Đường Khê tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, mặt đỏ tai hồng cắm đầu xông vào phòng tắm, chạy nhanh đến mức lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Kiêu còn không cẩn thận đụng vào bả vai anh.
Cô vẫn chưa ngẩng đầu lên, đương nhiên không phát hiện Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe môi hơi nhếch lên, con ngươi đen hiện lên ý cười.
Đường Khê tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ, cảm giác xấu hổ trong người chưa hoàn toàn tiêu tán, hai má nóng hừng hực, không phân biệt được là hơi nóng trong phòng tắm hay là bởi vì chuyện vừa rồi.
Cô tự nhận mình không phải người da mặt mỏng, bình thường ở trước mặt Tần Kiêu cái gì xấu hổ cô đều có thể nói hết ra mà mặt không đỏ tim không đập, mặc dù đối mặt với biểu cảm ghét bỏ của anh, cô cũng có thể lạnh nhạt tự nhiên, tiếp tục giả vờ hết lòng hết dạ với anh.
Nhưng khi Tần Kiêu dùng giọng nói trầm thấp của anh nhại lại lời cô, nói ra cái câu anh dính người ấy, Đường Khê cảm thấy thà anh lạnh lùng xa cách không để ý tới cô, để cô tự biểu diễn cái màn xấu hổ ấy một mình còn đỡ nhục nhã hơn nhiều.
Cô hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cái bộ dạng nghiêm túc kia, nhưng lại mang theo một chút cố ý trêu chọc.
Đường Khê tắt vòi nước, lấy khăn lau khô người, mặc váy ngủ vào, đi tới trước gương, đưa tay vỗ vỗ hai má đỏ bừng của mình, hít sâu một hơi.
Không sao cả, bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm, lộ ra một khe hở, quét mắt một vòng ở bên ngoài, xác nhận Tần Kiêu không ở trong phòng ngủ, mới hoàn toàn mở cửa đi ra ngoài.
Hơn năm giờ, bình thường tầm này Tần Kiêu ở nhà, Đường Khê đều phải bắt đầu chuẩn bị cơm tối, nhưng hôm nay cô không có một chút khẩu vị nào, lại sợ đi ra ngoài gặp Tần Kiêu sẽ xấu hổ, dứt khoát giả vờ như không biết.
Dù sao Tần Kiêu cũng là người lớn, đói thì sẽ biết tự tìm đồ ăn, bây giờ app gọi đồ phát triển như vậy, làm sao bỏ đói được anh ta.
Hơn nữa hôm nay mới từ nhà bố mẹ về, còn cách thứ bảy tuần sau tận một tuần, mấy ngày nay không cần phải để ý từng li từng tí anh ta nữa, sơ sẩy một chút cũng không sao, đợi đến thứ sáu tuần sau, lại gọi anh ta về, đối xử tốt một chút, dỗ dành cẩn thận.
Đường Khê lấy quyển sách mình thường đọc từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, dựa vào đầu giường đọc.
Không biết qua bao lâu, Đường Khê nghe được tiếng khóa cửa phòng ngủ chuyển động, sự ngại ngùng vừa mới tan biến lại bắt đầu dồn lên não.
Cô vội vàng buông quyển sách trong tay xuống, kéo chăn lên, chùm kín cả người.
Lúc Tần Kiêu đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Đường Khê co rúm trong chăn, tròn thành một cục, ngay cả mặt cũng không lộ ra, còn run rẩy dịch vào bên trong.
Tần Kiêu chậm rãi đi đến đầu giường, trong chăn đã không còn động tĩnh gì, chỉ có một quyển sách bị lộ ra khỏi góc chăn.
Tiêu đề của cuốn sách là "Mỗi ngày hóa thân thành một người có cảm xúc ổn định"
Tần Kiêu chuyển ánh mắt từ quyển sách lên chăn, anh đứng đây lâu như vậy mà cô không nói một tiếng, trốn trong chăn không chịu nhúc nhích, quả thật cảm xúc rất ổn định.
"Đường Khê." Tần Kiêu gọi cô một tiếng.
Đường Khê lúc này mới mở miệng nói chuyện, mặt còn vùi trong chăn không lộ ra, thanh âm rầu rĩ, "Tối qua em ngủ không ngon, bây giờ hơi buồn ngủ, không ăn cơm tối đâu, nếu anh đói thì gọi đồ ăn đi."
Tần Kiêu nói: "Em còn định ngại đến khi nào?"
Đường Khê không chút do dự phủ nhận, "Em không ngại, chỉ buồn ngủ thôi."
Tần Kiêu ừ một tiếng, không đầu không đuôi nói một câu, "Sách của em anh đặt ở tủ đầu giường."
Đường Khê giật mình.
Sách? Sách gì?
Tần Kiêu đặt cuốn sách trong tay lên tủ đầu giường, xoay người đi ra ngoài.
Đường Khê ở trong chăn nghe tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa, đại khái đã đi ra ngoài, mới vén chăn lên nhìn về phía tủ đầu giường.
Cuốn sách đáng lẽ phải nằm trong chăn cùng cô giờ lại ở đó, mấy chữ 'Mỗi ngày hóa thân thành một người có cảm xúc ổn định' vô cùng chói mắt.
Quyển sách Tần Kiêu vừa nói chính là quyển này?
Đường Khê cảm thấy hôm nay có lẽ là một trong những ngày nhục nhã nhất của cô.
Bình thường cô và người nhà họ Tần gọi điện thoại tán gẫu, thường xuyên bịa đặt một số chuyện tình cảm đằm thắm rất buồn nôn của Tần Kiêu và mình, hoặc sẽ đọc quyển sách này, uống một ngụm canh gà nhân sâm giải tỏa tâm tình, mà chưa bị Tần Kiêu bắt gặp lần nào.
Hôm nay lại may mắn thế nào, mà trúng cả hai cái cùng một lúc.
Nhất là sau khi cô bịa đặt tin đồn Tần Kiêu dính người rồi anh nghe được ngay tại chỗ, sau đó lại bị thấy quyển sách kia, khiến cho mọi chuyện càng hợp lý hơn.
Đường Khê đưa tay che trán, vành tai nóng lên dữ dội.
"Đường Khê." Giọng nói trầm thấp phát ra từ cánh cửa.
Đường Khê ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Kiêu đứng bên cạnh cửa, còn chưa đi, giống như đang ôm cây đợi thỏ, chờ cô tự mình từ trong chăn đi ra.
Một lát sau, cô thở nhẹ một hơi, khóe môi nhếch lên, mỉm cười với anh, nhẹ nhàng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Tần Kiêu giọng điệu cứng rắn, "Ra ngoài ăn cơm."
Đường Khê vốn định nói cô không ăn, nhưng quả thật có chút đói bụng, hiện tại cố chống đỡ thêm chẳng may đến đêm đi ngủ bụng lại kêu thì càng lúng túng.
"Có cơm ăn sao?" Cô còn chưa nấu.
"Có" Tần Kiêu lạnh lùng bỏ lại một chữ, xoay người đi xuống tầng.
Đường Khê nhìn chằm chằm bóng lưng anh rời đi, ngồi yên trên giường nửa phút rồi mới từ trên giường đi xuống, mang dép lê chậm rãi ra ngoài.
Tần Kiêu im lặng ngồi trước bàn ăn chờ cô, trên bàn đã bày xong đồ ăn.
Cũng đủ cho hai người ăn bốn đĩa thức ăn, một bát canh, hai bát cơm.
Đường Khê vốn tưởng rằng anh gọi đồ ăn ngoài, nhưng những món này vừa nhìn đã biết không phải đồ ăn ngoài, hay là dùng đĩa trong nhà đựng, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, chẳng lẽ là anh làm?
Ánh mắt Đường Khê nhìn về phía Tần Kiêu có chút bất ngờ, đi tới ngồi xuống đối diện anh, giả mù sa mưa hỏi: "Sao anh không gọi em, tự mình nấu cơm?"
Tần Kiêu giương mắt nhìn cô, đôi mắt thâm sâu như nhìn thấu tận tâm can, giọng nói không nặng không nhẹ, "Không phải em mệt sao?" Kể cả anh có gọi cô, cô cũng không dậy nấu cơm cho anh.
Đường Khê cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, giống như đang tự trách mình, "Nếu biết anh đói, em có buồn ngủ đến mấy cũng rời giường nấu cơm cho anh."
Tầm mắt Tần Kiêu dừng lại trên mặt cô, mang theo vẻ dò xét, như thể đang tìm hiểu xem người phụ nữ vừa nằm trên giường bảo anh tùy tiện gọi đồ ăn ngoài với người đang ngồi đây có phải là một không.
Đường Khê ngước mắt lên, thản nhiên nhìn lại anh, đôi mắt cong veo cười với anh một cái, lại khôi phục bộ dáng dịu dàng bình tĩnh biết kiềm chế.
Tần Kiêu không nhìn nữa, giữa hơi thở mang theo một tiếng hừ lạnh rất nhẹ, "Ăn cơm đi."
Đường Khê làm bộ không nghe thấy sự bất mãn của anh, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Cô gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, không ngờ rằng nó rất ngon.
Cô vốn định nếm một miếng rồi bất kể hương vị có như nào đi chăng nữa cũng phải khen ngon, dù sao để đại thiếu gia như Tần Kiêu xuống bếp nấu cơm cũng không phải dễ, cho nên càng phải khen.
Cô ngẩng đầu lên, cong khóe mắt, cười nói với Tần Kiêu: "Anh giỏi thật đó."
Tần Kiêu đã bị cô khen thành thói quen, tuy rằng không biết lần này cô lại định dùng lý do gì để khen mình, nhưng vẫn buông đũa xuống, mặt không đổi sắc chờ cô khen.
Đường Khê cười không chút giả trân, "Cơm anh nấu ngon ghê đó, Tần Kiêu, anh đúng là đa tài, đã đẹp trai lại còn biết nấu nướng, quả thực chính là mẫu đàn ông trong mơ, gả cho anh em thật sự rất hạnh phúc."
*Ối dồi ôi bảo sao mỗi lần chị khen anh lại chê =))))))
Đường Khê thấy sắc mặt anh phức tạp, có hơi không muốn đề cập đến chủ đề này, nhưng lần này khi khen anh đã không còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nữa, cho rằng anh ngượng ngùng, cười tủm tỉm hỏi, "Tài nấu nướng của anh là do mẹ dạy sao?"
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không phải."
"Vậy là thím hai dạy?"
Tần Kiêu đặt đũa xuống, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô, giọng điệu cứng nhắc nói: "Cơm tối là dì Bạch làm."
Đường Khê: "..."
Dì Bạch là bảo mẫu của nhà họ Tần, sau khi Đường Khê và Tần Kiêu kết hôn, nhà họ Tần vốn muốn dì Bạch ở lại nấu ăn cho hai người, nhưng Đường Khê cảm thấy ở cùng một chỗ với bảo mẫu sẽ không được tự nhiên, Tần Kiêu một tháng cũng không về được mấy lần, liền khéo léo từ chối ý tốt của người nhà họ Tần, nói với họ rằng mình biết nấu cơm, có thể chăm lo tốt cho Tần Kiêu.
Người nhà họ Tần cũng tôn trọng ý kiến của cô, không để dì Bạch ở lại đây nữa.
Đại khái là vừa mới đến giờ nấu cơm, cô trốn trong phòng không chịu ra ngoài, Tần Kiêu liền gọi dì Bạch tới làm bữa cơm.
Bảo sao lúc cô khen ăn nấu ăn ngon, biểu hiện của anh rất kỳ lạ, hóa ra là khen nhầm người, bữa cơm này không phải do anh làm.
Sau một hồi im lặng, Đường Khê khẽ cười một tiếng, tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, "Vừa rồi trợ lý Lý gửi em lịch trình của anh, ngày mai anh đi công tác à?"
"Ừm."
"Vé máy bay lúc 7h30 sáng, 5 giờ sẽ khởi hành từ nhà."
"Ừm."
Đường Khê: "Sáng mai anh muốn ăn gì, em dậy sớm nấu cho anh."
Tần Kiêu: "Không cần."
Đường Khê "À" một tiếng, không có chút níu kéo nào, được hời lại còn ra vẻ, "Vậy em không nấu, ngày mai anh đi hơi sớm, ăn ở nhà sợ bị muộn mất, bảo tài xế trên đường đến đây tiện mua giúp anh bữa sáng mang theo đi, như vậy sẽ có nhiều thời gian ngủ hơn."
Lời nói ngon ngọt và quan tâm, thực sự để ý đến giấc ngủ của anh, muốn để anh ngủ nhiều hơn, nhưng cô dậy nấu đồ ăn sáng thì anh cũng có thể mang đi ăn trên đường mà.
Nói cho cùng thì cô không có ý định dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho anh.
Tần Kiêu nhìn cô thật kỹ, không nói gì.
Hai người ăn ý tiếp tục ăn cơm, không ai nói gì thêm.
Qua hơn hai tháng chung sống, Tần Kiêu xem như đã nhìn thấu Đường Khê, tình yêu của Đường Khê dành cho anh thay đổi theo chu kỳ, tựa như thủy triều trên biển, từ thứ hai đến thứ sáu thì bình yên, không có gợn sóng, đến sau 6 giờ chiều thứ sáu thì thủy triều bất chợt nổi sóng lớn, tình yêu dành cho anh bao la dào dạt, tình yêu này sẽ kéo dài đến khi trở về từ nhà bố mẹ, lại dần dần bình ổn như thủy triều rút đi.
Lặp đi lặp lại, thủy triều lên rồi xuống.
Bây giờ mới là từ nhà bố mẹ về, chính là khoảng thời gian tình yêu của cô phai nhạt, có thể nói vài lời lịch sự đạo đức giả, giữ lại thể diện, đã không dễ dàng.
Còn mong chờ cô chịu đựng cơn buồn ngủ để dậy sớm nấu bữa sáng tình yêu cho anh, có mà nằm mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT