Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Hải âu kêu ráo rác trên trời cao, sóng vỗ từng nhịp từng nhịp vào thân tàu, gió biển mằn mặn thổi từng đợt vào mặt những người lính đang đứng gác.
“Một...haiiii….mộttt….haiiii”
“Rùynh...rùynh….”
Theo từng nhịp trống cùng tiếng hô, nô lệ ra sức đẩy mái chèo, chiếc phúc thuyền lướt qua đầu ngọn sóng tiến về phía trước.
Những nô lệ chèo thuyền này vốn là thanh tráng vùng lân cận bị bọn thủy tặc bắt đến chèo thuyền, có bộ phận thì là người của những thương đội ngang qua bị đánh cướp, của mất, người thành nô lệ chèo thuyền. Đại Hải đồng ý cho bọn họ tự do nhưng cần thiết phải phục vụ cho hắn….
Tuy khá là không công bằng đối với những người bị hại này nhưng còn phải xem hoàn cảnh. Thế này đã rất tốt so với làm nô lệ chèo thuyền của bọn thủy tặc, bữa đói bữa lo, lại hay đánh đập bắt làm quần quật cả ngày. Nay vẫn làm việc nặng nhưng được ăn no, ngủ kỹ, vị tướng quân kia còn hứa trả tiền công và cho về thăm người thân, thế là quá tốt rồi. Thời buổi loạn lạc, ăn bữa no còn khó, có việc nào mà bao ăn no, ngươi ta tranh nhau làm chứ nói chi đến việc được trả tiền công nữa. Đúng chuẩn công việc trong mơ.
Đại Hải đứng ở mạn tàu, ngắm nhìn cảnh biển mênh mông, con người đứng trước tự nhiên thật nhỏ bé, nhỏ bé đến không đáng kể. Ấy vậy mà ước mơ của con người lại là chinh phục thiên nhiên…. sự thật, loài người đang từng bước, từng bước làm điều đó.
“Phú béo, ngươi có nhớ rõ chỗ giấu của không đấy? Ta không có quá nhiều thời gian để tìm khắp hòn đảo đâu. Cẩn thận không ta xẻo cái bụng béo của ngươi.”
“Đại nhân..không..tướng quân, tiểu nhân khẳng định, chính tiểu nhân là người chuyển tiền bạc ra đó cùng tên Thủy quỷ mà.”
“Tốt lắm. Là hòn đảo trước mặt kia đúng không, cũng sắp tới rồi, chắc tầm nửa tiếng nữa.”
“Vâng, chính đảo đó, thuyền đi nhanh thì gần nửa canh giờ là tới.”
“Đảo tên gì thế?”
“Không có tên tướng quân, chỉ là hòn đảo hoang hơi lớn một chút thôi.”
“Hừmm, xung quanh vùng biển này thì đây là hòn đảo lớn nhất đúng không?”
“Vâng, trên đảo còn có cả hồ nước với suối nữa cơ, nhìn chung thì đủ để người sinh sống. Trước có làng chài nhỏ trên đấy, nhưng tên Thủy Quỷ chọn làm chỗ giấu vàng thì đuổi giết hết rồi.”
“Ừm, gọi nó là đảo giấu vàng đi, sau này ta chuyển chút người lên đó sinh sống, lại làm chỗ cho tàu bè leo đậu, buôn bán chút với bọn buôn lậu Chăm, Tàu.”
“Tướng quân dạy phải, chẳng qua vùng này vốn nhiều hải tặc, nếu diệt được hết thì bọn buôn lậu mới dám qua lại.”
“Cái này ngươi không cần lo, nói là hải tặc còn là thổi phồng các ngươi, thủy tặc là hết cỡ. To nhất là trại tên Thủy Quỷ, không phải cũng bị ta tiêu diệt đấy ư.”
“Vâng, thế thì vùng này chỉ còn dăm ba cỗ thủy tặc, cũng chỉ dùng chút thuyền đánh cá đi làm cướp thôi. Quân binh đi dẹp một lần là xong.”
“Vẫn để tìm được vàng xong rồi tính.”
Theo như kiến thức địa lý Đại Hải biết thì đảo giấu vàng chính là đảo Cồn Cỏ, hay còn gọi là huyện đảo Cồn Cỏ của tỉnh Quảng Trị, một đảo nhỏ không lớn lắm, dân số cũng không quá ngàn người, xưa có người Chăm cư chú, sau đó là người Việt rồi thành nơi đày ải tù phạm của triều Nguyễn. Có thể làng chài nhỏ mà bọn Thủy Quỷ đốt phá chính là khu cư chú của người Chăm cũ, cũng tốt, đỡ mất công Đại Hải hắn phải làm ác.
Phúc thuyền hay lâu thuyền, chỉ phù hợp đi sông sóng yếu, đi biển thì hơi quá sức, bởi chúng là thuyền đáy bằng, ghép gỗ, đi vùng sóng lớn dễ bị lật và đánh tan nhưng may mà gần Đại Việt là biển Đông thuộc Thái Bình Dương, thường thường gió yên biển lặng, không cuồn cuộn rít gào như Đại Tây Dương nên phúc thuyền miễn cưỡng đi được. Đại Hải biết điều đó, nhưng muốn làm thuyền buồm long cốt kiểu phương Tây, kể cả có bản thiêt kế thì cũng phải mất mấy năm mới có thể nghiên cứu chế tạo ra được, cho nên cứ miến cưỡng dùng tạm phúc thuyền lâu thuyền đi thôi, dù sao Cồn Cỏ cũng là đảo gần bờ, không lo lắng, hắn cũng chưa cần thuyền vượt đại dương đi đâu cả.
Qua nửa giờ, thuyền đến gần đảo giấu vàng, Đại Hải, Phú béo cùng mấy chục thân binh theo xuồng nhỏ bơi vào bờ. Đổ bộ lên bãi cát, đi thêm gần cây số nữa nhóm người bắt gặp phế tích của một khu làng, cỏ dại mọc đầy đường, đây đó có vài cột nhà cháy cùng lu vại vỡ nát, chứng tỏ đã từng có người sinh sống ở đây, nhìn quy mô cũng khokng ít, dễ đến mấy trăm người.
“Lấy làng này làm mốc, đi dọc lên phía Bắc độ 3 dặm đường, đến gần chỗ hồ lớn là nơi giấu vàng.”
Phú béo vừa thờ hổn hển vừa nói. Quá mệt mỏi, vừa sớm ngày ra đã phải bôn ba chặng đường dài như vậy, lại còn chèo thuyền rồi trèo đèo lội suối, đối với một tên béo như hắn quả là tra tấn, ít cũng phải giảm mấy cân mỡ.
“Thở gì mà ghê thế. Mới đi được có một đoạn mà ngươi nhìn như sắp chết thế kia. Đàn ông con trai gì mà yếu.”
Đại Hải đá vào mông tên béo một cái. Quả là cũng mệt thật, đi thuyền tròng trành không thoải mái, vừa lên bờ đã hành quân luôn. Mấy tên thân binh của hắn còn mặc áo giáp, tuy không ai kêu mệt nhưng mặt mũi đỏ phau, mồ hôi đầm đìa thế kia Đại Hải biết là họ cũng đã thấm mệt rồi.
“Tại chỗ nghỉ một nén nhang rồi đi tiếp.”
“Oàiiii...cuối cùng cũng được nghỉ.”
Tên Phú béo không màng hình tượng cứ thế nằm lăn quay ra đất bẩn, như tử tù được ân xá, muốn bao nhiêu tiện có bấy nhiêu tiện.
Trong lúc bọn lính nghỉ ngơi, Đại Hải đi loanh quanh khu làng ngắm ngía xunh quanh xem có thích hợp để định cư nhiều người không. Nói đến, ở thời hiện đại, đảo Cồn Cỏ là đảo tiền tiêu, có vai trò quan trọng trong việc đảm bảo an ninh quốc phòng, ngoài quân đội trú đóng, trên đảo dân cư không đến ngàn người, điều kiện sinh hoạt còn nhiều khó khăn, chủ yếu là đánh bắt cá, sản xuất lương thực ít, gần như không có. Cũng phải thôi, đảo hình thành từ núi lửa phun trào, diện tích không lớn, không có đủ đất canh tác để tự cung tự cấp được. Bây giờ đảo tuy lớn hơn thời hiện đại nhưng cùng lắm thì gấp đôi gấp ba, cũng không hõ bèn gì, xây dựng được làng chài đánh cá đồng thời cung cấp nơi ăn trốn nghỉ tạm thời cho thuyền buôn lậu đã là hết cỡ, nhiều hơn nữa thì tài nguyên trên đảo không cung ứng được.
“Đi thôi, đi nhanh về nhanh. Xong việc cho các ngươi nghỉ xả hơi một ngày.”
Đại Hải quay trở lại nơi dừng chân, thúc dục Phú béo cùng binh lính tiếp tục đi tiếp.
Mặt trời dần lên cao, không khí trở lên oi bức , đi theo đường mòn nhỏ gập gành xuyên qua cánh rừng già, đoàn người đến trước một hồ nước tự nhiên rộng lớn, phải dễ đến mấy trăm mét vuông, đã là rất lớn đối với hòn đảo nhỏ này rồi. Xung quanh hồ cây cối chằng chịt, đang độ vào xuân, khắp tàng cây đều là hoa, đủ loại màu sắc….là cảnh đẹp hiểm có trốn hoang vu này.
Phú béo đi loanh quanh bên bờ nước, ngó tới ngó lui rồi mặt mày rạng rỡ, đi đến trước cây bàng khổng lồ, phải hai người ôm mới hết.
“Đại nhân, chính chỗ này đây. Thủy Quỷ giấu vàng của y ở chỗ này.”
“Đào từ đâu đây?”
“Lật mấy tảng đá to kia ra rồi đào, không sâu lắm đâu, cỡ bằng cái huyệt là tới nơi.”
Nói rồi, y sắn tay áo ra làm uôn, ra sức vân vê cho tảng đá lớn dịch ra nhưng y lấy cả sức chín trâu hai hổ ra mà cũng không được việc gì.
“Rồi rồi, được rồi Phú béo, đi ra đây ngồi, để người chuyên nghiệp làm.”
“Để người có nghề làm.”
Đại Hải kêu lại tên béo, không cần hắn cố công vô ích nữa, tảng đả phải đến mấy trăm cân, lún sâu vào đất, không phải dùng man lực là đẩy nổi. Phú béo là Phú béo chứ không phải Thánh Gióng, không có tư bản để cậy mạnh.
“Được rồi, 5 người này tản ra canh chừng. Số còn lại cởi giáp ra, lấy dụng cụ đi đào.”
“Đúng rồi, trước hết chặt mấy nhánh cây chắc chắn đến đây, chúng ta đẩy hòn đá này đi.”
Chẳng mấy chốc tên thân binh khiêng mấy thân cây thô to vừa chặt đến.
“Nào, bây giờ bẩy mấy tảng đá này ra chỗ khác.”
“Hai ba….nào….Hai ba….nào.”
“Rầm….”
“Hai ba….nào….Hai ba... nào”
Với nguyên lý đòn bẩy đơn giản, chẳng đến mấy phút, hòn đá mấy trăm cân bị dọn qua chỗ khác. “Cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng bổng cả thế giới” quả không sai, tảng đả mấy trăm cân, dựa vào man lực đẩy tay, kéo đi thì biết bao giờ cho xong, vừa tốn thời gian vừa tốn sức. Không biết lúc giấu vàng, bọn Thủy Quỷ có dùng đòn bẩy không hay cậy có man lực mà ra sức đẩy tảng đá lên???
“Rồi, đào đi anh em.”
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, mấy tên thân binh mang theo cuốc xẻng thay nhau đào, tốp này đào tốp kia nghỉ, tốp kia đào tốp này nghỉ, chẳng mấy chốc mà cái huyệt đã dần hiện ra, sâu xuống.
“Kengggg….”
Xẻng va phải thứ gì đó, không biết là đá hay gì.
“Dừng lại đã!”
Tên Bắc, thân binh của Đại Hải vội cúi người xuống xem, vứt xẻng qua một bên, lấy tay ohuir đi bùn đất, phần trên của một cái rương hiện lên trước mắt hắn.
“Tìm thấy rồi, tướng quân, tìm thấy rồi.”
“Tốt lắm, chuyển lên đây nhanh.”
Chiến rương nặng nề được khiêng lên mặt đất, ai đấy đều hồi hộp muốn xem kho báu của tên chúa trại là gì.
“Nhìn gì mà nhìn, đào tiếp đi. Nó đi cướp cả chục năm chẳng nhẽ có mỗi cái rương này. Nhanh đào, đừng bỏ xót gì cả. Chuyến này kiếm được, ai cũng có thưởng.”
“Rõ!!!”
Từng phút, từng phút trôi qua, xung quanh cây bàng khổng lồ bị hất lên ba tấc đất, Đại Hải lại tìm thêm được một rương to và hai rương nhỏ nữa.
“Nghỉ tay đi thôi! Lên đi, xung quanh không còn kho báu nào nữa đâu. Lên rửa ráy uống miếng nước rồi chúng ta rút.”
“Rõ!”
Bọn lính kêu to rõ nhưng ai lấy mắt nhìm chăm chăm vào mấy cái rương, lòng hiếu kỳ hại chết mèo!!!! Họ không phải tham lam muốn chiếm đoạt mà chỉ hiếu kỳ muốn nhìn xem là thứ gì trong này thôi. Muốn cướp phải xem có bản lĩnh không đã, tướng quân không phải ăn chay, đại đao của Đại Hải lúc nào cũng đói khát khó nhịn. Bọn họ có tài nhưng không tự phụ đến mức nghĩ có thể ăn được vị tướng quân này, chưa kể đến mấy tên còn lại có theo hay không.
Nói đi nói lại, đám thân binh này cũng mới chỉ đi theo Đại Hải mấy tháng thôi, trung thành tận tâm đến chết thì chưa dám nói đến, nhưng cũng không phải loại ăn cháo đá bát. Bọn họ ăn của Đại Hải, uống của Đại Hải, người nhà của bọn họ cũng là Đại Hải chi tiền nuôi. Nên nhớ đấy là dùng tiền riêng của Đại Hải hắn chứ không phải lưong lộc của triều đình, đợi được bạc của triều đình thì có đói há mồm, chết lâu rồi, lương đã ít lại còn bị cắt xén nên chẳng nhiều nhặn gì, ăn no đã khó chớ nói nuôi gia đình. Bời vậy, bọn họ nhận tiền ăn lương của Đại Hải thì phải bán mạng cho hắn, người nào có lương tâm thì đều vậy. Còn trung thành, trung thành phải có thời gian dài bồi đắp, chứ trung thành bằng mồm thì không hiếm lạ gì.
“Mở ra đi, cho mấy thằng chúng bay mở rộng tầm mắt.”
“Choeng…”
Khoá sắt lâu ngày rỉ sét chỉ một nhát chém mạnh là khai, cái nắp bằng gỗ cứng nặng nề từ từ được mở ra.
“Hít hà….”
Nắp vừa mở, nắng chiếu vàng vàng bạc sáng lấp lánh làm người ta hít thở không thông, tham niệm sinh ra nhưng lương chi cùng với thanh đao chưa tra vào vỏ kia của Đại Hải khiến chúng bị dập tắt ngay.
“Mịa, cả đời tao chưa thấy nhiều vàng bạc thế này bao giờ.”
“Trước cứ ngỡ bọn Hắc Phong Trại là giàu rồi, không ngờ còn chẳng bằng mình thằng Thủy Quỷ này.”
“Mẹ, đi cướp đúng là nhanh giàu!”
“Khó trách nhiều thằng vào rừng làm cướp thế.”
“Được rồi, đóng hòm lại về thuyền, tham gia việc hôm nay mỗi người thưởng một lạng bạc.”
“Yeahhh tướng quân vạn tuế!!!”
Có tiền tài thúc đẩy, bọn lính như được buff 200% sức mạnh, mệt mỏi từ đâu bay đi hết, mấy tên trấu đầu vào nhau mà khiêng rương về thuyền. Rừng rậm như đất bằng, người người sánh vai băng băng mà qua.
Đối với người có tiền, một lượng vàng không lớn không nhỏ. Đối với Đại Hải gia tài bạc triệu tới nói thì càng không đáng kể, chỉ vài chục lượng bạc, chỉ coi như chín trâu mất một cọng lông. Nhưng một lượng bạc tuyệt đối không nhỏ, lương một thợ thủ công thời Minh mạt mới có 20 lượng một năm, tức là mua được 40 tạ gạo, đủ nuôi sống một nhà mấy người sống no đủ cả năm trong thành, tiền thu thuế một năm của nhà Minh những năm cuối thể kỉ 15 cũng chỉ hơn 2 triệu lượng bạc (theo số liệu của truyện u hoàng quật khởi). Tất nhiên là bị thất thoát nhiều do trốn thuế và tham ô nhưng cũng đủ để thấy bạc còn rất có giá. Đối với Đại Việt do chiến tranh loạn lạc, vàng bạc có thể mất giá một chút nhưng cũng không thấp đi đâu, sẽ không chênh lệnh quá nhiều với nhà Minh. Đi làm việc chưa đến một ngày mà kiếm được tiền nhiều bằng người ta làm cả tháng thì quá là có lời rồi còn đâu, cho nên bọn lính ra sức như vậy cũng không có gì lạ.