Đêm khuya.
Trong một cánh đồng cỏ thanh vắng.
Những ngọn cỏ mềm mại đung đưa theo từng cơn gió tạo nên cảm giác thanh bình. Bầu trời đêm nay trong lành quá, êm dịu quá, nhưng đâu đó lại vang lên những tiếng thở gấp. Trong tiếng thở đó, có thể nghe thấy sự đau đớn được ẩn chứa trong đó. Nó làm cho không gian nơi đây bị lỗi nhịp hẳn đi.
Cả người Bạch Vân đầy rẫy các vết thương lớn nhỏ. Gã nằm thở dốc, tay đang ôm hờ vết thương đang rỉ máu bên ngực phải của mình. Đây cũng là vết thương nặng nhất trên người của gã. Gã đã tận dụng toàn lực mới có thể chạy được đến đây. Hiện giờ chân khí trong người của gã đã bị tán loạn, kinh mạch bị tổn thương trầm trọng. Hơi thở của gã như ngọn đèn dầu le lắt trước gió, bất cứ khi nào cũng có thể tắt đi. Bạch Vân nằm đó, ánh mắt hiện lên hình bóng của một người con gái. Người đã lần đầu tiên đem đến cho gã cái sự vui thú của nhớ thương…
Bỗng nhiên có người phi thân xuống cạnh Bạch Vân. Người này than thở:
“Chờ ngươi chết lâu quá.”
Bạch Vân cố gắng nhìn kỹ người vừa đến. Gã thấy người này là rất xa lạ, chưa từng gặp qua bao giờ. Chỉ có hai hàng râu cá trê kia là cảm thấy hơi quen mắt. Gã chẳng còn hơi sức nào mà trò chuyện, chỉ có thể giương mắt lên nhìn. Tên râu cá trê quan sát Bạch Vân hồi lâu nói:
“Mai Hoa trận pháp quả nhiên danh bất hư truyền. Khinh công ngươi cao cường như vậy mà vẫn phải nếm đau khổ như thế này.”
Tên râu cá trê nói tiếp:
“Ngươi đang ngạc nhiên lắm phải không? Có muốn biết vì sao không?”
Hắn lại thở dài nói:
“Để ta nói cho ngươi rõ. Cái đêm ngươi phô diễn khinh công với mấy tên gia nhân của Lâm gia, ta đã để mắt đến ngươi rồi. Đuổi theo ngươi từ Nam Hạ đến đây rất là vất vả, có biết không?”
Tên râu cá trê khom người, thò tay vào trong áo của Bạch Vân. Cầm hai quyển sách trong tay, tên râu cá trê nói:
“Ngươi có lắm tuyệt học nhỉ? Liên Phong Thất Kiếm, kiếm pháp độc môn của Đông Phương giáo đây mà.”
Xem qua tên trên hai quyển sách, hắn chép miệng than:
“Ta chỉ muốn lấy cuốn khinh công của ngươi thôi. Nhưng hai cuốn sách này xem như thưởng thêm cho công sức mà ta đã theo ngươi một đoạn đường dài.”
Tên râu cá trê bỏ hai quyển sách vào trong áo, lại cúi người mò mẫm trong áo của Bạch Vân. Hắn cầm mảnh vải trong tay, nhíu mày hỏi:
“Môn khinh công đó ngươi giấu đâu rồi?”
Nhìn Bạch Vân hơi thở yếu dần, ánh mắt đờ đẫn, tên râu cá trê dần dần không kìm chế được nữa. Mục đích của hắn là môn khinh công của Bạch Vân. Tên râu cá trê lật mảnh vải ra xem, ánh mắt hắn sáng lên, tim đập thình thịch. Hắn lẩm bẩm:
“Tiểu tử này sao có nhiều thứ quý báu thế này?”
Sau lưng tên râu cá trê có tiếng trầm thấp trả lời:
“Bởi vì hắn có bản lãnh.”
Tên râu cá trên giật mình, hắn quay lại hỏi:
“Ai?”
Một người vận y phục đã phai màu nhìn tên râu cá trê không chớp mắt. Ánh mắt lão đen lay láy, đối lập hoàn toàn với mái tóc bạc trắng của lão. Lão nhếch hai hàng lông mày trắng toát lên, nói:
“Trả kiếm phổ lại đây.”
Tên râu cá trê lui một bước. Dường như lão đã đến đây rất lâu rồi, thế mà hắn lại không hề hay biết. Vả lại phong phạm của lão già này làm hắn cảm thấy bị áp lực. Hắn nói:
“Muốn chiếm đoạt công sức của ta? Không phải nên chứng tỏ chút bản lãnh sao?”
Lão già tóc trắng lạng người một cái đã đến trước mặt tên râu cá trê, lão vung tay ra. Tên râu cá trê trúng phải một chưởng liền học máu, lui ba bước. Hắn vội la lên:
“Tại hạ có mắt mà không thấy thái sơn, xin tiền bối tha mạng.”
Một chưởng vừa rồi trông rất chậm, nhưng tên râu cá trê không tài nào né tránh được. Hắn đã muốn vung tay lên chống đỡ nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy chưởng đó như trường giang đang ào ạt đẩy tới, bức bách vô cùng. Hắn muốn tránh né cũng không kịp. Trúng một chưởng uy lực như thế nhưng vì sao chỉ lui có ba bước? Hắn liếc xuống, thấy dấu chân của mình lún dưới đất, mỗi dấu chân đều sâu khoảng một tấc. Trong lòng kinh hãi vì gặp phải bậc cao thủ, hắn cố gắng thốt một câu rồi lại phun máu tươi. Lão già tóc trắng liếc hắn nói:
“Mau giao kiếm phổ ra.”
Tên râu cá trê không dám chần chừ, hắn móc hai quyển sách cùng mảnh vải ném xuống đất. Hắn nói:
“Tại hạ nghe giang hồ đồn đãi, trong võ lâm có một môn chưởng pháp tên là Ôn nhu ma giả chưởng. Không biết một chưởng vừa rồi…”
Lão già tóc trắng gật đầu nói:
“Đúng là Ôn nhu ma giả chưởng.”
Tên râu cá trê chắp tay van xin:
“Khương tiền bối người lớn không chấp nhất kẻ nhỏ, xin tha cho tiểu nhân một mạng. Ngày sau dù có làm trâu làm ngựa cũng không dám quên cái ơn ngày hôm nay.”
Lão già tóc trắng nhìn hắn thật sâu nói:
“Chỉ một chưởng đã đoán được lai lịch của ta, qủa nhiên kiến thức rộng rãi. Ngươi đi đi.”
Tên râu cá trê mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Hắn ôm ngực, vội vã rời đi. Lão già tóc trắng bước đến gần Bạch Vân, ánh mắt lão lúc này đã nhu hòa hơn rất nhiều. Nhìn Bạch Vân đã hôn mê, lão thở dài không thôi.
…
Buổi sáng.
Trong một sơn động nhỏ.
Bạch Vân chầm chậm mở mắt ra. Gã quan sát xung quanh liền thấy lão già tóc trắng đang ngồi xem xét mảnh vải. Gã nhớ lại buổi tối hôm qua: khi lão già tóc trắng xuất hiện thì sức lực trong người cũng đã cạn kiệt, không chi trì thêm được nữa nên đã bị hôn mê. Gã đoán ra vài phần, ngồi dậy nói với lão già tóc trắng:
“Đa tạ tiền bối đã cứu một mạng.”
Lão già tóc trắng xoay người lại nhìn Bạch Vân nói:
“Ngươi đến đây. Ta có chuyện muốn hỏi.”
Bạch Vân đến ngồi cạnh lão già tóc trắng. Bây giờ gã mới thấy rõ khuôn mặt của lão, gã thấy nét gì đó quen quen nhưng không nhớ ra nổi. Lão già tóc trắng giơ mảnh vải ra hỏi:
“Đây là bản đồ Nam Yên vương?”
Bạch Vân gật đầu đáp:
“Vâng.”
Lão già tóc trắng suy nghĩ hồi lâu rồi đưa mảnh vải lại cho Bạch Vân, lão hỏi:
“Ngươi có biết vì sao lão già này lại cứu ngươi hay không?”
Bạch Vân cất miếng vải vào trong áo, lắc đầu. Lão già tóc trắng cười nói:
“Ngươi lọt vào mắt xanh của cháu gái ta. Kẻ làm ông này phải ra sức một chút.”
Bạch Vân mơ hồ hỏi:
“Thanh Trúc là cháu của tiền bối?”
Lão già tóc trắng gật đầu, lão kể:
“Ngày trước, khi Thanh Trúc về Đông Phương giáo. Đứa cháu này mỗi ngày đều u buồn không thôi. Ta hỏi ra mới biết: nó đang lo lắng cho an nguy của tiểu tử ngươi.”
Bạch Vân mừng rỡ vô cùng, gã vội hỏi:
“Trúc muội vẫn khỏe chứ? Chất độc trong người nàng đã giải trừ hết chưa?”
Lão già tóc trắng nghe nhắc đến việc Thanh Trúc bị trúng độc. Ánh mắt lão hiện lên nét tàn nhẫn, lão nói:
“Thái Tinh Hoa dám động đến đứa cháu của ta. Thật không biết chữ chết viết thế nào.”
Lão nhìn Bạch Vân nói:
“Ngươi yên tâm. Khương lão đệ đã cho người đi Vạn Độc môn lấy thuốc giải rồi.”
Bạch Vân như bỏ được tảng đá trong lòng. Gã than:
“Lúc trước vãn bối còn định đi Đông Phương giáo đòi người. Thì ra đều là người nhà cả.”
Lão già tóc trắng ánh mắt xa xăm nói:
“Thân thế của Thanh Trúc có chút huyền diệu. Ngày sau đến bổn giáo, ngươi sẽ biết rõ.”
Bạch Vân chỉ mong sớm gặp lại Nguyễn Thanh Trúc. Nghe nói thế liền vui vẻ, gã hỏi:
“Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?”
Lão già tóc trắng nói:
“Ta là Khương Vũ, một trong tứ đại hộ pháp của Đông Phương giáo.”
Bạch Vân lại hỏi:
“Thì ra là Khương tiền bối, không biết vị hộ pháp ngày trước cùng Thanh Trúc rời đi có quý danh là chi?”
Khương Vũ ngạc nhiên hỏi:
“Hôm đó ngươi cũng có mặt?”
Bạch Vân cười mếu nói:
“Vãn bối không biết cao thấp, có đối một chiêu. Nội công của vị tiền bối đó làm vãn bối khâm phục vô cùng.”
Khương Vũ cười khà khà nói:
“Người hôm đó là Khương Khiếu Thông, giáo chủ của Đông Phương giáo.”
Bạch Vân kinh hãi, gã lắp bắp:
“Là Khương giáo chủ sao?”
Khương Vũ gật đầu nói:
“Chính là hắn. Đệ đệ của ta tính tình không ôn hòa như ta đâu. Hắn giao Liên Phong Thất Kiếm cho ngươi là bởi vì Thanh Trúc mà thôi.”
Bạch Vân đáp:
“Vãn bối hiểu.”
Khương Vũ cổ vũ Bạch Vân:
“Ngươi còn trẻ tuổi. Nếu chăm chỉ luyện tập, ngày sau cũng không tầm thường đâu.”
Bạch Vân thấy lão xem thường mình liền cảm thấy không vui. Gã nói:
“Nếu vãn bối không có bản lãnh thì không được gặp Thanh Trúc sao?”
Khương Vũ nhìn Bạch Vân, lão nói:
“Khà khà, ta đã nói rồi. Thân thế của đứa cháu này có chút huyền diệu… mà khoan đã, ngươi không biết lúc trước nó là ai hay sao?”
Bạch Vân như người trong sương mù, gã hỏi lại:
“Khương tiền bối đang nói gì thế?”
Khương Vũ nói:
“Ngươi hãy kể cho ta nghe: ngươi làm sao gặp cháu của ta?”
Bạch Vân tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn nhất nhất kể ra. Nghe Bạch Vân kể xong, Khương Vũ hỏi:
“Ngươi không biết nó là ai thật sao?”
Bạch Vân đáp:
“Vãn bối thật không biết.”
Khương Vũ nói:
“Thanh Trúc được Trà Quán phong cho cái danh hiệu đệ nhị mỹ nhân trên Kiều bảng. Khà khà, nó cũng chính là công chúa của nước Đại Nam này.”
Bạch Vân kinh hãi. Như không tin vào tai của mình, gã lắp bắp:
“Công… chúa???”
Khương Vũ nhìn Bạch Vân nói:
“Hai chữ công chúa này, tốt nhất đừng nên nhắc đến trước mặt Khương Khiếu Thông. Hắn sẽ nổi giận đấy.”
Bạch Vân cố gắng kìm chế sự kinh sợ trong lòng. Gã không ngờ công chúa của một nước lại một thân một mình xông pha chốn giang hồ. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Vân, Khương Vũ thầm lắc đầu. Chuyện thân thế của Thanh Trúc, ngay cả Khuơng Khiếu Thông còn phải đau đầu huống chi là Bạch Vân. Lão nói:
“Ngươi vận công liệu thương đi. Chiều nay chúng ta về Đông Phương giáo.”
Bạch Vân đáp một tiếng rồi tìm một góc vận công. Trong lòng gã vẫn còn thấy kinh hãi về thân thế của các mỹ nhân trên Kiều bảng. Người thứ ba là con của một người giàu nhất Đại Nam, người thứ hai lại là con của một người nắm quyền cao nhất ở Đại Nam. Vậy người thứ nhất còn kinh hãi đến bậc nào nữa đây?