Một tháng sau.
Vết thương trên ngực Bạch Vân đã khép miệng. Gã đã có thể tự đi đứng được nhưng lại giả vờ như chưa bình phục, gã muốn cái phúc phần này đừng bao giờ mất đi. Phúc phần gì? Từ lúc trải qua cơn tẩu hỏa nhập ma, gã luôn được Kiều Tam Nương và Nguyễn Thanh thay nhau chăm sóc. Gã thấy Nguyễn Thanh trở thành một cô gái yểu điệu, thập phần xinh đẹp thì tròn xoe đôi mắt, tặc lưỡi không thôi. Ngày đêm được nàng đút thuốc cho uống, cháo, đồ bổ cho ăn, còn có món Thanh Thanh Yến nữa chứ. Gã muốn nằm liệt trên luôn giường để hưởng thụ cái hương vị chưa từng được nếm trải qua này. Nỗi cô đơn không có ai bên cạnh quan tâm chăm sóc của gã đã không còn, niềm vui sướng trong lòng gã bây giờ không thể nào tả hết được.
Nguyễn Thanh thấy ánh mắt hạnh phúc của hắn cũng kinh ngạc nhưng rồi cũng quen dần. Cái việc chăm sóc người khác như thế này là lần đầu nàng phải trải qua. Lúc đầu nàng còn ngại ngùng, e thẹn nên làm đỗ không ít thức ăn lên người hắn, thế nhưng hắn không giận mà còn cười hì hì. Việc này làm nàng khó hiểu vô cùng.
Đang đút một chén Thanh Thanh Yến cho Bạch Vân ăn thì Đỗ Hoàng đẩy cửa bước vào, Nguyễn Thanh vội vàng dịch người xa ra một chút, nhất thời cả khuôn mặt nàng đỏ bừng. Vào phòng người khác mà không gõ cửa chỉ có mỗi mình Đỗ Hoàng mà thôi. Đỗ Hoàng thấy thế liền cười ầm lên, hắn vừa cười vừa nói:
“Bạch tiểu đệ có phúc phận không nhỏ, ngày đêm có giai nhân bầu bạn thì còn gì vui sướng bằng?”
Bạch Vân cười nói:
“Đỗ huynh nếu trong người mang trọng bệnh thì Kiều tỷ tỷ cũng không bỏ mặc huynh đâu.”
Nguyễn Thanh thấy hai người đàn ông nói lời ong bướm thì thẹn thùng không thôi, nàng mang chén Thanh Thanh Yến đặt lên bàn rồi bỏ chạy ra khỏi phòng. Một màn này làm Bạch, Đỗ hai người cười ầm lên. Nguyễn Thanh vừa đóng cửa phòng xong thì Bạch Vân nhảy xuống giường, gã đi đến bàn ngồi xuống cầm chén Thanh Thanh Yến lên vừa ăn vừa nói:
“Kiều tỷ tỷ trong nóng ngoài lạnh, nếu Đỗ huynh nhiệt tâm một chút hẳn sẽ thu được kết quả như mong muốn.”
Đỗ Hoàng nghe lời này thì cười khà khà, tự mình rót một chén trà uống rồi nói:
“Chuyện đó đã nằm trong dự tính của ta rồi, khà khà ngươi thương thế đã khỏi cũng nên tìm bọn Thiên Ưng bang giải quyết ân oán đi.”
Bạch Vân ngạc nhiên nói:
“Giải quyết ân oán? Vì sao?”
Đỗ Hoàng chưng hửng:
“Bọn Thiên Ưng bang làm ngươi suýt mất mạng, tình nhân của ngươi lại bị vũ nhục như vậy, không tìm Thiên Ưng bang trút giận thì tìm ai đây?”
Bạch Vân liền hiểu ra, Đỗ Hoàng nghĩ Thiên Ưng bang làm gã trọng thương đến chết đi sống lại, lại hành hạ Nguyễn Thanh, dùng nàng uy hiếp gã. Gã nhẹ nhàng đáp:
“Hiểu lầm mà thôi! Còn về Thanh muội, nếu nàng muốn trút giận thì đệ cũng không ngăn cản.”
Bỗng nhiên Đỗ Hoàng đứng bật dậy, hắn nhìn về phía cửa sổ quát:
“Ai nghe đang lén?”
Cửa sổ bị bật tung ra, một người phóng người lướt vào. Vừa vào thì nhìn chằm chằm Bạch Vân cười híp mắt nói:
“Bạch tiểu tử, còn nhớ lão phu chăng?”
Đỗ Hoàng nhìn thấy một lão già phá cửa nhảy vào, khi vào thì lại không thèm để hắn trong mắt, liền cười mà như không cười nói:
“Lão già ngươi quả thật sống đã đủ lâu, bây giờ chết cũng vừa rồi.”
Lão già nghe thế liền quay sang nhìn Đỗ Hoàng, lão quắc mắt lên:
“Hỗn láo, Trần Minh Trí ta mấy tháng nay chưa đại khai sát giới. Hôm nay ngươi lại muốn chọc giận lão phu?”
Đỗ Hoàng nghe lão xưng danh thì ồ lên một tiếng. Rồi lại ngồi xuống ghế, hắn nhâm nhi ly trà nói:
“Chưa từng nghe qua.”
“Hừ.” Trần Minh Trí giận lắm, nhưng lão không muốn ở lại đây lâu. Bấy lâu lão luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của Bạch Vân nhưng Kiều Tam Nương luôn ở bên cạnh hắn. Hôm qua đến nay Kiều Tam Nương ra ngoài chưa thấy về nên lão liền tận dụng ngay cơ hội này. Nhưng không ngờ lại có thêm một người mà đó lại không phải là một tiểu cô nương như lão từng gặp.
Véo, đang định ra tay khống chế Bạch Vân thì bỗng nhiên có một đạo ám khí bay từ ngoài cửa sổ vào, nó nhắm thẳng hướng Đỗ Hoàng mà bay đến. Lão Trần cười thầm, thì ra trời cũng giúp ta. Lão không chậm trễ, phi thân về phía Bạch Vân, giơ tay ra khống chế huyệt đạo của hắn. Bạch Vân nào để lão toại nguyện, gã giơ tay phải ra gạt một trảo của lão, rồi liền xuất ra một cước. Lão Trần không ngờ Bạch Vân lại biết võ công nên khi thấy hắn giơ tay ra gạt thì lão không rút tay lại mà càng tăng thêm lực đạo. Thế nhưng tay lão chưa chạm được vào vạt áo của Bạch Vân thì ngực lão đã lãnh trọn một cước của gã rồi.
Trần Minh Trí lộn một vòng trở lại, khuôn mặt lão xám xanh nhìn Bạch Vân, vừa giận vừa sợ. Giận vì thất thủ trong tay một tên thư sinh, sợ vì nếu còn mất thêm thời gian, Kiều Tam Nương mà quay trở lại đây thì sẽ chuốc thêm phiền toái. Bạch Vân lại không để ý đến thái độ của lão Trần, gã đang khó hiểu. Vừa rồi gã nhìn thấy Đỗ Hoàng xòe hai ngón tay ra tiếp cái ám khí kia. Trên ám khí có một mẩu giấy, Đỗ Hoàng vừa liếc qua mẩu giấy đó thì sắc mặt đại biến, hắn liền phóng người qua cửa sổ lao đi.
Trần Minh Trí xoay cây phán quan bút trên tay nói:
“Tiểu tử, mau giao tấm bản đồ cho ta.”
Bạch Vân cười nói:
“Có bản lãnh thì đến lấy.”
Trần Minh Trí không nói nhảm nữa, lão múa cây phán quan bút điểm tới Bạch Vân. Bạch Vân chỉ học qua ba chiêu cầm nã đánh giáp lá cà mà thôi, gã chưa học qua quyền pháp cũng như chưởng pháp nên nào dám đón đỡ. Thấy thế công hung hiểm gã liền thi triển khinh công né tránh. Lão Trần sau một hồi công kích vẫn không làm gì được Bạch Vân thì giận tím cả mặt. “Tiểu tử này tuổi còn trẻ sao lại có nội lực hùng hậu như vậy?” Phải biết khinh công cao hay thấp là dựa vào nội lực mạnh hay yếu.
Lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Trần Minh Trí hoảng sợ, lão nghĩ Kiều Tam Nương đã về đến rồi nhưng lão lại không muốn bỏ qua cơ hội này vì thế lão còn chần chừ chưa chạy đi. Bạch Vân lại nghĩ là Nguyễn Thanh muốn tìm mình, nhưng Trần Minh Trí đang đứng gần cửa ra chính nếu nàng bước vào sẽ gặp nguy hiểm ngay, vì thế gã cũng không lên tiếng.
Người bên ngoài thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì liền đẩy cửa bước vào. Người vừa xuất hiện thì sắc mặt Trần Minh Trí cùng Bạch Vân lại vô cùng khác nhau. Trần Minh Trí thấy người vào là Nguyễn Thanh thì kinh hỷ, lão liền phi thân về phía nàng, muốn khống chế nàng uy hiếp Bạch Vân. Bạch Vân thấy lão Trần phi thân về phía Nguyễn Thanh thì trong lòng vô cùng lo lắng liền hất tay một cái, cái bàn trong phòng xoay mấy vòng bay về phía lão Trần. Trần Minh Trí giật mình xoay phán quan bút ra đón đỡ. Rầm, cái bàn dội ngược lại rơi xuống đất gãy mất hai cái chân, lão nhìn quanh thì thấy hai người đã chạy mất. Lão quát lên giận dữ: “Bạch tiểu tử, ngươi có chạy đằng trời.” Nơi đây dẫn đến động tĩnh khá lớn đã gây chú ý đến nhiều người nên lão không đuổi theo hướng đó. Lão không đành lòng nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Bạch Vân thi triển khinh công dắt Nguyễn Thanh bỏ chạy. Vừa chạy mà trong lòng lại kinh ngạc về võ công của mình: “không ngờ chỉ dùng lực một chút mà đã có uy lực như vậy.” Gã luyện nội công tuyệt thế nhưng chưa học qua mấy môn võ công khác nên chưa thấy được uy lực thật sự của môn nội công này. Nội lực trong người tuy hùng hậu nhưng gã chưa biết cách thi triển, vận dụng chúng mà thôi. Chỉ cần nhìn môn Vi cước mà gã đang thi triển là đã biết rõ hiệu quả của môn nội công rồi.
“Bạch ca ca, dùng ngựa của muội đi.” Nguyễn Thanh bị Bạch Vân nắm chặt tay thì thẹn thùng vô cùng, nàng nói mà chẳng dám nhìn vào mặt hắn. Bạch Vân trước giờ đâu có thấy nàng nói qua là có con ngựa nào? Nhưng gã biết dùng ngựa thì cơ hội chạy thoát là cao hơn nên cũng dừng lại nói: “nhanh lên, lão đang đuổi đến.” Nguyễn Thanh gật đầu rồi kêu tên tiểu nhị dắt ngựa ra.
Một tên tiểu nhị khác lúc này cầm một thanh kiếm chạy tới, thở hồng hộc nói:
“Công tử gia, kiếm của ngài đây.”
Bạch Vân thấy Nguyễn Thanh gật đầu thì liền cầm lấy rồi nói lời đa tạ. Sau khi ngựa được dắt đến thì cả hai cùng nhảy lên ngựa phóng đi. Hai tên tiểu nhị vẫy vẫy tay, nói với theo: “công tử, tiểu thư thượng lộ bình an.” Ngày thường Nguyễn Thanh chi tiền rất hào phóng nên mấy tên tiểu nhị rất nhiệt tình, tuy sau này không hiểu vì sao hai vị công tử, tiểu thư lại đổi phòng cho nhau nhưng bạc thì vẫn được thưởng đều đều nên trong lòng không còn thắc mắc nữa.
Ngựa của Bạch Vân vừa lao ra khỏi Cổ thành thì không bao lâu sau đó cũng có một người cưỡi ngựa đuổi theo.
…
Ra khỏi Cổ Thành khoảng hai dặm, Bạch Vân khen:
“Ngựa của muội thật tốt quá.”
Nguyễn Thanh ngồi phía trước cười tươi nói:
“Nó tên Hắc Thiên mã, là giống ngựa cực tốt ở miền bắc đó.”
Bạch Vân gật đầu:
“Ta nhìn sơ qua cũng biết là ngựa tốt, muội hẳn là sinh sống trong một gia đình quyền quý thì phải?”
Nguyễn Thanh trầm ngâm:
“Sinh ra trong gia đình giàu có cũng không hẳn là tốt.”
Bạch Vân biết không ổn liền lái qua chuyện khác:
“Muội biết đường đến Mai Hoa cung chăng?”
Nguyễn Thanh giật mình định quay đầu lại nhưng nghĩ nếu quay lại sẽ chạm vào mặt của Bạch Vân, nàng ra chiều suy nghĩ nói:
“Bạch ca ca đến Mai Hoa cung làm gì?”
Bạch Vân trả lời:
“Ta đến đó có chút chuyện.”
Nguyễn Thanh giọng u oán nói:
“Không phải ca ca đến vì cung chủ của Mai Hoa cung chứ?”
Bạch Vân hỏi lại:
“Sao muội lại đoán như thế?”
Nguyễn Thanh nói:
“Tô Phi Yến, người bài danh thứ ba trên Kiều bảng thì có nam tử nào lại không muốn gặp qua nàng một lần chứ?”
Bạch Vân lại nói:
“Ta nghe Kiều tỷ tỷ nói: người được xếp trên Kiều bảng không qúa hai mươi ba tuổi mà?”
Nguyễn Thanh ậm ừ:
“Đúng là như vậy.”
Bạch Vân ngạc nhiên:
“Cung chủ Mai Hoa cung sao lại trẻ như vậy?”
Nguyễn Thanh kinh ngạc:
“Ca ca không biết thật sao?”
Bạch Vân cười nói:
“Ta ở dưới quê mới mới lên, chuyện giang hồ không biết bao nhiêu cả.”
Nguyễn Thanh hiểu ra, liền vui vẻ nói:
“Muội sẽ dẫn ca ca đi Mai Hoa cung một chuyến.”(Nguồn: VipTruyen.Vn)