Kiều Tam Nương giúp Bạch Vân thay băng. Vết thương của gã tuy không còn đáng lo ngại nhưng phải hạn chế cử động, nếu không tĩnh dưỡng cho tốt thì vết thương sẽ rất lâu mới hồi phục được. Kiều Tam Nương định kết tóc, tô son cho gã nhưng gã lại từ chối, gã không thích giả gái nữa. Cứ làm Bạch Vân như trước kia, chuyện gì đến sẽ tùy cơ ứng phó không cần phải sợ trước sợ sau ệt mỏi đầu óc.
“Hihi, thế này thật thuận mắt hơn nhiều.”
Kiều Tam Nương cùng Bạch Vân ra ngoài dùng cơm, thấy sắc mặt gã vẫn trắng bệch, tâm trạng lại không được tốt lắm, nàng liền gợi chuyện với gã.
“Tỷ tỷ, tiểu đệ suy nghĩ hoài cũng không ra, chẳng phải sống cho thật thoải mái, bản thân thật vui vẻ mới là mong muốn trong lòng mỗi người chúng ta hay sao?”
Lúc sống ở thôn Bình Công, Bạch Vân tuy nhàm chán nhưng lại thấy thanh thản vô cùng. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau làm việc, chia sẻ, quan tâm đến nhau, đó là chuyện làm gã rất bất ngờ và khâm phục. Gã đã nghĩ rằng ở Đại Nam này rất bình yên, nhưng sau một thời gian tự mình trải nghiệm, gã không ngờ rằng Đại Nam này rất giống cái xã hội gã đã sống trước kia. Nào là bon chen kiếm tiền, kiếm bạc, nào là âm thầm tính toán tìm cách loại bỏ kẻ khác, nào là xem thường người nghèo, bức hiếp kẻ yếu thế hơn mình…
Gã rất chán, chán cái cảnh gặp mặt nhau là khoe khoang nhờ tao có người đi nước ngoài, hàng tháng đều gởi vài ngàn đô về, chẳng phải ra nước ngoài cũng là làm công như bao người hay sao? Rồi cái cảnh nghĩ rằng mình sành sỏi hơn kẻ khác, lúc nào cũng ình là đúng, vài câu không hợp liền khoe hình xăm rồng, rắn trên mình ra, chẳng phải cũng bị đập cho lên bờ xuống ruộng hay sao, đến khi bị công an tóm thì lại khóc lóc như bọn con nít. Rồi thêm cảnh anh em cùng gia đình với nhau lại chửi rủa nhau suốt ngày, nói xấu nhau, làm trò cười cho thiên hạ, cũng chẳng phải vì muốn tiền thừa kế nhiều hơn một chút sao?
Đó chẳng phải những chuyện liên quan đến gã, nhưng vì nó luôn xảy ra, không thể giả vờ không nghe thấy, không biết đến. Cứ lên báo, lên mạng là thấy những dòng tít: có án mạng, có tai nạn, có trộm cướp, có rất nhiều chuyện thương tâm xảy ra. Mà cái nguyên nhân dẫn đến những việc đáng tiếc đó lại đơn giản, nhỏ nhặt vô cùng. Nếu nhìn sâu xa hơn một chút thì nguyên nhân không phải là: muốn bản thân mình sống vui vẻ, thoải mái hơn một chút sao? Muốn vậy thì phải có tiền, mà kiếm tiền thì khó nên việc dẫn đến các tệ nạn phát sinh là tất yếu. Kẻ giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo là vì thế. Mọi người dẫm đạp lên nhau mà kiếm từng đồng từng cắt, chỉ tí xíu lợi lộc mà lại xem nhau như có thù cướp vợ vậy, nhưng cái lợi lớn nhất thì kẻ giàu có lại hưởng hết. Tuy nhiên không phải tất cả những người giàu đều không tốt. Có người đi lên từ bàn tay trắng, họ hiểu và cảm nhận được cái “hương vị” mà người nghèo khó phải trải qua. Họ giúp đỡ, họ quyên góp, có rất nhiều chương trình kêu gọi các mạnh thường quân giúp đỡ người nghèo, người già, trẻ em khuyết tật…bất quá quyên góp, ủng hộ hai, ba tỷ, nhưng khi đến được tay người nhận chỉ có mấy triệu đồng. Đó là cái quy luật xã hội không thể thay đổi mà gã không hề muốn nhớ tới một chút nào.
“Bạch Vân đâu rồi? Tên mọt sách này ở đâu ra vậy kìa?”
Kiều Tam Nương kinh ngạc nhìn Bạch Vân, cái chuyện mạnh được yếu thua là chuyện không cần phải bàn cãi, nó có từ rất lâu, rất lâu rồi muốn thay đổi thì rất khó khăn. Mỗi người chẳng ai giống ai chứ đừng nói đến tính tình của họ, muốn thay đổi phải thay đổi từ cái gốc, nhưng là con người mà, ai lại muốn mình thua sút, yếu kém hơn người khác chứ. Muốn bình đẳng ư? Thật viễn vông!
“Tiểu đệ chỉ là nhớ chút chuyện cũ mà thôi, tỷ tỷ có kế sách gì không?”
Bạch Vân cười gượng, gã ngạc nhiên vì cái sự thật không thể chối bỏ kia chứ nào có cái mộng cao cả là thay đổi nó. Gã liền chuyển đề tài, đa sầu đa cảm chẳng phải tính cách của gã.
“Ta cũng chưa biết phải tìm từ đâu.”
“Nếu tỷ tỷ có việc ở lại nơi đây thì cũng tiện thám thính tung tích của Nguyễn Thanh, tiểu đệ có việc gấp phải lên bắc, không thể trễ nãi thời gian thêm được nữa.” Bạch Vân không phải kẻ thấy khó khăn liền chùn bước, bất quá việc đến Mai Hoa cung đã chậm trễ lắm rồi.
“Gấp như vậy, thương thế ngươi chưa khỏi mà.” Kiều Tam Nương quan tâm nói. Trong chốn giang hồ, nàng độc lai độc vãng nay có Bạch Vân – như một người bạn tán gẫu, vui đùa rất là thích thú, nàng nào yên tâm nhìn gã như thế mà bôn ba chốn giang hồ. Chưa kể trên người gã còn có món đồ làm không ít kẻ phải thèm thuồng.
“Hahahaha, không ngờ Kiều muội cũng có nhã hứng đến Cổ thành này.”
Bạch Vân thấy một người từ ngoài bước vào, khi nhìn thấy Kiều Tam Nương thì trên mặt lộ vẻ hoan hỉ. Hắn là một tên trung niên, mặc y phục màu đen, khoác thêm cái choàng mỏng màu đỏ ở ngoài, tóc thì xõa ra trong rất tự tiện, nhưng trên tay lại cầm cây quạt phe phẩy như là một thầy đồ vậy. Bạch Vân nhìn hắn thì thấy ở hắn có cái vẻ gì đó rất ngược đời, quái dị.
“Đỗ Hoàng ngươi cũng rãnh rỗi quá nhỉ, Nam Hạ không phải là chốn ưa thích của ngươi hay sao?”
“Kiều muội, quen biết nhau đã lâu mà muội chẳng cho ta chút mặt mũi nào cả.” Kẻ gọi là Đỗ Hoàng nghe Kiều Tam Nương xưng hô thì mặt mày bí xị, lắc đầu thở dài không thôi.
Nghe Kiều Tam Nương trò chuyện cùng người trung niên kia thì Bạch Vân kinh ngạc không thôi, Đỗ Hoàng? Là vua cờ bạc trong truyền thuyết đó sao? Được xưng là Đỗ Hoàng thì chắc hẳn tài nghệ cờ bạc rất cao siêu.
Thấy Đỗ Hoàng còn đứng đó, không có ý rời đi thì Bạch Vân như cũng hiểu ra chuyện gì, gã liền nói:
“Huynh đài tên là Đỗ Hoàng sao?”
“Haha, ở Đại Nam này họ Đỗ rất nhiều nhưng tên có một chữ Hoàng thì chính là ta.”
“Tự hào quá nhỉ, chỉ là Bạch Không Tự hình như không nghĩ thế thì phải.” Kiều Tam Nương thấy vẻ cao ngạo của hắn thì nhếch miệng chế giễu.
“Muội đã gặp hắn?”
Bạch Vân lại không hiểu chuyện gì, gã thấy Đỗ Hoàng khi nghe nhắc đến tên của Bạch Không Tự thì cả người hắn run lên, hiển nhiên là có ân oán không nhỏ với họ Bạch.
“Đỗ đại ca mời ngồi, đều là người nhà cả.”
“Gì mà người nhà?” Kiều Tam Nương chau mày, nhưng lại không phản đối việc hắn ngồi chung bàn. Mà họ Đỗ nghe thế liền cười híp mắt, cơn giận vừa rồi như cơn gió bay đi đâu mất.
“Tiểu đệ rất có khí chất, sau này ta sẽ tận tình chiếu cố ngươi.”
“Đa tạ rồi.” Thấy Kiều Tam Nương trừng mắt, Bạch Vân không dám nhiều lời nữa.
“Bạch Không Tự còn đấu không lại, chiếu cố người khác? Ngươi làm ta cười muốn đến toét cả miệng đây.” Kiều Tam Nương lại nói, châm chọc người khác dường như là bản chất của nàng thì phải.
“Haha, Ngô Huyền cũng có lúc bại trận, ta thua hắn chỉ là không may mà thôi. Cái nhục này tất sẽ hoàn lại cho hắn.” Đỗ Hoàng cười nói, gã được ngồi tán gẫu với Kiều Tam Nương thì đó là chuyện vui sướng nhất đời gã. Bất quá câu nói sau cùng thì hắn lại gằn từng chữ, trong mắt lóe hàn quang.
“Ngươi đến đây vì Thanh Nhã lâu ư?” Kiều Tam Nương cũng không xoáy thêm vào cái nỗi đau của hắn, trên miệng lại như cười mà không cười hỏi.
“Ta đến đây để tìm muội, Thanh Nhã lâu kia có gì hay đâu chứ?”
Thấy Kiều Tam Nương bĩu môi, Bạch Vân cũng cười thầm, đàn bà thật khó hiểu mà.
“Đỗ huynh, tiểu đệ có thể đánh một ván với huynh không?”
“Hả?”
Kiều Tam Nương cùng Đỗ Hoàng nghe Bạch Vân nói liền giật mình, cả hai đều không hiểu ý của gã.
“Hi, được xưng là Đỗ Hoàng, tài nghệ đỗ xúc xắc chắc hẳn rất inh, tiểu đệ muốn lãnh giáo một phen, có được không?”
Vừa nghe Bạch Vân hỏi xong thì thấy Kiều Tam Nương cười toe toét, khuôn mặt Đỗ Hoàng liền giật giật mấy cái.
“Tiểu đệ có nhã hứng như vậy tất nhiên ta sẽ bồi tiếp, bất qúa để hôm khác vậy, ta không có mang xúc xắc trong người.”
Bạch Vân liền mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đỗ Hoàng mà trong người không có xúc xắc ư?
“Tên mặt trắng, cuối cùng ngươi cũng chịu thò cái mặt ra, bọn ta đã tìm ngươi lâu rồi.”
Bạch Vân đang suy nghĩ thì có bốn, năm tên tay cầm đao sáng hoắc chạy tới chỉ trỏ. Gã nhìn hồi lâu mới nhận ra là bọn người ngày trước muốn bắt gã ngoài đường lớn, bất quá bây giờ lại nhìn nhầm gã là Nguyễn Thanh đây mà.
“Ngươi mau theo chúng ta, nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay bọn ta.”
Bạch Vân và Kiều Tam Nương nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Mấy tên này nói năng gì mà khó hiểu thế.
“Chỉ là mấy tên nhãi nhép lại làm phiền nhã hứng của ta, thật không biết chữ chết viết thế nào.”
Nghe Đỗ Hoàng muốn động thủ thì Kiều Tam Nương đưa mắt ra hiệu cho hắn không nên manh động, rồi nhìn Bạch Vân. Gã hiểu ý ngay, liền gắng gượng đi theo mấy tên kia.
…
Đi theo mấy tên kia ra khỏi đường lớn, đến một vùng đồng cỏ vắng vẻ. Bạch Vân liền thấy một cái kiệu nhỏ, hai bên có hai tên thuộc hạ đang đứng, có một người tóc bị xõa tung ra, quần áo xốc xếch đang bị trói hai tay, ngồi bệch dưới đất như không có tí sức lực nào cả.
“Tiểu tử, ngươi dám ra tay với đám thuộc hạ của ta, quả nhiên không xem Thiên Ưng bang chúng ta ra gì cả.” Một tên bước từ trong kiệu xuống, hắn rất ốm, nhưng lại nhìn rất rắn chắc, cặp mắt bén nhọn nhìn Bạch Vân - sắc mặt trắng bệch đang đứng cùng mấy tên thuộc hạ của hắn.
“Haha, Thiên Ưng bang thì không thể động vào sao?” Lúc này có một người phi thân tới, người này chân vừa hạ xuống liền xòe cái quạt ra phe phẩy, bộ y phục màu trắng có thêu hoa văn màu đen của y bay bay theo cơn gió trông như cao nhân vừa hạ sơn vậy.
“Đào Minh Tuấn kia là bằng hữu của ngươi?” biết người vừa đến là ai, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi nhìn Bạch Vân hỏi.
“Chu Văn Tiến, ngươi đừng tưởng rằng ở Cổ thành này chỉ có Thiên Ưng bang của ngươi, Đào Minh Tuấn này đến vì muốn ngươi nể mặt ta mà thả người.”
“Thả người?”
“Ta muốn đưa cô gái kia đi, tên tiểu tử này cũng vậy.”
Kiều Tam Nương và Đỗ Hoàng ẩn nấp một bên, theo dõi diễn biến nãy giờ cũng lắc đầu ngao ngán, chỉ là bọn trẻ con tranh giành mỹ nữ mà thôi. Bỗng nhiên sau lưng lại có tiếng cười nói mỉa mai vang lên:
“Kiều Tam Nương đỉnh đỉnh đại danh lại làm cái trò lén lén lút lút thế này sao?”
Kiều Tam Nương quay đầu lại nhìn thì sắc mặt đại biến: kẻ nói là Ngô Báo, đứng phía trước hắn là Bạch Không Tự đang nhàn nhã phì phèo tẩu thuốc, theo sau là mười mấy tên thủ hạ lưng hùm vai gấu. “Quả nhiên Hắc Mộc trại đã đến.”
“Bạch Không Tự, ngươi còn nhớ Đỗ Hoàng này chăng?”