩ ra nhưng lại không thể thực hiện được.

Cô cũng gửi một bản hành trình của Hàn Duy Chỉ cho Tương Lăng, dù sao thì bên kia cũng có nhiều mối quan hệ hơn cô.

Tương Lăng là một người thông minh, ngay khi nhận được bản hành trình, chị ấy đã biết rằng Bạch Ngân đang nhờ chị ấy giúp đỡ để tìm ra hướng giải quyết.

Chị ấy gửi lại một tấm ảnh “ok”.

Bạch Âm không có trả lời, cũng không ôm quá nhiều mong đợi.

Đi ra khỏi khu dạy học, cô nhận ra rằng mình không mang theo ô.

Cô đứng trên hành lang để trú mưa, không ai mang ô cho cô, tiếng sấm vang lên, tia chớp lóe lên từ những đám mây phía xa.

Tương Lăng gọi điện hỏi cô một câu.

Bạch Ngân đang đứng trên bậc thềm của tòa nhà dạy học sau bức màn mưa, cô vừa đi vừa đạp nước dưới chân, nghe Tương Lăng nói—

“Chị thấy trong hành trình mà em gửi, chị có thể cho em đến sảnh hoa hồng của khách sạn Yunchan ở Jinghang. Bữa tiệc tối diễn ra vào lúc mấy giờ? Nhưng hiện tại em phải đến đây, chuẩn bị một chút đến 8 giờ tối trà trộn vào là vừa vặn tốt. “

Bạch Ngân đồng ý rồi cúp điện thoại, mặc dù bên ngoài trời đang mưa, nhưng việc này không nên chậm trễ, tận dụng thời cơ, thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại.

Năm giờ chiều, bầu trời mưa màu xanh tím, đêm nay không có ánh trăng, cũng không có ngôi sao, mặt trời lặn hoàn toàn, cảnh vật không trang hoàng cũng đã trở nên lạnh lẽo.

Bạch Ngân đứng dưới mưa đợi taxi.

Trong giờ cao điểm, trên đường đầy xe, Bạch Ngân bị kẹt trên cầu, nhìn về phía xa, xe phía dưới giống như một dòng sông có ánh sáng, nhấp nhô về phía trước, trông một con rắn lớn màu trắng.

Cô cảm thấy bất lực cho trí tưởng tượng của mình.

Cô cầm hộp phấn mắt lên để vẽ mắt, hộp phấn mắt nhãn hiệu D này là Tương nữ sĩ tặng, có tên chủ đề rất đẹp, kêu là con rắn trắng.

Khi xuống xe, trời vẫn mưa, cô cầm chiếc ô trong suốt vừa mượn của bác bảo vệ ở cổng trường.

Cô luôn cảm thấy trận mưa này có chút kỳ quái, không khéo hôm nay cô còn mặc bộ quần áo màu trắng, cô nghĩ đến con rắn lớn màu trắng xẹt qua tâm trí vừa rồi, và phấn mắt màu tím trên khuôn mặt, cô cảm giác giờ phút này người mình sẽ gặp là Hứa Tiên oán nghiệt.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng oán nghiệt này khá khó gặp.

Bạch Ngân thay một bộ sườn xám màu xanh trắng, đây là đồng phục tiêu chuẩn của các khách sạn cao cấp, trong đại sảnh Hoa Hồng tấp nập người qua lại.

Một số bàn đã chật cứng. Hàng trăm người mặc vest chỉnh tề và trang phục lộng lẫy tham dự. Cả nam lẫn nữ cô chưa từng gặp mặt, nhưng Bạch Ngân nhìn thoáng qua đã nhận ra, không ai trong số họ có khuôn mặt giống Hàn Duy Chỉ.

Rõ ràng thông tin mà trợ lý cung cấp là sai!

Hàn Duy Chỉ căn bản không xuất hiện ở đây.

Cô đã xem từng người trong số hàng trăm người ở đây, không có anh!

Bạch Ngâm tìm một góc mà không ai phát hiện gửi một tin nhắn cho trợ lý nhỏ: “Hành trình của cô bị sai, phải không? Anh ta căn bản không có ở đây!”

Người trợ lý nhanh chóng trả lời: “Không thể nào, chúng tôi đã tìm hacker xâm nhập vào máy tính thư ký của anh ta!”

Bạch Ngân chỉ nhìn tin nhắn một giây, liền phát hiện tin nhắn đã bị thu hồi.

Trợ lý nhỏ chỉnh sửa lại tin nhắn, gửi qua: “Tôi mới đi hỏi lại, hiện tại anh ta không có ở trong phòng đó, anh ta đang ở Viên Thuỷ Thiên, nơi đó không cho ra vào tùy tiện.”

Bạch Ngân cảm thấy đó chỉ là vấn đề của mỗi người, nếu cô biết anh đang ở Vân Thuỷ Tiên, cô sẽ đến đó để chặn anh.

Khi cô lên đến tầng cao nhất, liền gặp sự cố, một người đi ngang qua nói với cô phải có thẻ công tác mới được vào, ở nơi này không được phép ra vô tùy tiện.

Bạch Ngân hiểu rõ: “Tôi biết, thật ra tôi tới đây để tìm quản lý. Anh có thấy cô ấy không?”

Người đưa đồ ăn nói không nhìn thấy, có người đang gọi anh đưa đồ ăn, nên anh ta mặc kệ Bạch Ngân, nhanh chóng đi xử lý công việc.

Bạch Ngân  thấy một cánh cửa phòng cháy bị che khuất, đẩy ra và bước vào. Cô thấy đó là nơi không có ai qua lại nên tạm thời có thể trốn ở đây. Nhìn qua khe cửa nhỏ, vừa lúc nhìn thấy được đám người bên ngoài hành lang.

Cô nghĩ thầm, Hàn Duy Chỉ này xã giao lâu như vậy, nhất định phải có lúc đi vệ sinh chứ?

Nhưng khi cô đợi hơn nửa giờ, cô mới phát hiện mình đã đợi rất lâu.

Đừng nói là nhân vật khó gặp Hàn Duy Chỉ, thậm chí ở đây còn không có một khách mời nào xuất hiện.

Vậy thì chỉ còn có một lý do, bên trong Vân Thuỷ Thiên nhất định rất lớn và sang trọng, khách khứa cũng không cần phải ra ngoài để tìm toilet.

Xem ra kế hoạch của cô lại thất bại.

Đúng lúc này, một nam quản lý hậm hực bước lên cầu thang chữa cháy, phát hiện Bạch Ngân đang chặn lối vào cầu thang, chân mày cau lại, tức giận nói: “A, cô lười biếng trốn ở chỗ này? Ở tổ nào? Người bên ngoài bận rộn chân không chạm đất, còn cô lại không biết xấu hổ trốn ở đây? “

Mắt Bạch Ngân lóe sáng, trong đầu chợt nảy ra một kế hoạch, nghĩ thầm cuối cùng cơ hội của mình cũng đã đến. Cô nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi, quản lý, huy hiệu của tôi bị mất nên không được vào cửa.”

“Sao cô bất cẩn vậy?” Nam quản lý sách hai tiếng, dẫn cô đến cửa Vân Thuỷ thiên, quẹt thẻ, cửa tự động mở ra, anh đẩy cô vào, dặn dò: “Nói ít đi, làm việc nhiều hơn, điện thoại không được mang vào. “

Bạch Ngân cũng đã biết được điện thoại không phép mang vào đây để ngăn chặn việc tiết lộ bí mật của khách quý. Cô trợn tròn mắt tỏ thái độ: “Tôi nhất định không mang theo!”

Bạch Ngân bước vào Vân Thuỷ Thiên, phát hiện bên trong không khác gì thiên đường. Trang trí lộng lẫy bằng đá cẩm thạch, ngay cả bàn ăn, bàn ghế cũng cao cấp hơn nhiều so với những gì cô vừa rồi nhìn thấy, toàn bộ không gian là mơ hồ.

Cô nhìn dọc theo hơi nước nước cuối cùng, quả nhiên cảnh đẹp hữu tình, trong ao có mấy loài cá quý rất quý, hơi nước từ phía dưới bốc lên, làm toàn bộ không gian tràn ngập hơi nước,như những ngày mưa, …

Vân Thuỷ Thiên tiếp đãi hai bàn, cô nhìn từ bàn này sang bàn khác, trước tiên nhìn thấy cây địa lan màu trắng, cuống hoa treo đặc biệt độc đáo, màu sắc tươi tắn, ánh sáng pha lê từ trên đỉnh đầu chiếu xuống.

Lúc này, cô nhìn thấy Hàn Duy Chỉ đang nghiêng đầu nhìn phía khác.

Cô chỉ mới nhìn thấy anh một lần, nhưng trong đám đông cô chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, vẻ mặt anh khí, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ lạnh lùng, Bạch Ngân cảm thấy thật kỳ lạ, không giống như những người khác, cô luôn có thể dễ dàng phán đoán tuổi tác của người kia, nhưng anh ta, cô lại không thể đoán được.

Ánh sáng yếu ớt nhàn nhạt trên đỉnh đầu càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu trên người anh, khiến người ta cảm giác được tuổi tác anh không lớn, khi nhìn lại, ánh mắt lạnh như dao nhưng lại khiến người ta cảm khái anh là một người đã trải qua thăng trầm của cuộc sống,…

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh.

Cầm bình rượu trong tay, Bạch Ngân đi tới vòng một vòng, từ bên này đi đến bên cạnh anh.

Để đến gần anh, cô tươi cười rót đầy rượu cho mỗi vị khách.

Họ đang nói về một dự án hợp tác mới được chia làm đấu thầu, liên quan đến thành phố trực thuộc trung ương, đấu thầu,…

Bạch Ngân giả vờ như không nghe thấy gì, thêm rượu cho từng người, cuối cùng đến bên cạnh anh, không có mùi rượu khó chịu xộc lên mũi, chỉ có một mùi hương gỗ nhàn nhạt, đáng tiếc là bình rượu đã cạn, cô nói: “Xin lỗi, tôi đi lấy thêm rượu.”

“Không cần.” Giọng điệu của Hàn Duy Chỉ rất nhẹ, anh ta thậm chí còn không nhìn cô khi nói, “ Cô đi nhanh đi.”

Bạch Ngân liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, sau đó liếc nhìn rượu còn dư lại một ml, nói: “Xin chờ tôi một lát.”

Cô mang rượu trở lại và thấy rằng Hàn Duy Chỉ người đang ngồi ở đó, bước đi.

Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh anh nói với cô, “Rót đầy rượu.”

Bạch Ngân chỉ có thể rót đầy rượu vào ly, nhìn quanh xem anh đã đi đâu, khi rượu tràn cô mới hoàn hồn, vội vàng lấy khăn giấy lau đi, may mà không bị ai phát hiện.

Tay cô ướt sũng vì rượu, mùi cồn còn rất nồng nặc, tay cô đang cảm thấy lạnh lẽo, giây tiếp theo liền trở nên nóng rát.

Cô bước vào phòng tắm liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi xanh đen đang đứng bên trong, anh đang nghe điện thoại, bật loa ngoài, đầu bên kia có một cậu bé bỉm sữa đang nói chuyện: “Chú ơi, chủ nhật nhớ đón cháu ở sân bay nhé! “

Hàn Duy Chỉ có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn đồng ý, nói: “Được.” Quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Ngân đứng ở phía sau.

Bạch Ngân trong tiềm thức ngồi thẳng lưng, vừa định chào hỏi thì anh đã nhấc chân đi qua cô, bước đi kiêu ngạo, ngay cả ánh mắt cũng đều là sự độc đoán.

Bạch Ngân rửa tay xong liền đi ra ngoài tiếp tục rót rượu cho khách, quản lý yêu cầu cô có thể rót trà, giống như các khách sạn khác, sau ba lần rót rượu,sẽ bắt đầu rót trà để giải rượu.

Các chén trà Bích Loa Xuân được bày trên khay trà, mỗi lần chỉ được đưa một chén trà để thể hiện sự tôn trọng đối với các vị khách quý.

Bạch Ngân ở bên trong đi tới đi lui bưng trà rót nước, cô như đã cảm nhận được những khó khăn của ngành phục vụ.

Tất cả những người khách ở đây đều lịch sự với cô, nhìn sơ qua cũng không có sai sót gì, sai sót duy nhất là Hàn Duy Chỉ.

Khi cô bưng trà tới, anh liếc nhìn rồi nói: “Không uống.”

Bạch Ngân tự nghĩ, vừa rồi anh không uống rượu tôi liền nghe theo anh, bây giờ nói gì tôi cũng phải dâng trà.

Nhưng khí thế của anh ấy quá lớn, khi nói chuyện tạo cho người ta cảm giác áp lực.

Bạch Ngân nhẹ giọng lãnh đạm nói: “Được rồi.” Không ngờ tay của cô lại run lên, chén trà nóng của cô không hề báo trước vô tình làm đổ lên cánh tay đang để trên bàn của anh, vừa vặn làm ướt áo sơ mi màu lam sẫm trên cánh ta phải.

Bạch Ngân không biết mình làm vậy có cố ý hay không, cô không thể nhớ lại được, chỉ trong chốc lát, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, yết hầu của cô căng thẳng, khẩn trương. Kết quả cứ như vậy.

Cô gấp gáp, lo lắng đến đỏ mặt vội vàng xin lỗi: ” Tôi xin lỗi anh Hàn, anh Hàn, tôi thực sự xin lỗi.”

Bởi vì xưng hô này, Hàn Duy Chỉ nhướng mày liếc nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh chậm rãi lộ ra vẻ dò hỏi.

Bạch Ngân thấy vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh của anh chậm rãi xuất hiện sự khó chịu, nhưng anh che giấu rất tốt, lông mày trầm xuống, lập tức đứng dậy đi vào toilet xử lý.

Bạch Ngân cảm thấy xấu hổ, không biết chính mình nói sai cái gì rồi, trong tiềm thức chỉ muốn đi vào xin lỗi anh, giúp anh giải quyết.

Lại ở vị trí cũ, dáng người thẳng đứng của anh ở nơi đó.

Bạch Ngân cảm thấy cả người lạnh toát, lần này so với lúc trước càng xa cách, bên ngoài mưa dữ dội, trong phòng vệ sinh có thể nghe thấy tiếng mưa, hẳn là quá lớn, cô cảm giác được giữa anh và cô bị hạt mưa rào cản.

Bạch Ngân tiến lên hai bước và hỏi anh, “Anh có cần tôi giúp không? Tôi thực sự xin lỗi anh, anh Hàn.”

Anh trầm thấp khịt mũi, lập tức quay đầu nhìn cô: “Cô là ai? Làm sao cô biết tôi họ Hàn?”

Anh nhìn cô với vẻ cảnh giác, khinh thường, miệt thị. Sau một hồi lâu anh không nghe thấy phản ứng của cô, anh ném khăn giấy vào giỏ, dẫm lên tiếng mưa rơi ra ngoài.

Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa rồi vội vàng gọi của anh, chẳng trách anh lại nghi ngờ mình, khó trách muốn bỏ đi, thật là quá bất cẩn!

Bạch Ngân đi ra, phát hiện đã không còn thấy hình bóng của anh trong bữa yến tiệc linh đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play