Ngày hôm sau, Khương Duyệt đặc biệt dậy sớm, trời còn chưa sáng cô đã tới trường.

Bác bảo vệ vừa ngáp vừa mở cửa cho cô, trong ánh mắt là sự đau lòng và bội phục.

" Hiện tại vất vả quá đấy cháu. "

Khương Duyệt nói cảm ơn với bác, gió thổi qua chân, trong chớp mắt bóng dáng nữ học sinh kia đã biến mất.

Ông bác rất là kính nể.

" Nữ sinh kia yêu học tập đến điên rồi. "

Trong phòng học, không,  trong tòa nhà dạy học, không có ai cả.

Khương Duyệt chỉ bật duy nhất một đèn trong lớp, cô để cặp sách xuống, cận thẩn thăm dò.

Rõ ràng biết chỉ có mình cô, nhưng cô vẫn quyết định ra bên ngoài xem, xác định không có ai tới đây thì mới lén đến chỗ ngồi của Hứa Triêu. Cô giống như kẻ trộm, thật cận thẩn tỉ mỉ nhét thiệp chúc mừng vào trong ngăn bàn, cũng không dám nhìn lại một cái nhanh chóng về chỗ ngồi.

Ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, lại nhận ra trong phòng không có ai, Khương Duyệt đột nhiên thả lỏng hơn. Cô nhẹ nhàng thở, phát hiện người mình hơi run rẩy, cảm thấy tim đập rất nhanh, trên trán xuất hiện mồ hôi.

Điều cần làm bây giờ là ngồi và chờ đợi, vì để che giấu nên Khương Duyệt cầm cặp đến căng tin ngồi. Lúc lâu sau mới trở về, giả vờ là người mới đến.

Lúc này phòng học nhiều người đi lại, tiếng chuông vang ' leng kheng '. Cô lặng lẽ nhìn, Hứa Triêu chưa tới.

Từ sau khi thích thầm Hứa Triêu, thứ mà cô làm tốt nhất đó chính là tự lừa dối mình. Cô dựa lưng vào tường, ra sức đọc sách ôn bài.

Nhưng thực tế, cô đang cầm sách ngược, cứ vậy mà không hề hay biết.

Chờ đợi chính là chuyện thống khổ và gian nan vô cùng, mỗi giây mỗi phút dường như rất dài.

Khương Duyệt vừa chờ mong, cũng vừa sợ  hãi.

Cô cũng không biết Hứa Triêu có vất thiệp đi hay không, nhưng cô chỉ cần Hứa Triêu nhìn thấy thiệp mà cô tặng là được rồi.

Hứa Triêu cùng Trang Duệ đi tới, hai người đi vào lớp đúng giờ. Dưới mắt họ có quầng thâm, trên mặt có chút mệt mỏi.

Cô tự hỏi ngày hôm qua Trang Duệ định tạo bất ngờ gì cho Hứa Triêu.

Nhưng rất nhanh, cô liền dồn hết sự chú ý nên người Hứa Triêu.

Cô thấy Hứa Triêu nhanh chóng kéo ghế ra, đặt balo lên bàn. Lười biếng ngồi xuống, hai chân thon dài ở dưới bàn co lại, cúi đầu xuống liền ngủ.

Khương Duyệt nhất thời hoảng sợ.

Sau khi chờ đợi cả buổi sáng, cô cũng chưa từng đoán ra kết cục như này.

Ngày hôm qua chơi đùa quá nhiều, Trang Duệ có chút cảm lạnh, cậu ta đưa tay ra lấy giấy vệ sinh trong ngăn bàn Hứa Triêu, không ngờ còn tìm được thiệp chúc mừng.

Cậu ta lấy hai thứ ra, vừa lau nước mũi vừa dùng khuỷu tay chọc Hứa Triêu.

Hứa Triêu bị làm phiền, cáu kỉnh mở mắt ra, bộ dáng không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Duệ, mong cậu ta có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.

" Nhìn xem, không nghĩ tới vẫn có người tặng quà cho cậu. "

Trang Duệ đưa thiệp chúc mừng sang, ngồi cạnh cười ha hả.

" Này, là Kobe đó. "

Hứa Triêu tùy ý nhìn qua, thiệp chúc mừng chỉ có vài chữ đơn giản.

Trong đầu cậu hiện lên suy nghĩ ' chữ viết cũng khá đẹp ' .

Hai người suy nghĩ khác nhau, cậu ta đọc lòng vỗ vai Hứa Triêu.

" Người anh em, cậu cũng mất giá quá đi. Người tặng quà không có thành ý gì cả, cũng không viết dài hơn được. "

" Dù sao thì nếu cậu không nhận, tớ vất cho cậu ! "

Nói xong, Trang Duệ đưa tay cầm lấy, lại phát Hứa Triêu cầm chặt thiếp chúc mừng. Vẻ mặt cậu mệt mỏi, giọng có chút khàn, vẫn là giọng nói uể oái kia.

" Quà không nhận, nhưng nhận thiệp chúc mừng. "

Nói xong, cậu không để tới ánh mắt kinh ngạc của Trang Duệ, cất thiệp vào trong một quyển sách, sau đó liền đi ngủ.

Khương Duyệt thấy cảnh trước mắt, tay cầm lọ keo trở nên run rẩy, Lương Thụ bảo cô dán tờ giấy xếp vị trí ngồi lên bảng đen đằng sau. Có trời mới biết lúc Trang Duệ bảo vứt thiệp đi cô khẩn trương đến cỡ nào, nhưng câu nói của Hứa Triêu đã tiếp thêm sự sống cho cô khi đang cận kể với cái chết =)))

Tim của cô lúc này đập ' bùm bùm ', giống như có người bắn pháo hoa trong đầu cô vậy.

Lần đầu tiên, cô và Hứa Triêu có chung suy nghĩ.

Ngày hôm đó, cô vô cùng vui mừng, cả người đều toát lên vẻ ' hạnh phúc quá đi mất aaa ', chủ nhiệm lớp còn khen ngợi cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng.

Sau khi thi cuối kỳ xong, cô cảm giác như được hồi sinh trở lại, cảm thấy vừa thoải mái vừa dễ chịu.

Thời điểm công bố kết quả, Lương Thụ tuyên dương cô trước lớp.

Khương Duyệt tiến thẳng vào hạng 8 của lớp, phải biết rằng để tiến được vào top 10 của lớp thực sự không đơn giản, vậy mà Hứa Triêu luôn giữ vị trí thứ nhất.

Khương Duyệt vui sướng khi lần đầu thấy thứ tự của cô gần với cậu như vậy, trong lòng cô tràn đầy vui sướng cùng tự hào.

Giữa bọn họ còn cách 7 người, Khương Duyệt quyết định ngày nghỉ lại càng phải cố gắng hơn, cô muốn tên mình xuất hiện ở ngay dưới tên cậu. Như vậy, mỗi khi Hứa Triêu nhìn bảng thành tích sẽ vô tình nghĩ đến cô.

Ngày nghỉ đông, Khương Duyên báo danh lớp bổ túc học Tiếng Anh và Hóa. Cô luôn yêu cầu bản thân phải học hành thật chăm chỉ, mẹ bảo cô hãy thả lỏng chút, đừng ép mình quá.

Đêm 30 âm lịch đó, Khương Duyệt viết nguyện vọng năm mới lên nhật ký của mình : Trên bảng thành tích, dưới tên của Hứa Triêu là Khương Duyệt.

Một tuần trước khi bắt đầu đi học trở lại, Khương Duyệt bị bệnh nặng.

Lúc đầu chỉ là cảm lạnh nhẹ, từ nhỏ sức khỏe đã tốt nên cô không lo lắng quá. Kết quả buổi tối trước ngày đến trường cô lại bị sốt cao. Cô một lòng muốn đến trường gặp Hứa Triêu nên không phát hiện cơ thể nóng đến dọa người, mẹ Khương nhìn mặt cô đỏ lừ liền sờ trán của cô, kết quả là sốt rất cao. Vì thế, Khương Duyệt được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm.

" 39 độ " Bác sĩ nhìn nhiệt kế trong tay nói. Sau đó bác sĩ kê đơn thuốc cho Khương Duyệt, thấy cô gái nhỏ vẫn tỉnh táo không bị rơi vào tình trạng mơ màng, bác sĩ cười đi đến đưa đơn thuốc cho cô.

" Lần đầu tôi gặp người bị sốt mà vẫn tỉnh táo như vậy, trên người cháu có chỗ nào không thoải mái không ? "

Khương Duyệt lắc đầu, cô đưa đơn thuốc cho bố mẹ.

Cô không có cảm giác gì, chỉ là rất muốn nhìn thấy Hứa Triêu.

Rõ ràng vẫn có thể chịu đựng cách xa cả một kì nghỉ đông, nhưng giờ phút này nghĩ đến cậu khiến cô không kìm nổi cảm xúc, cứ như nước lũ ào ạt ập tới.

Nhưng có lẽ Hứa Triêu cũng không hề biết cô......

Không hiểu sao bây giờ Khương Duyệt cảm thấy rất yếu ớt, chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Triêu không hề biết cô, cô liền khóc.

Nữ y tá cầm kim tiêm ngạc nhiên khi thấy Khương Duyệt khóc, khẽ an ủi nói : " Đừng sợ, chị sẽ làm nhẹ nhàng, không đau đâu. "

Bố mẹ Khương Duyệt cũng rất ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn cô đều không khóc.

Thông qua việc tiêm, Khương Duyệt đã khóc cho vơi đi những cảm xúc khó nói trong lòng mình.

Lúc bị bệnh Khương Duyệt vô cùng yếu ớt, khi trở nên tốt hơn, trong lòng cô lặng lẽ mắng chính mình ra vẻ.

Lúc trở lại trường đã là một tuần sau, việc đầu tiên làm khi đến lớp là nhìn về phía Hứa Triêu, nhưng cậu không có ở đó. Sau đó cô lặng lẽ thu xếp  sách vở bài thi của mình cho ngăn nắp, rồi nhìn chằm chằm vào chúng.

Chính lúc này, Hứa Triêu cùng Trang Duệ từ cửa sau bước vào, hai người lần lượt đi ngang qua Khương Duyệt.

Rõ ràng ở ngay trước mắt, Khương Duyệt nghe hai người nói chuyện, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn.

Cô có chút hổ thẹn, lúc bị bệnh cô đã quá mong muốn được gặp cậu, trong lòng có thứ tình cảm u ám khó nói rõ.

Nhưng rõ ràng, Hứa Triêu vô tội, cậu cái gì cũng không biết. Cho dù cậu biết, cô cũng chỉ là một người trong nhiều người thích cậu.

Vì thế, Khương Duyệt khinh bỉ chính mình, cô cảm thấy mình rất xấu tính lại rất ghê gớm.

Không khí học tập trong lớp của học kỳ sau lớp 11 càng căng thẳng hơn, trường học thông báo tuần này thi để họ tập trung hơn sau kì nghỉ , ' việc tốt ' này nhằm kiểm tra xem họ có ôn tập trong kì nghỉ hay không.

Trong phòng vang lên những tiểng thở dài, chủ nhiệm lớp cười nói.

" Chờ khi lên lớp 12 mỗi ngày đều có bài kiểm tra, hãy quý trọng hiện tại đi các trò, cố gắng thích ứng ! "

Kì thi lần này điểm Tiếng Anh và Hóa của Khương Duyệt tăng cao, cô hiện tại nắm hạng 6 của lớp. 

Bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhàng vượt qua kì thi vừa rồi, chủ nhiệm lớp lại tới lần nữa, thầy rõ rãng đang cười rất ôn hòa, nhưng tất cả mọi người cảm giác như thầy sắp đưa đến tin tức rất khủng bố.

Quả nhiên, kì thì tháng thường xuyên đổi thành kì thi nửa tháng, nói cách khác chính là, hai tuần sau bọn họ lại thi tiếp !

Lúc này, giáo viên các môn đều cố gắng đem tri thức truyền lại cho bọn họ, nhanh chóng hoàn thành hết chương trình học để có thể bắt đầu ôn tập.

Suốt nửa kỳ, Khương Duyệt trải qua những buổi học ma quỷ, từ kinh ngạc sợ hãi cho đến lúc chỉ biết chết lặng tay tê tê cầm bút mà làm bài.

Thành tích của cô vẫn rất ổn, duy trì ở vị trí thứ 5.

Cô mỗi ngày vùi đầu vào học tập, nhưng có lẽ vị trí thứ 5 là giới hạn cuối cùng của cô rồi.

Khương Duyệt buồn rầu đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, nhìn vào thời khóa biểu điền vào chỗ trống.

Cô viết vòng tròn màu đỏ tên lên chữ Hóa, đây cũng chính là trở ngại của cô.

Dù cô đã tiến bộ nhiều sau kì nghỉ đông, từ người không biết gì đến giờ đã nắm vững kiến thức cơ bản, đối với những câu khó thì cô không thể giải được. Cô cảm thấy mình như sắp sụp đổ.

Lúc học lớp 10 cô rất ghét Hóa, không hiểu chút nào, chỉ có thể dựa  việc học thuộc. Lần nữa cô lấy đề thi ra làm* và sau đó check đáp án lại. Lúc biết làm mình sai, Khương Duyệt mặt không chút thay đổi nhét đề thi Hóa vào sâu trong ngăn bàn.

Editor : đoạn * hơi dài dòng và khó hiểu nên mình edit ngắn gọn như vậy.

Học cái rắm, cô từ bỏ !

Cô lấy quyển toán  《 Năm Ba 》từ trong đống sách bài tập ra , cô cảm thấy Toán học còn có thể cứu vớt tình thế.

Mới vừa mở trang đầu tiên ra, bạn cùng bàn đồng cảm nói giáo viên Hóa gọi cô.

Đúng vậy, bởi vì điểm Hóa không tăng lên được,  tự học buổi tối bị giáo viên Hóa lôi ra ngoài dạy phụ đạo thật lâu, nhưng không có hiệu quả mấy.

Ngoài cửa văn phòng, Khương Duyệt kiên nhẫn chờ đợi, chăm chú nhìn mũi chân, cô tự hỏi nên nói thế nào để không tổn thương giáo viên dạy Hóa và để thầy từ bỏ việc dạy bổ tục cho cô đây.

Trương Dư Nghiên hỏi đề một chút rất nhanh liền đi ra, Khương Duyệt chậm rãi đi vào trong.

Giáo viên dạy Hóa là một thầy giáo trung niên với quả đầu Địa Trung Hải *, giây phút này nhìn cô với vẻ trìu mến.

* đầu hói.

Khương Duyệt đột nhiên ý ra ý tưởng kỳ lạ, hay bảo với thầy là cô cũng đang bị rụng tóc ?

Cô chưa kịp mở miệng nói, giáo viên Hóa liền tự hàn huyên.

" Khương Duyên thầy sẽ cận thẩn phân tích vấn đề của trò. Nắm tốt kiến thức căn bản, chỉ là chưa làm nhiều đề. Trò chưa thể giải được những câu khó mới lạ, nhưng những câu thông thường có thể lấy trọn điểm. Phương pháp của thầy lần trước không hợp với trò, nhưng thầy đã nghĩ ra cách mới. "

" Ban chúng ta có Hứa Triêu học rất tốt các môn tự nhiên, thằng bé trước đây đoạt giải Olympic Hóa học, làm nhiều đề hơn so với trò nhiều. Thầy nói chuyện qua với trò ấy một chút, quyết định về sau tự học Hứa Triêu sẽ giảng đề cho trò. Hai người là bạn học, nói không chừng phương pháp của Hứa Triêu sẽ hợp với trò. "

Khương Duyệt choáng váng, ánh mắt ngây ra nhìn miệng giáo viên dạy Hóa.

Cô nghe từng từ một, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy khó hiểu.

Không đợi Khương Duyệt từ chối, giáo viên dạy Hóa đã cầm tài liệu giảng dạy đi khỏi, trước khi đi còn cố ý vỗ vai cổ vũ Khương Duyệt.

Lúc này, tổ Hóa học không còn một bóng người.

Khương Duyệt không thể diễn tả rõ cảm xúc của bản thân hiện tại, chỉ biết sau khi giáo viên dạy Hóa rời đi thì toàn thân mình trở nên run rẩy.

Ngày đó. cô thẫn thờ trở về lớp, rồi về nhà, sau đó mở to mắt nhìn trần nhà cả đêm.

Ngày hôm sau đến trường, bạn cùng bàn hỏi cô có phải tối qua đi làm kẻ trộm không, hốc mắt cô xuất hiện quầng thâm đen.

Khương Duyệt không đáp lại, cô tựa như đã đánh mất linh hồn đi lạc vào cõi thần tiên.

Sau khi nghe giáo viên Hóa nói Hứa Triêu sẽ bổ túc cho cô, trong đầu xuất hiện những cảm xúc hỗn đỗn bắt đầu đánh nhau, kích động vui sướng sợ hãi ngượng ngùng chờ mong hưng phấn. . . . . . Không ai nhường ai.

Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều thứ, có cần phải giới thiệu không, hay làm đề Olympic trước, liệu  Hứa Triêu thấy cô ngốc nghếch xong không muốn dạy nữ không, ăn ít uống ít đến lại đến lúc đó đỡ phải chạy tới nhà vệ sinh, quần áo cô mới mua, à, chỉ có thể mặc đồng phục thôi, áo khoác lần trước có giặt từ bao giờ nhỉ, buổi sáng nên gội đầu...

Khương Duyệt cứ lơ mơ như vậy cả ngày, đến khi tiếng chuông tự học buổi tối vang lên, cô mới tỉnh táo lại, phát hiện bên ngoài đã tối rồi. Cô theo phản xạ quay đầu, chỗ ngồi Hứa Triêu trống không.

Lúc này Lương Thụ ở ngoài hành lang gõ vào cửa sổ kính, ra hiệu ý bảo Khương Duyệt đến chỗ giáo viên Hóa học bổ túc.

Khương Duyệt vội gật đầu, loay hoay không biết nên mang gì đi, vì vậy cô mang bài kiểm tra từ đầu năm đến nay đi theo, một xấp đầy, được cô vào trong lòng.

Hành lang vừa yên tĩnh vừa lạnh, gió lạnh ' vù vù ' thổi qua khuôn mặt Khương Duyệt, bài thi trong lòng bị gió thổi qua chạm vào nhau tạo nên tiếng chói tai. Giây phút này, Khương Duyệt vô cùng bình tĩnh.

Dọc đường đi cô cổ vũ chính mình, cố gắng bình tĩnh.

Cô phải đi học bổ túc, không thể khiến ý tốt của giáo viên Hóa trở nên vô nghĩa.

Chỉ cần không nhìn Hứa Triêu, chỉ cần nghĩ người dạy bổ túc cho mình là giáo viên dạy Hóa ! 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play