Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân “Ta chỉ huy đội thứ nhất xông vào, ngay khi ta rút lui đội thứ hai lập tức xông tới, xông vào cánh trái, tiếp theo là đội 3 cánh phải. Tất cả rõ chưa?”
“RÕ!!!!!!!!!!!!!!!”
“CHUẨN BỊ!!!!!!!!”
Mặt lạ dữ tợn trên đỉnh mũ được hạ xuống, che hết đi khuôn mặt Đại Hải, chỉ để hở đôi mắt lạnh băng đăm đăm nhìn hướng địch quân. Binh sĩ xung quanh cũng đồng loạt hạ mặt nạ xuống, một tay che khiên trước ngực, đồng thời nắm chặt dây cương, tay còn lại nắm chặt kỵ thương. Không ai hé răng nửa lời......Sát khí xung quanh như lắng đọng thành thực thể, chiến mã bị không khí cảm nhiễm, mũi thở phì phò, vó ngựa không ngừng cào cào mặt đất.......
“LÊN THƯƠNG”
“RẦM RẬP......”
Hàng trăm mũi kỵ thương đồng loạt giơ lên chĩa thẳng về phía trước.....trường thương như rừng, toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo gai người.
“GIẾT!!!!!!!”
“GIẾTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đại Hải dẫn đầu thê đội thứ nhất thúc ngựa xung phong. Mặt đất như trấn động trước đợt xung phong của đoàn kỵ binh. Phía Chiêm quân, Y Nhã đứng lên trước trận tiền, hai tay nắm chặt chiến phủ, y thè lưỡi ra liếm mép, nhìn đăm đăm đám kỵ binh quân Việt tiếng tới như ác thú nhìn con mồi của mình...
“ĐỨNG VỮNG CHO TA! TÊN NÀO LUI LẠI. CHẾT!!!!!!!!”
Đám Chiêm quân run lấy bẩy nhưng không ai dám lui lại. Ác danh của tên Y Nhã này ai cũng biết, rìu của y chặt không biết bao nhiêu đầu Chiêm quân đào ngũ....Chúng đứng đấy, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả người, run rẩy trước đợt tấn công như hồng thủy của kỵ binh Đại Việt.
“GIẾTTTTTTTT!!!!!!!!!”
“AAAAAAA!!!!!!!”
“RẦMMMMM!!!!....HÍ!!!!”
Cơn lũ sắt thép lao thẳng vào đội hình Chiêm quân. Y Nhã nâng lên chiến phủ, ý đồ chém gục ngay tên tướng địch đi đầu nhưng.....Rầm!!! thanh trường thương của tên tướng địch đâm thẳng vào mặt chiến phủ y, hất tung chiến phủ, theo đó là một ánh đao sáng loáng quét tới cổ y....Y Nhã cả người lạnh lẽo, nhảy sang bên trái, lưỡi đao lướt qua cổ y, chỉ thêm 1cm nữa là đầy y lìa khỏi cổ......bỗng ”phập phập” 2 ngọn giáo bồi tiếp vào ngực y, xuyên phá lớp giáp sắt dày...
“AAAAA...........”
Gào rống không cam lòng, y tóm chặt ngọn giáo hất mạnh, hất văng 2 kỵ binh Đại Việt vào giữa trận quân Chiêm.....Máu tuôn xối xả ướt đẫm áo bào.....rồi rầm rầm, xác y bị ngựa hất văng, sau đó hàng loạt vó ngựa giẫm lên biến xác y thành bãi thịt nát......Hữu dũng vô mưu!!!! Nghĩ đây là trong phim, trong truyện hay sao mà dám đối đầu với cả đại đội kỵ binh xung phong. Chết không oan!
Máu tươi, nội tạng, chân tay cụt lủn, đầu lâu bay tứ tung.....ngựa hí, tiếng người la hét, binh khí va chạm vang vọng một góc trời. Ngay từ đợt va trạm đầu tiên, hàng trăm quân Chiêm gục ngã trước kỵ thương quân Việt, trường thương làm xong nhiệm vụ của mình cũng gãy đoạn, không thể tái sử dụng, sức va chạm quá mạnh...cũng không ít kỵ binh Đạii Việt thiệt mạng trong đợt trạm đầu tiên này.....Chiêm quân thì càng vô số kể....Nhân đà ngựa, kỵ binh rút đao ra tiếp tục gặt hái sinh mạng quân thù....
Chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, kỵ binh Đại Việt đã lao vào giữa trận hình quân Chiêm....ngựa cũng đã bắt đầu hết đà lao và giảm tốc xuống. Thấy vậy, Đại Hải không dám ham chiên hô to với thủ hạ
“RÚT LUI!!!!”
Ngựa không dừng vó, kỵ binh Đại Việt đồng loạt quay ngựa lại, thúc ngựa theo đường cũ thoát ra khỏi trận, không ai dám ham chiến bởi vì ham chiến chết sẽ rất thảm....Kỵ binh Đại Việt đến nhanh đi nhanh như cơn gió, để lại đằng sau là bãi chiến trường như cối say thịt, máu tươi nội tạng, tay chân cụt lủn, thi thể vô số, cùng hàng trăm thương binh gào khóc.....
Chiêm quân còn không kịp thở một hơi thì ngay sau đó là các đợt tấn công từ cánh trái, cánh phải của Đại Việt, trận hình hoàn toàn tan vỡ, Chiêm quân chết hàng nghìn người, thương binh càng không phải nói, khắp nơi là tiếng kêu la gào khóc....Tướng quân cũng bỏ mạng trong đợt xung phong của Việt quân....Không biết ai là người đầu tiên, quân Chiêm toán loạn chạy trốn, bỏ lại là chiến trường hàng ngàn xác chết cùng thương binh....Đao kiếm vũ khí gì, tất cả đều không cần, áo giáp cũng quá nặng nề, vứt nốt.....Chiêm quân hận không mọc thêm chân để chạy cho nhanh, tránh thoát khỏi đám hung thần ác xác người Việt...
Nhưng để Chiêm quân thất vọng rồi, quân Việt sau ba đợt xung phong nhân số chỉ tổn thất khoảng 200 người, sức chiến đấu vẫn còn rất cường hãn, may mà Chiêm quân cung thủ ở lại đoạn hậu không nhiều, nếu không thì tổn thất quân Việt không nhẹ như vậy...
“Mười người một đội, đuổi theo Chiêm quân, không cần tù binh. Sau nửa giờ quay lại đây tập hợp”
“XUNG PHONG”
“GIẾT!!!!!!”
Đại Hải dẫn đầu đoàn kỵ binh, tổ chức một đợt truy sát đám tàn binh người Chiêm, khắp nơi là cảnh chém giết, những thi thể không đầu của bại binh. Quân Chiêm nếu tổ chức thành trận hình còn có khả năng cản được kỵ binh Đại Việt, nhưng đã trốn chạy thì chỉ là cá trên thớt đợi quân Việt đến thịt.....