Đối mặt với lời chất vấn của mẹ, Tần Dịch mỉa mai đáp: “Không phải đã có chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu phát minh bồi chủ tịch rồi sao, con ra ngoài hít thở không khí cũng không được?”

Giang Đan Quỳnh túm túm áo choàng trên người, nói: “Mẹ không có ý gì đâu.”

Nét mặt của Tần Dịch thoáng dịu đi, giải thích: “Chỉ là xã giao ngày lễ, con gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho người quen.”

Giang Đan Quỳnh hỏi: “Có quan tâm cấp dưới hay chưa?”

Tần Dịch gật gật đầu, nói: “Tất nhiên rồi ạ.”

Giang Đan Quỳnh thoáng giật khẽ trong lòng, mặt ngoài lại nói: “Phát lì xì nhiều chứ.”

Tần Dịch thuận miệng đồng ý.

Giang Đan Quỳnh lại hỏi: “Đã phát cho thư ký Diệp chưa?”

Tần Dịch nói: “Phát rồi, bao cái lớn.”

Giang Đan Quỳnh không giải thích được tâm tình hiện tại là thế nào, ngón tay nhéo vải dệt mềm mại đến biến hình.

Tần Dịch không có phát hiện, giọng nói hiếm khi lại ôn hòa, nói: “Năm mới vui vẻ ạ.”

Giang Đan Quỳnh rốt cuộc vẫn là cười, vỗ vỗ cánh tay Tần Dịch: “Năm mới vui vẻ.”

Tần Dịch cùng mẹ bước đi trên hành lang, mặt thảm dưới chân giảm đi tiếng ồn, xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, ngoại trừ ở một góc nào đó trong nhà trang trí vật dụng mừng năm mới ra thì chẳng hề có không khí của ngày Tết gì cả.

Không náo nhiệt bằng bên chỗ Diệp Thu Đồng.

Giang Đan Quỳnh vừa đi, vừa nghiêng đầu nhìn Tần Dịch, thấp giọng nói: “Vẫn nên nói với bố con một tiếng chúc mừng năm mới.”

Tần Dịch trả lời: “Vâng.”

Ăn Tết mấy ngày này, Diệp Thu Đồng không ngừng tham gia đủ loại xã giao, nào là chúc Tết, thăm người thân, liên hoan bạn bè, một ngày cũng không được rảnh, bận bịu như đang đi làm vậy.

Hiện tại, tiền lương của Diệp Thu Đồng cao hơn so với đám bạn cùng lứa tuổi nhiều, lúc gặp mặt liên hoan cũng ra tay rộng rãi, nghĩ Tết nhất lễ lộc phải để bố mẹ được nở mày nở mặt.

Diệp Nghiên Lệ ngoài miệng bảo đừng lãng phí tiền bạc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, không ngừng khen sếp của Diệp Thu Đồng hào phóng, trả tiền lương cao như vậy.

Diệp Thu Đồng nghĩ thầm, đây là do cậu mỗi ngày nghe Tần Dịch âm dương quái khí mà đổi lấy, nghĩ xong, cậu lại nói cho Diệp Nghiên Lệ biết một chuyện khác.

Diễn viên Giang Đan Quỳnh mà Diệp Nghiên Lệ yêu thích nhiều năm, là mẹ của sếp cậu.

Diệp Nghiên Lệ ngây ngẩn cả người.

Diệp Thu Đồng lấy ra ảnh chụp chung của cậu với Giang nữ sĩ cho mẹ xem, Diệp Nghiên Lệ cực kỳ kích động, mãnh liệt yêu cầu con trai sắp xếp cơ hội để bà cũng được chụp ảnh chung.

Diệp Thu Đồng rất là khó xử, đưa chữ ký của Giang nữ sĩ cho Diệp Nghiên Lệ để thoả chút nỗi lòng.

Diệp Nghiên Lệ nhận lấy chữ ký, thấm thía nói một câu: “Con cần phải tạo quan hệ tốt với sếp của con, tranh thủ giao tiếp với mẹ của cậu ấy nhiều chút.”

Sự nghiệp của Diệp Thu Đồng lại có thêm mục tiêu mới.

Diệp Nghiên Lệ lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nếu vậy, có phải sếp của con trông đẹp trai lắm, đúng không?” Dù sao cũng là con trai của minh tinh.

Diệp Thu Đồng trợn tròn mắt nói dối: “Hắn theo ba, bị hói đầu ạ.”

Diệp Nghiên Lệ có chút hoang mang, lần trước còn bảo sếp trẻ tuổi, sao mới chừng đấy tuổi đã bị hói đầu rồi.

Lại còn gọi điện thoại với sếp hói đầu lâu như vậy nữa.

Kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, mặc dù Diệp Thu Đồng xin nghỉ thêm mấy ngày, nhưng ngày tháng vẫn là như gió thoáng qua.

Cậu sắp phải quay lại S thành, trước khi đi, Khang Thụy ôm con trai lau nước mắt, Diệp Nghiên Lệ thì cổ vũ con trai có tương lai triển vọng, Diệp Thu Đồng đã quen với hình ảnh bố mẹ mình như bị hoán đổi hình tượng, bảo bọn họ yên tâm, nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt.

Dù có quyến luyến thì cũng phải khởi hành, Diệp Thu Đồng lúc về nhà mang theo một đống đồ, đến khi quay lại S thành, hành lý chỉ có nhiều chứ không ít.

Sáng hôm sau đi làm, cậu lấy ra đặc sản quê nhà để chia sẻ với đồng nghiệp, cũng để dành riêng cho Tần Dịch một phần, mà phần của Tần Dịch còn là lớn nhất.

Diệp Thu Đồng biết chút đồ này Tần Dịch sẽ không bỏ vào mắt, nhưng lễ tiết thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn.

Lần này, Tần Dịch không có phê bình cậu nịnh nọt, mà là đưa cho cậu một cái bao lì xì khởi công đầu năm, bình tĩnh nói: “Mấy hôm nghỉ Tết cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, hôm nay nhìn thấy cậu mới tìm lại được cảm giác làm việc.”

Diệp Thu Đồng: “……”

Áp bức cậu thì mới có cảm giác chứ gì.

Giống như Tần Dịch đã nói từ năm ngoái, vừa đến năm mới, mọi người sẽ phải tiến vào trạng thái bận rộn.

Đây là lần đầu tiên, Ô Tô Tốc Tường tiến hành thử sức về sử dụng nguồn năng lượng mới, nếu có thể bắt được hạng mục này, trong tương lai mấy năm họ sẽ được đảm bảo về sự tăng trưởng.

Tần Dịch triệu tập mấy người đắc lực nhất trong công ty để thành lập tổ hạng mục, tự mình làm người phụ trách của tổ, không ngừng đẩy mạnh nghiệp vụ của công ty đến Tốc Tường, hy vọng nhận được tin tức chuẩn xác nhất.

Bên này, Thời Duệ không ngừng ra sức, biểu hiện ra mười hai vạn phần thành ý, Tốc Tường bên kia lại phản ứng thường thường.

Từ trên xuống dưới, dù là mặt nào thì cũng giống như đang đánh Thái Cực vậy, chẳng hề biểu hiện ra phản ứng tích cực nên có.

Chỉ có thể hướng tới bên quyết sách của Tốc Tường để tìm kiếm một lời giải thích.

Nhưng Ô Tô Tốc Tường là do chủ tịch cầm quyền, vị chủ tịch nọ lại cùng tuổi với Tần Bang Ngôn, cho dù là Tần Dịch đi gặp mặt thì vẫn chưa đủ.

Diệp Thu Đồng đã xin hẹn trước với Tốc Tường mấy lần, nhưng đối phương luôn là trực tiếp cự tuyệt, một chút thể diện cũng không cho.

Tần Dịch triệu tập tổ hạng mục mở họp, năm trước mọi người hãy còn tự tin dào dạt, nên không ngờ rằng sẽ xuất hiện tình huống thế này.

Ngược lại là Tần Dịch trước đó vẫn luôn không dám dễ dàng lơi lỏng, không nghĩ tới điều mình lo lắng lại trở thành sự thật.

“Tình hình hiện tại là, về mặt chính diện, dự án của chúng ta không được chấp thuận, về mặt khác, bọn họ không muốn gặp chúng ta, như vậy sẽ rất khó giải quyết.”

Giám sát của tổ hạng mục nói: “Cho dù chúng ta có đi gặp mặt với giám đốc của Tốc Tường, người ta cũng chỉ nói đó là ý của cấp trên mà thôi, bọn họ nghe lệnh làm việc, còn về tại sao, người ta cũng không muốn lộ ra, hoặc là nói căn bản cũng không biết.”

Tần Dịch nghe xong, sắc mặt không có gì thay đổi, vẫn nghiêm túc như ngày thường, hắn nói: “Vẫn là cần phải liên hệ với bên hội đồng quản trị của Tốc Tường.”

Hắn nhìn về phía Diệp Thu Đồng, đưa ra nhiệm vụ: “Cậu đi điều tra sở thích của chủ tịch Tốc Tường một chút.”

Bàn chuyện làm ăn thì không thể không nói tới nhân tình, cùng một cái vòng thì tự nhiên có cách để hỏi thăm tin tức.

Từ nửa năm trước, sau khi Diệp Thu Đồng tiếp nhận chức vụ của Sa Mạn Toa, cậu đã bắt đầu gìn giữ phần tài nguyên này, đồng thời trong lúc tham gia hội nghị và yến tiệc, cậu cũng tự xây dựng mạng lưới quan hệ cho chính mình.

Cậu đương nhiên không có khả năng tiếp xúc đến chủ tịch Tốc Tường, nhưng cậu có thể “cấu kết” với đám trợ lý, thư ký của văn phòng chủ tịch.

Cậu cũng thường giữ liên lạc với một ít cửa hàng thương hiệu xa xỉ, thăm dò rõ ràng sở thích của đối phương, sau đó đặt mua quà cáp đưa qua, sắp xếp bữa tiệc, tốn hết tâm tư.

Một lần không được thì tới lần thứ hai, cái này không thích thì đổi sang cái khác, xây dựng mạng lưới quan hệ là trọng ở lòng chân thành, sắt đá cũng mòn, cuối cùng Diệp Thu Đồng cũng kết nối được với đồng nghiệp bên văn phòng Tốc Tường.

Diệp Thu Đồng thu được không ít tình báo từ chỗ nhân viên của Tốc Tường, cậu liền lập ra phương án hành động.

“Tần tổng, Trần đổng của Tốc Tường sẽ tham gia một buổi biểu diễn từ thiện dành cho cứu trợ vào cuối tuần sau, tôi có thể đặt trước vị trí ngồi bên cạnh ông ấy cho ngài.”

Diệp Thu Đồng báo cáo với Tần Dịch.

Tần Dịch nhìn cậu.

Diệp Thu Đồng đứng chờ một hồi, không chờ được chỉ thị tiếp theo, nghi hoặc mà nhìn về phía tổng tài.

Tần Dịch nói: “Nửa năm trước cậu còn ở sau lưng nói xấu tôi đấy.”

Diệp Thu Đồng có chút lúng túng, chuyện qua lâu như vậy rồi mà tổng tài thỉnh thoảng lại hay nhắc tới, đến nỗi mang thù như vậy sao.

Tần Dịch thì lại nghĩ, nửa năm trước Diệp Thu Đồng vẫn còn là một cậu nhân viên quèn hay nói này nói kia, nhưng bây giờ đã có thể tự mình đảm nhiệm một phía rồi.

Hắn dặn dò: “Chuẩn bị sẵn sàng, cuối tuần sau đi theo tôi gặp mặt Trần đổng.”

Diệp Thu Đồng lập tức nghiêm mặt, đáp lại: “Vâng, Tần tổng.”

Hôm tổ chức buổi biểu diễn từ thiện dành cho cứu trợ, Tần Dịch ngồi xuống bên cạnh Trần đổng của Ô Tô Tốc Tường.

Trần đổng quay đầu, nhìn thấy Tần Dịch, đầu tiên là hơi lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì khẽ nở nụ cười, nói: “Hậu sinh khả uý.”

Tần Dịch lễ phép chào hỏi Trần đổng: “Ngưỡng mộ Trần đổng đã lâu, chỉ là mãi không có cơ hội được gặp riêng ngài, hôm nay ngài có thể cho vãn bối là tôi một cơ hội, thật sự rất vinh hạnh.”

Trần đổng cười cười: “Cơ hội đều là các cậu tự mình giành lấy, tôi già rồi, không làm được cái gì.”

Hai người đối đáp vài câu sắc bén, Tần Dịch liền dẫn câu chuyện đến chính đề: “Mong Trần đổng giúp vãn bối chỉ điểm giang sơn, Thời Duệ đến tột cùng kém ở chỗ nào?”

Trần đổng tiếp tục cười: “Thời Duệ chẳng hề kém cỏi.”

Tần Dịch lộ ra nét mặt khiêm tốn xin chỉ dạy.

Trần đổng nói: “Người trẻ tuổi các cậu làm kinh doanh, chú ý bản thân, chú ý sản phẩm, điểm này rất tốt, nhưng đôi khi lại không thể đạt tới mục tiêu, cũng không phải do chính cậu sai, cũng không phải sản phẩm của cậu có vấn đề.”

Tần Dịch nhíu mày.

Trần đổng chỉ cho cậu một con đường sáng: “Phát triển quá nhanh không bằng dừng lại quan sát người bên cạnh mình?”

Tần Dịch còn muốn xin ông nói rõ hơn chút, nhưng Trần đổng không muốn nhiều lời, vô cùng chuyên chú xem buổi biển diễn, chỉ bổ sung một câu: “Trở về hỏi ý kiến của bố cậu xem.”

Tần Dịch từ buổi biểu diễn trở lại công ty, ngồi trong văn phòng, suy nghĩ về lời nói của Trần đổng.

Diệp Thu Đồng có đi theo hắn đến buổi biểu diễn từ thiện, còn chuẩn bị quà cáp cho người bên cạnh Trần đổng, thấy Tần Dịch trực tiếp quay về, lại vội vội vàng vàng đuổi theo.

Vừa đến văn phòng, Diệp Thu Đồng không ngồi xuống nghỉ ngơi mà đi đến gian trà nước pha trà cho Tần Dịch.

Cậu cố ý bỏ thêm chút bạc hà giúp nâng cao tinh thần, đặt tách trà xuống trước mặt Tần Dịch.

Tần Dịch ngồi trên ghế xoay người lại, đưa lưng về phía Diệp Thu Đồng, đối diện với cửa sổ sát đất, nhìn ra đô thị phồn hoa rực rỡ bên ngoài, sắc mặt âm trầm.

Diệp Thu Đồng dè dặt nói: “Tần tổng, uống ly trà nghỉ ngơi một chút đi ạ.”

Tần Dịch không nói gì, xua xua tay, ý bảo Diệp Thu Đồng cứ để đó.

Diệp Thu Đồng đặt tách trà lên bàn, không có lập tức rời đi, mà là bồi Tần Dịch.

Tần Dịch vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc lại yên lặng.

Hôm nay, Tần Dịch ở chỗ Trần đổng của Tốc Tường đụng phải ngõ cụt, nhưng Diệp Thu Đồng cảm thấy hắn đã biết trước sẽ có kết quả này.

Thậm chí là trước lúc nghỉ Tết, hắn cũng đã có phát hiện rồi.

Lúc ấy, tất cả mọi người đều vô cùng lạc quan, chỉ có tổng tài không ngừng lặp lại, nhắc nhở mọi người phải có sự chuẩn bị……

Chuyện mà Trần đổng nói hôm nay, lúc ấy Tần Dịch đã ý thức được.

Cho nên, rốt cuộc là Thời Duệ có vấn đề gì? Đã xảy ra chuyện gì? Với vị trí hiện tại, Diệp Thu Đồng hoàn toàn không hiểu rõ.

Diệp Thu Đồng còn đang yên lặng suy nghĩ thì bất chợt nghe thấy Tần Dịch nói: “Chuẩn bị xe, đến trụ sở chính của tập đoàn.”

Diệp Thu Đồng hoảng sợ, nói: “Hiện tại sao ạ, thời gian có lẽ không thích hợp, hơn nữa cũng không có hẹn trước.”

Mặc dù Tần Bang Ngôn là bố của Tần Dịch, nhưng ở chuyện công việc cũng không phải nói muốn gặp là gặp được.

Tần Dịch nhấn mạnh: “Hiện tại, lập tức.”

Diệp Thu Đồng lập tức đi sắp xếp.

Trụ sở chính của tập đoàn Bang Thiên cũng nằm ở S thành, so với toà nhà của Thời Duệ thì cao lớn hơn nhiều, chỉ là thiết kế mang theo phong cách dày nặng, không dẫn đầu trào lưu giống Khoa Học Kỹ Thuật Thời Duệ.

Hứa Mục cũng đi theo, hắn nói: “Tôi cảm thấy sắp đánh nhau rồi, vẫn nên đi theo thì hơn.”

Diệp Thu Đồng giật mình, nghiêm trọng đến vậy sao.

Tần Dịch mang theo Hứa Mục và một vị phó tổng đến trụ sở chính, Diệp Thu Đồng thì đi ở phía sau để yểm trợ.

Lễ tân ở trụ sở chính giống như đã biết Tần Dịch sẽ đến, ôn hoà mở lời: “Tần tổng, chủ tịch đã ở trên lầu chờ ngài.”

Tần Dịch lên lầu, không đi đến văn phòng chủ tịch, mà là được dẫn vào phòng hội nghị.

Trong phòng hội nghị, Tần Bang Ngôn ngồi ở vị trí chủ tịch, quần áo tóc tai không chút cẩu thả, nghiêm túc lại trang trọng, ông hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tần Bang Ngôn đã không còn trẻ, nhưng lại trông trẻ hơn tuổi thật, ông điều hành tập đoàn đã nhiều năm nên trên người cũng mang theo phong thái không giận tự uy.

Mà đứng bên cạnh ông chính là Uông Đức Thành.

Tần Dịch thấy Uông Đức Thành cũng chẳng ngạc nhiên gì, nhưng Hứa Mục lại cười khẽ: “Quả nhiên.”

Tần Bang Ngôn ngẩng đầu, nhìn Hứa Mục nói: “Nhiều năm rồi mà vẫn không lớn không nhỏ như vậy.”

Hứa Mục là ‘nguyên lão tam triều’, đã từng phụ tá Tần Bang Ngôn, lúc này nhìn thấy chủ tịch cũng không khiếp đảm, trước tiên chào hỏi: “Chủ tịch.” Hắn liếc sang Uông Đức Thành một cái, cười nói:“Không ngờ Uông tổng cũng ở chỗ này, bị giật mình thôi.”

Hai câu nói trước sau của hắn rõ ràng có ý trái ngược, Tần Bang Ngôn cũng không truy hỏi, mà là nhìn về phía Tần Dịch, nói: “Ta biết tại sao con tới, ngồi đi.”

Từ lúc Tần Dịch bước vào, hắn vẫn luôn không nói một lời, trầm mặc ngồi xuống trước bàn hội nghị.

Những người khác cũng lục tục ngồi xuống, Uông Đức Thành ngồi ở bên cạnh Tần Bang Ngôn, vẻ mặt đắc ý dào dạt.

Tần Bang Ngôn thay Uông Đức Thành tuyên bố: “Lần này, Thời Hâm cũng sẽ tham gia đấu thầu pin mô khối* của Ô Tô Tốc Tường.”*dịch sang tiếng Anh là battery modules, nhưng không biết

tiếng Việt thì gọi là gì nên giữ nguyên văn nha.

Vị phó tổng ở bên cạnh Tần Dịch ngồi không yên, Hứa Mục thì lại cười nhạo không ra tiếng.

Trước kia, Thời Hâm chưa bao giờ đề cập đến lĩnh vực pin động lực, bây giờ lại đột nhiên nói muốn làm pin ô tô, không phải là đùa giỡn sao?

Chỉ có Tần Dịch là không nghi ngờ gì, hắn chỉ bình tĩnh mở miệng, hỏi: “Cạnh tranh công bằng sao?”

Tần Bang Ngôn nói: “Cạnh tranh công bằng, Thời Duệ và Thời Hâm là hai cá thể độc lập, đồng thời đấu thầu, tập đoàn sẽ không tiến hành can thiệp, quyền lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay Ô Tô Tốc Tường, ai được thì người đó thắng.”

Tần Dịch nhếch khóe môi, trào phúng đáp lại: “Chủ tịch nói đến xinh đẹp, nhưng thực tế cũng không phải như vậy.”

Giọng nói của hắn có chút lạnh lẽo: “Nếu thật sự cạnh tranh công bằng, vậy tại sao chủ tịch lại chào hỏi Trần đổng của Tốc Tường trước, bảo ông ta từ chối Thời Duệ?”

Tần Bang Ngôn không có trả lời.

Thái độ của Tốc Tường quá kỳ lạ, hơn nữa có những lời đó của Trần đổng, hắn đã khẳng định có kẻ ở sau lưng động tay động chân.

Nhưng lại hoàn toàn không ngờ, kẻ nọ lại là người một nhà.

Tần Dịch nhìn về phía Uông Đức Thành, nói: “Cho nên tôi mới phiền chán giao tiếp với Uông tổng, đánh không lại nên mách với người lớn, nói gì đến cạnh tranh công bằng.”

Uông Đức Thành lại chẳng hề cảm thấy mất mặt, ngược lại đắc ý nói: “Bên Thời Hâm cần làm một ít chuẩn bị, nên xin chủ tịch giúp đỡ tranh thủ một chút thời gian, này có gì đâu, xem như cũng là một loại bản lĩnh vậy.”

Tần Bang Ngôn khẽ hắng giọng, nói: “Chuyện trước đó cho qua, từ giờ trở đi, Thời Duệ và Thời Hâm tự mình nỗ lực, tập đoàn sẽ không nhúng tay nữa.”

Tần Dịch lãnh đạm đáp lại: “Hy vọng chủ tịch nói được thì làm được.”

Diệp Thu Đồng không có đi theo vào phòng họp, cậu đứng bên ngoài chờ chừng nửa tiếng, Tần Dịch liền mang theo Hứa Mục và phó tổng ra tới.

Trên đường trở về công ty, Diệp Thu Đồng cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, âm thầm kinh ngạc.

Là công ty con của cùng một tập đoàn, vậy mà lại muốn cạnh tranh với nhau cùng một hạng mục, hơn nữa tập đoàn lại từng giúp đỡ Thời Hâm, khó trách Ô Tô Tốc Tường lại đối xử lạnh nhạt với bọn họ như vậy.

Chủ tịch suy nghĩ thế nào vậy, nghiệp vụ chính của Thời Hâm là pin kiềm tính với cục sạc, bọn họ thật sự có thể làm ra pin ô tô sao?

Dù là ai cũng sẽ cảm thấy là đang đùa giỡn, nhưng cố tình chuyện này lại là thật.

Chờ về tới công ty, bước vào thang máy, mọi người lập tức phát tiết bất mãn của mình.

Phó tổng nói: “Khinh người quá đáng! Đều là công ty con của tập đoàn, dựa vào cái gì tập đoàn lạihướng về Thời Hâm chứ? Rõ ràng chúng ta có ưu thế hơn Thời Hâm!”

Ông ta nói xong lại có chút hoài nghi: “Thời Hâm thật sự có thể làm ra pin ô tô sao, cũng quá thái quá, không biết có mờ ám gì trong đó không đây.”

Hứa Mục lộ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cái đuôi của Uông Đức Thành đã sớm vẫy lên rồi, lần này hẳn là làm thật, có lẽ là tìm được ngoại viện hoặc là phương pháp khác, không thể thiếu cảnh giác được.”

Nói xong, mọi người đều có chút lo lắng sốt ruột.

Lúc này, Tần Dịch lên tiếng: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thu Đồng nghe vậy liền sửng sốt.

Dựa theo tác phong trước kia của Tần Dịch, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn sẽ bắt cấp dưới ở lại tăng ca, nếu trong ngày không sửa ra được một phương án mới thì ai cũng đừng hòng ra về.

Ai ngờ hôm nay tổng tài lại săn sóc như thế, bảo mọi người trở về nghỉ ngơi.

“Không vội vã nhất thời.” Tần Dịch nói: “Ngày mai lại nói.”

Nếu tổng tài đã lên tiếng, nhân viên của tổ hạng mục cũng không ở lại lâu, mỗi người thu dọn đồ đạc về nhà, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm sau tái chiến.

Hôm nay, Diệp Thu Đồng đi theo chạy cả ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, cậu ngồi trên ghế thả lỏng một hồi, nhưng lại không vội vã ra về.

Bởi vì, tổng tài vẫn chưa đi.

Tần Dịch vừa trở về liền tự đóng mình lại trong văn phòng.

Mọi người đều bận nói Thời Hâm thế này thế kia, nhưng Diệp Thu Đồng lại để ý đến thái độ của chủ tịch.

Chủ tịch…… Là bố của tổng tài mà.

Làm bố lại vả mặt con trai mình như vậy, không những giúp đỡ người ngoài, mà còn đến chỗ Trần đổng chào hỏi, bảo Trần đổng tạm thời không chấp nhận phương án của Thời Duệ.

Có lẽ chủ tịch có suy tính của riêng mình, nhưng tổng tài bị chính bố của mình đâm sau lưng……

Hắn có cảm thấy buồn lòng không.

Diệp Thu Đồng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ buồn bã của tổng tài, Tần Dịch vẫn luôn mắt cao hơn đỉnh, không để bất cứ ai vào mắt, người như vậy sẽ có cảm xúc buồn bã sao.

Diệp Thu Đồng miên man suy nghĩ một hồi, vẫn là không có rời đi.

Lúc Tần Dịch bước ra văn phòng, hắn nhìn thấy cậu thư ký lại ghé ở trên bàn ngủ rồi.

Hôm nay thật sự có rất nhiều chuyện xảy ra, cũng rất mệt, nhưng không phải hắn đã bảo bọn họ ra về rồi sao, Diệp Thu Đồng còn ở lại làm gì.

Lần này, Tần Dịch không giống như hai lần trước để cậu ngủ lại, mà là dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Diệp Thu Đồng lập tức tỉnh giấc, đứng bật dậy, theo bản năng hô một tiếng: “Tần tổng.”

Nhìn kỹ, đôi mắt của cậu vẫn chưa mở hoàn toàn, tóc rũ xuống, giống như chú sóc đang mơ màng vậy.

“Sao vẫn chưa quay về?” Tần Dịch hỏi.

Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, người vẫn còn mơ hồ, Diệp Thu Đồng liền thành thật trả lời: “Chờ anh đó.”

Tần Dịch nhìn cậu chằm chằm.

Diệp Thu Đồng lập tức tỉnh táo, vội vàng sửa miệng: “Tần tổng, tôi thấy ngài vẫn chưa đi, cho nên cũng không vội ra về ạ.”

Tần Dịch đột nhiên nói: “Hôm nay vất vả rồi, tôi mời cậu ăn một bữa cơm.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play