Năm tên gia nhân cầm gậy gỗ lao đến đánh Bạch Vân. Gã né một gậy của tên đầu tiên rồi lạng mình qua bên phải điểm huyệt một tên sắp đánh tới, lần lượt ba tên còn lại cũng bị gã điểm huyệt nốt. Tên cuối cùng thấy đồng bọn của mình đứng trơ ra, tư thế giơ gậy lại như mấy bức tượng quan quân được đúc thành liền biết cái tên dâm tặc này võ nghệ không tầm thường. Hắn thủ thế rồi la lớn:
“Thằng oắt, gan ngươi thật lớn, dám đắc tội với Lâm gia chúng ta.”
“Ồ”, mọi người nghe hai chữ Lâm gia liền kinh ngạc. Người đến vây quanh xem càng nhiều hơn. Có người nghĩ Bạch Vân là người của một môn phái nào đó cũng có tiếng tăm nên mới dám gây chuyện với Lâm gia, nhưng cũng có người thấy Bạch Vân vô cùng ngu xuẩn: Lâm gia nào phải nơi mà người bình thường có thể đụng đến. Tất cả suy nghĩ, lời bàn tán của mọi người đều bị cắt đứt khi Bạch Vân lớn tiếng nói:
“Ta không cần biết Lâm gia là nơi nào? Các ngươi áp đặt tội danh cho ta thì phải gánh chịu hậu quả.”
Lại một tràng ồn ào vang lên. Người ngông cuồng ở Nam Hạ có rất nhiều, nhưng bọn họ đều có chân bản lãnh. Tiểu tử này đang tự tin vào bản thân hay ỷ thế vào sư môn của mình? Càng ngày càng có nhiều người hiếu kỳ đến xem, xung quanh con đường đã không còn lối đi.
Nàng a hoàn thấy võ nghệ của Bạch Vân cao hơn mấy tên gia nhân, liền bối rối trong lòng. Nhưng khi nghe lời nói: chẳng xem Lâm gia ra gì của Bạch Vân thì cái tính nóng nảy của nàng lại bộc phát. Nàng hét lớn:
“Tên dâm tặc ngươi mồm mép cũng lớn lắm. Cứ chờ xem.”
Vừa nói xong, nàng quay đầu chạy thật nhanh đi. Bạch Vân thấy vậy liền chau mày, gã không muốn chuốc thêm phiền phức. Nãy giờ chỉ vui đùa một phen, nào ngờ nàng a hoàn kia lại thù dai như thế, quyết ăn thua đủ với mình. Gã biết nàng chạy đi là tìm người chi viện không sai. Gã vội đánh bài chuồn ngay, không dây dư với đám người này lâu hơn nữa. Gã phóng chỉ giải huyệt cho bốn tên gia nhân rồi nhô lên hụp xuống mấy cái đã mất dạng.
Mọi người thấy vậy liền không vui. Bọn họ đang chờ xem một hồi đánh nhau chí chéo. Bên nào thắng hay thua cũng đều không quan trọng, miễn sao thật náo nhiệt là được. Vậy mà chưa gì đã phải giải tán. Trên tửu lâu đối diện có một người đang ngồi uống rượu. Hắn ngồi ngay bàn sát cửa sổ trên lầu hai nên mọi diễn biến xảy ra đều nhìn thấy. Khinh công cùng thủ pháp của Bạch Vân làm hắn thích thú vô cùng. Khi Bạch Vân rời đi, ánh mắt hắn sáng lên, cái miệng có hàm râu cá trê của hắn cũng nở một nụ cười.

Một lão già thấy nàng a hoàn gấp rút chạy về liền hỏi:
“Tiểu Cúc, con đi đâu về thế? Tiểu thư tìm con nãy giờ đó.”
Tiểu Cúc thở phì phò đáp:
“Dạ, con ra ngoài mua chút đồ cho tiểu thư. Giờ con đi gặp tiểu thư đây.”
Lão già thấy nàng vội vàng như thế chỉ biết lắc đầu cười. Lúc này, có một tên gia nhân chạy đến nói:

“Bình bá, lão gia dặn: chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo. Ngày mai có khách quý đến thăm.”
Bình quản gia gật đầu nói:
“Ta biết rồi, con mau thông báo ọi người chuẩn bị các thứ đi.”

Nàng a hoàn chạy vào phòng, chưa tới cửa đã nghe tiếng của nàng vọng vào rồi.
“Tiểu thư, tiểu thư ơi…”
Một cô gái ngồi bên cửa sổ, đang nhìn bầu trời đen kịt, không có lấy một ánh sao nào. Nghe tiếng của tiểu Cúc, nàng liền quay đầu cười nói:
“Ngươi lúc nào cũng vội vội vàng vàng, thật là…”
Tiểu Cúc ôm ngực thở một lúc rồi nói:
“Tiểu thư… muội… muội tìm thấy tên dâm tặc đó rồi.”
Cô gái được gọi là tiểu thư khi nghe nhắc đến ba chữ “tên dâm tặc” thì bất giác khuôn mặt của nàng đỏ lên. Nàng liếc tiểu Cúc hỏi:
“Ngươi đi tìm người ta là chi?”
Tiểu Cúc nghe nhắc đến “hắn” liền sôi giận, nàng vừa thở phì phì đáp:
“Muội muốn đánh hắn một trận đòn nhớ đời vì dám vô lễ với tiểu thư, không ngờ…”
Nàng tiểu thư giật mình, vội hỏi:
“Không ngờ thế nào?”
Tiểu Cúc nhăn mặt đáp:
“Hắn cũng có chút tài mọn, năm tên gia nhân vẫn không làm gì được hắn. Tiểu thư, bây giờ chúng ta cho người đi bắt hắn. Phải đánh hắn mấy trăm hèo mới thỏa cơn giận này đó tiểu thư ơi.”
Nàng tiểu thư thở phào một hơi, nàng sợ rằng tiểu Cúc đã gây nên họa gì rồi. Nghe nàng nói “người kia” không sao cũng an tâm. Nàng lắc đầu nói:
“Sau này muội đừng tìm người ta gây chuyện nữa. Chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Tiểu Cúc trợn mắt nói:
“Hiểu lầm? Hắn rõ ràng cố ý…”
Tiểu Cúc định nói chữ hai chữ sàm sỡ nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt trở lại: từ bất nhã như thế nếu nói ra thì tiểu thư sẽ không vui. Lúc này bên ngoài lại có một tên gia nhân chạy vào nói:
“Tiểu thư, lão gia cho gọi.”
Cả ba người cùng đi. Lão gia có lệnh, chẳng ai trong nhà này dám chặm trễ một giây một phút nào cả. Tên gia nhân đưa đến cửa thì rời đi. Tiểu Cúc cùng tiểu thư của nàng bước vào. Khi thấy lão gia, dáng vẻ của tiểu Cúc lại giống như con mèo ướt vậy: nghiêm chỉnh đứng một bên. Nàng tiểu thư hỏi:
“Cha, cha cho gọi con có chuyện gì thế?”
Lâm lão gia cười, ánh mắt lão nhu hòa nhìn đứa con gái độc nhất của mình nói:
“Ngọc nhi, ngày mai con nghỉ học bốc thuốc một ngày đi. Có khách đến nhà ta chơi.”

Ngọc tiểu thư ngạc nhiên hỏi:
“Không phải ngày nào cũng có khách đến hay sao. Ngày mai người đến là ai mà quan trọng vậy cha?”

Lâm lão gia cười híp mắt nói:
“Là Nam gia.”
“Ồ” tiểu Cúc nghe thấy liền giật mình la lên một tiếng, thấy lão gia và tiểu thư nhìn mình: nàng vội rụt đầu xuống. Ngọc tiểu thư lại hỏi:
“Cha cũng làm ăn với Nam gia sao? Bọn họ là người trong giang hồ mà.”
Lâm lão gia nói:
“Chúng ta là thương gia, phải tạo các mối quan hệ với bằng hữu trong giang hồ. Như vậy, việc làm ăn mới trôi chảy được.”
Ngọc tiểu thư đáp “dạ” một tiếng rồi nói:
“Vậy bây giờ con về phòng đây.”
Lâm lão gia gật đầu dặn dò:
“Ngày mai ăn mặc cho đẹp một chút.”
Ngọc tiểu thư cùng tiểu Cúc lui ra, nàng thấy lời nói của cha mình khó hiểu vô cùng: tại sao phải ăn mặc đẹp đẽ làm chi?

Sáng hôm nay trời nhiều mây, không khí se se lạnh tạo cảm giác buồn chán ọi người. Thế nhưng, có một căn nhà rộng lớn lại treo đèn kết hoa rất là náo nhiệt. Trên cổng căn nhà có khắc ba chữ rất to “Lâm gia trang”. Hai tên gia nhân đứng canh cửa thấy nhiều người qua đường nhìn vào soi mói, sắc mặt bọn chúng không khỏi có phần vui sướng vì hãnh diện. Hãnh diện vì sao chứ? Vì là người của Lâm gia. Cả đất nước Đại Nam này rất nhiều người họ Lâm, nhưng Lâm gia ở Nam Hạ, tiếng tăm không ai lại không nghe qua một lần. Không khí trong nhà lại càng sôi nổi hơn rất nhiều. Nô tỳ gia nhân đều đang tất bật chuẩn bị mọi thứ. Tiểu Cúc đang sửa sang y phục cho tiểu thư, nàng nói:
“Hôm nay sẽ rất náo nhiệt đây.”
Ngọc tiểu thư mỉm cười nói:
“Ngươi không phải rất thích náo nhiệt hay sao?”
Tiểu Cúc cười hìhì nói:
“Muội chỉ muốn thấy mặt công tử nhà họ Nam xem có giống như lời đồn hay không?”
Ngọc tiểu thư lắc đầu cười nói:
“Ta sợ ngươi rồi đó.”
Tiểu Cúc vội la lên:
“Không phải đâu, muội muốn xem Nam công tử có xứng với tiểu thư hay không thôi.”
Ngọc tiểu thư nhíu mày trách:
“Sao ngươi lại nói chuyện kì cục thế?”
Tiểu Cúc ấp úng nói:
“Xin lỗi tiểu thư. Muội chỉ là quan tâm tiểu thư thôi. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, nào có ai phù hợp với tiểu thư chứ? Mà chẳng lẽ tiểu thư phải cô đơn một mình suốt đời...”

Ngọc tiểu thư ngắt lời nàng:
“Đủ rồi, ngươi không khỏi nói tầm bậy tầm bạ quá đi. Mau chải tóc cho ta.”
Tiểu Cúc im miệng không dám nói nữa nhưng trong lòng lại nghĩ: “thì ra tiểu thư còn gấp hơn mình, muốn trang điểm cho lẹ để ra gặp Nam công tử đây mà.”
Lúc này Bình quản gia đến gõ cửa phòng nói:
“Tiểu thư, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi.”
Ngọc tiểu thư được tiểu Cúc mở cửa hộ, nàng bước ra nói:
“Bình bá bá sao không kêu người đến thông báo được rồi. Bá bá phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, mấy hôm nay trời trở gió đấy.”
Bình quản gia ấm áp nói:
“Đa tạ tiểu thư quan tâm. Lão già này còn khỏe mạnh lắm. Lão gia đang chờ tiểu thư ở phòng khách đó.”
Ngọc tiểu thư “dạ” một tiếng rồi cùng hai người đi đến phòng khách. Trong gia trang cảnh sắc rất đẹp. Tuy hôm nay không có ánh nắng chiếu rọi, làm cho những cành hoa không còn bắt mắt nhưng mùi hương của chúng vẫn làm mọi người cảm thấy thư thái, dễ chịu. Ngoài những khóm hoa bụi cỏ, gần hai ngọn giả sơn có một cái hồ khá lớn, phía trên hồ là một cái đình nhỏ trông rất có ý vị. Khi Ngọc tiểu thư đến, Lâm lão gia đã cho người dọn điểm tâm lên, cả hai cùng dùng bữa sáng. Tuy chỉ có hai người nhưng lại ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Điểm tâm xong, đang ngồi uống trà với cha mình, Ngọc tiểu thư hỏi:
“Cha, khi nào người của Nam gia mới đến?”
Tiểu Cúc đứng phía sau rót trà nghe tiểu thư hỏi liền cười cười: “quả nhiên mình đón không sai.” Lâm lão gia nhấp một ngụm trà nói:
“Chừng một canh giờ nữa. Haha, hôm nay con rất xinh đẹp đó.”
Ngọc tiểu thư cười nói:
“Con vẫn như thường ngày thôi mà.”
Hai cha con cười đùa với nhau, cảm thấy thời gian một canh giờ lại trôi qua rất nhanh. Bên ngoài có người chạy vào thông báo:
“Lão gia, người của Nam gia đã đến.”
Lâm lão gia cùng mọi người đi ra đón. Bên ngoài có bốn người: ba nam một nữ. Người lớn tuổi nhất chấp tay nói:
“Nam Nhất Vương bái kiến Lâm trang chủ.”
Lâm lão gia cười hà hà nói:
“Nam minh chủ khách khí quá rồi. Lão phu không dám nhận.”
Tiểu Cúc đứng phía sau tiểu thư của mình. Nàng nhón nhón chân lên xem. Hai người trẻ tuổi đi cùng thật tuấn tú phi thường, quả nhiên là như lời đồn đãi: Nam công tử ngọc thụ lâm phong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play