Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi [protagonistoftheworld.wordpress.com]
"Anh tới tìm em để ngủ."
-----
Gọi một hộp cơm trưa, ăn xong rồi mặc quần áo chỉnh tề, Lục Uyên đi theo địa chỉ mà Tả Lập tìm được đến khu nhà nhỏ của Emily.
Khu nhà cách rất gần với trạm tàu điện ngầm. Đây không phải là lần đầu tiên Lục Uyên tiếp xúc với đối tượng điều tra, nhưng hôm nay cậu lại chợt nổi lên lo lắng lạ thường. Cậu cởi bao tay rồi sờ vào trong túi áo lông, không còn điếu thuốc nào, lại mang bao tay vào lên thang máy.
Trong thang máy không có người, Lục Uyên thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảm giác này vô cùng mới lạ, khi Lục Uyên được Emily đón vào cửa, cảm giác mới lạ ấy lại lần nữa dâng lên gấp bội.
Emily mặc quần áo mỏng, vẩy tóc, hỏi cậu: "Uống nước không?"
Lục Uyên dựa theo chỉ điểm của Tả Lập, lập tức ngồi xuống ghế, khăn choàng cổ che nửa khuôn mặt: "Có lá trà không?"
Tay phải đút túi áo lặng lẽ bật công tắc bút ghi âm.
Emily rót cho cậu một ly nước, lá trà hạt tròn trầm lắng dưới đáy ly. Cô đặt ly nước lên bàn trà bên cạnh Lục Uyên, rồi thuận thế mà hướng qua phải ngồi vào lòng ngực cậu.
Lục Uyên đẩy cô ra: "Trông chị không giống trong ảnh."
Emily ngồi lên một chiếc ghế khác, cười: "Giống chứ, sao mà không giống cho được."
Lục Uyên tận chức tận trách giả làm một vị khách biến thái: "Tôi muốn xem chị mặc bộ đồ hầu gái màu đen."
Emily ngẩn người, hỏi Lục Uyên: "Bộ nào?"
Lục Uyên hỏi lại cô: "Không phải chị chỉ có một bộ màu đen thôi sao? Hay chị không phải người kia?"
Emily không lên tiếng.
Lục Uyên nhìn cô: "Vậy là không phải cùng một người."
Emily hỏi cậu: "Thì sao?"
Lục Uyên ấn cho tiếng đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên, làm bộ nghe điện thoại rồi đi đến cửa, nghiêng người chạy ra lối thoát.
Vài phút sau, Emily ra khỏi phòng, gõ cửa căn phòng đối diện.
——
Lục Uyên về đến nhà khi trời vừa mới tối. Cậu thay bộ quần áo ở nhà xong thì gọi điện thoại cho Tả Lập: "Anh Lập, anh nói đúng, bọn họ có tổ chức."
Tả Lập xem ra đã tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt vào ban ngày rồi, nghe trong giọng nói rất có tinh thần: "Anh biết ngay mà! Sửa sang lại tài liệu hôm nay xong rồi gửi cho anh!"
Lục Uyên đáp: "Trước 8 giờ sẽ gửi cho anh. Chị dâu với Vân Vân có khỏe không ạ?"
Tả Lập qua loa: "Vẫn khoẻ vẫn khoẻ."
Hai tên đàn ông gọi điện thoại không biết phải nói gì nữa, Lục Uyên dứt khoát cúp máy.
Tối qua lăn lộn đến nửa đêm, ban ngày lại lái xe chạy tới lui, cậu thật sự là không vực dậy nổi tinh thần để đi nấu cơm. Vị trí của căn phòng này không tốt, gọi một hộp cơm tới đây ít nhất cũng phải mất một tiếng, đến lúc đó cũng hết đói rồi. Lục Uyên thầm tính toán thời gian trong lòng, cũng chẳng thèm gọi cơm nữa, chỉ đơn giản là đun một ly nước ấm trong lò vi sóng rồi uống, sau đó mở máy tính sửa tài liệu.
Đến lúc chuông cửa vang lên thì tài liệu ghi âm gần như cũng đã sửa xong. Chuyện này có lẽ có liên quan đến một dây chuyền công nghiệp khổng lồ đứng phía sau, Lục Uyên nghĩ, mang tinh thần không tập trung đi mở cửa.
Ngoài cửa là Tần Túc Chinh.
Đây đúng thật là một bất ngờ rất lớn.
Tần Túc Chinh vẫn mặc kiện áo khoác màu đen nọ, áo sơ mi bên trong đã thay cái mới, cùng với một chiếc khăn choàng cổ màu xám đậm được vắt hờ hững phía trên. Đêm qua tuyết rơi trắng trời không ít, mà nhiệt độ trong không khí lúc này còn thấp hơn nhiều so với cả tối hôm qua. Chỗ miệng mũi của Tần Túc Chinh được bao trùm bởi một lớp sương trắng, trên bàn tay khớp xương hiện lên rõ ràng có xách theo một cái bọc.
Lục Uyên thấy một khúc khoai mỡ lòi ra ngoài cái bọc ấy.
Tần Túc Chinh đóng cửa lại, treo áo khoác lên cái giá treo bên cạnh, vô cùng tự nhiên mà đổi dép lê, xách cái bọc vào bếp, vừa đi vừa hỏi Lục Uyên: "Có ăn kiêng gì không?"
Lục Uyên ngu ngơ đi theo Tần Túc Chinh vào bếp, lấy một ly nước đưa cho hắn: "Không có."
Tần Túc Chinh nấu cơm rất nhanh, tay nghề cũng rất tốt. Hai người đều không phải là kiểu người nói nhiều, ngồi đối diện nhau không ai nói gì mà ăn hết bữa cơm. Lục Uyên dọn dẹp chén đũa trên bàn, rồi trở lại phòng khách gửi email cho Tả Lập.
Tần Túc Chinh ngồi trên sô pha nhìn cậu đi tới đi lui, mấy cuốn sách khi sáng đã dọn dẹp gọn gàng giờ lại loạn thành một đống.
Lục Uyên gửi bưu kiện xong lại về với điều nghĩ ngợi khi nãy của mình. Cậu lục tìm giấy bút dưới bàn trà, đụng trúng chiếc đèn bàn bên cạnh làm nó rơi xuống đất, rồi ngồi xuống sô pha sắp xếp lại thông tin.
Một lát sau, Lục Uyên gọi điện thoại cho Tả Lập, hỏi anh: "Anh còn có thể liên hệ với cô kỹ nữ nào khác ở Hải Đường uyển không?"
Tả Lập hiểu ý cậu: "Không được! Chú không thể đi nữa!"
Lục Uyên không giải thích, chỉ khuyên anh: "Em sẽ cẩn thận. Hồi sáng là do em cố ý bị bại lộ, bọn họ tất nhiên sẽ hoài nghi thân phận của em, hơn nữa còn có thể đã đoán em là cảnh sát, chúng ta không thể để cho bọn họ có thời gian phản ứng được, nếu bọn họ cho rằng em là cảnh sát thì cũng sẽ không dám động thủ với em. Anh Lập, điều tra nơi này được."
Tả Lập trầm mặc một lát: "Chú cho anh ngẫm lại. Ngày mai anh sẽ trả lời."
Lục Uyên không khuyên nữa. Đầu dây bên kia cúp điện thoại. Cậu nghe thấy âm thanh xoa vội khoé mắt, mới nhớ Tần Túc Chinh vẫn còn chưa đi.
Cậu nhìn theo ánh mắt của Tần Túc Chinh thấy một đống sách được vứt lung tung, có chút ngượng ngùng, đành phải dời đi lực chú ý của hắn: "Đêm nay, anh tới tìm em để ăn cơm à?"
Tần Túc Chinh rất trực tiếp, cười như không cười nhìn cậu: "Anh tới tìm em để ngủ."
Lục Uyên nháy mắt thay thế Emily. Tần Túc Chinh là khách dùng cơm chiều để chơi điếm.
Cơm đã ăn, không thể không ngủ.
May là, ngủ cùng Tần Túc Chinh cũng không thể nói là ai chiếm tiện nghi ai.
-----
Vân Vân 芸芸
Hải Đường uyển 海棠苑