13: Bạch Vân được bản đồ


“Nơi đây không có chuyện của ngươi”, Ngô Báo sớm nhịn không nổi, giờ lại thấy có người đến muốn tranh giành thì gã trợn cả mắt lên.
“Tại hạ đến vì muốn tìm người, tại hạ chỉ muốn mời Trần Minh Trí lão tiên sinh đến tệ trang một chuyến” người đứng đầu ba tên dõng dạc nói.
“Không biết sống chết, Ngũ hiệp huynh đệ các ngươi lo phần hắn”, Bạch Không Tự biết nếu còn dây dưa thì lại càng có nhiều người tới.
Lão vừa nói xong thì phóng chưởng đánh tới vị hộ pháp của Đông Phương giáo.
Uỳnh
Bạch Không Tự thối lui sáu, bảy bước mới đứng vững, trong lòng lại kinh hãi không thôi. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng nên sử tới chín phần công lực vậy mà bị đối phương một chưởng chấn lui.
Bạch Không Tự vừa bị chấn bay thì Ngô Báo một trảo chụp tới, lão già áo đen buộc phải né tránh rồi dùng chỉ pháp phản công lại.

Hai người giao thủ được năm chiêu thì Bạch Không Tự sau khi điều hòa chân khí xong lại xông vào, cùng Ngô Báo liên thủ.
“Thì ra là Tôn Sơn hộ pháp của Đông Phương giáo, Kim hoàn chỉ pháp quả nhiên danh bất hư truyền.” tên đứng đầu đám người thấy ba người giao thủ cũng một phen kinh ngạc, không ngờ võ công của hai người đang giao thủ với Tôn Sơn cũng không thấp hơn mình. Tuy nhiên hắn vẫn không nhận ra hai người là thần thánh phương nào.
“Nếu ta đoán không lầm thì các hạ là người của Đào gia trang” lão đại của ngũ hiệp huynh đệ nói.
“Haha, ánh mắt của các hạ quả nhiên không tầm thường, tại hạ chính là Đào Nghiêm”
“Lên” lão đại ngũ hiệp huynh đệ thấy người đến là trang chủ của Đào gia trang danh vọng không nhỏ thì hô một tiếng, lập tức bốn ánh đao sáng ngời trong đêm tối tấn công về phía Đào Khiêm.
Tên cầm đại đao nãy giờ ngứa ngáy tay chân lắm rồi, do lão đại của hắn cứ úy kị này nọ làm hắn không sao phát tác cơn giận được, nên giờ mỗi đao xuất ra đều hùng hậu vô cùng. Mà hắn cũng là lão nhị của ngũ hiệp huynh đệ.

“Đừng có động đậy” lão đại của ngũ hiệp huynh đệ vẫn không ra tay, lão đứng quan chiến và đề phòng tên họ Trần mưu mô xảo quyệt thừa cơ bỏ trốn.
“Ngươi đưa ta đi trước, tấm bản đồ lão phu sẽ giao cho huynh đệ các ngươi”, lão Trần vừa chuẩn bị động thân trốn vào bụi lau thì thấy lão đại của ngũ hiệp huynh đệ vẫn đề phòng động tĩnh của lão, lão thấp giọng nói.
Lão đại của ngũ hiệp huynh đệ mắt sáng lên nhưng vẫn chưa trả lời.
Bùm bùm
Bạch Không Tự lại đối chưởng với Tôn Sơn, khi hắn nghe tên của lão già áo đen thì lại càng vui vẻ, đối phương tinh thông chỉ pháp chứ không phải chưởng pháp vì thế hắn cứ phóng chưởng như vũ bão buộc đối phương tiếp chưởng. Nhưng đã hơn ba lần, hắn không chiếm được chút thượng phong nào mà trên tay còn dính một chỉ. Hắn vừa lui thì Ngô Báo lại tới, thế công liêm miên không dứt.
Tôn Sơn than thầm, sau một chưởng đầu thì lão cũng âm thầm kinh ngạc, lão thấy chưởng phong dữ dội cũng không dám lơ là, vận công tiếp một chưởng. Tuy đánh lui được họ Bạch nhưng chân khí trong người cũng nhộn nhạo. Mà Ngô Báo lại thừa cơ xông vào làm lão rơi vào thế hạ phong. Giờ lão mới biết là cái Hắc bảng kia cũng không phải là đặt ra cho vui.
Ba người cứ lần lượt ra chiêu, né tránh, đỡ gạt…
Bỗng ba ngươi chợt tách ra, Bạch Không Tự mặt tráng bệch, hắn ôm vai trái, nhăn mặt hiển nhiên nội thương không nhẹ.
Ngô Báo cũng đầm đìa mồ hôi, hắn luyện ngoại công, đao kiếm bình thường trúng vào cũng không làm hắn bị thương, vậy mà vừa rồi trúng mấy chỉ lại thấy cả người ê ẩm.
Tôn Sơn thì lại ung dung đứng chắp hai tay sau lưng,trên mặt ngoài khóe miệng giật giật ra thì không có vẻ gì là bị thương cả.

Nhưng chỉ mình lão rõ, hai tay lão chắp sau lưng là để che giấu đôi tay đang rung của lão vì vừa phải đối chưởng ,vừa bị trúng trảo. Lão cố gắng thật bình thản vì nếu đấu thêm vài chục chiêu nữa thì mạng lão tất thuộc về Bạch, Ngô hai người. Một người tất nhiên không phải đối thủ của lão, thế nhưng hai người thì lại khác hẳn, bởi vậy lúc đầu lão mới ẩn núp, không xuất hiện là vậy.
Bỗng có tiếng thét vang lên, vòng chiến bên kia cũng tạm dừng:
“Hay cho Ngũ hiệp huynh đệ, cái hận hôm nay Đào Nghiêm tất sẽ trả”, họ Đào bị bốn anh em ngũ hiệp huynh đệ bao vây, hai tên thuộc hạ đi cùng đã chết dưới đại đao của lão nhị trong ngũ hiệp huynh đệ rồi.
Bạch Không Tự và Ngô Báo không thèm đếm xỉa đến lời đe dọa của Đào Nghiêm, trong mắt bọn hắn Hắc Mộc trại không e ngại một gia trang nhỏ nhoi kia.
Bọn hắn thấy lão già Tôn Sơn hiện giờ vẫn bình thản như không thì sắc mặt trong rất khó coi, hai người nhìn nhau ra chiều hội ý thì Bạch Không Tự lắc đầu nhè nhẹ, hiển nhiên hắn bị trọng thương rồi không thể tái chiến được.
“Ngũ hiệp huynh đệ bấy lâu nay hành sự độc lập, tại sao hôm nay lại chịu sự sai khiến của kẻ khác thế?”, Đào Nghiêm lại nhìn hướng lão đại của ngũ hiệp huynh đệ nói.
“Kế li gián của ngươi rất hay, bất quá Bạch Không Tự ta không tin bọn chúng dám làm bậy”
“Bạch Không Tự, Bạch Không Tự của Hắc Mộc trại”, Đào Nghiêm giật mình, hắn biết ở Hắc Mộc trại họ Bạch kia chỉ dưới một người mà trên vạn người, Ngô Báo kia tuy xếp thứ tám trên Hắc bảng nhưng cũng chỉ là tam đương gia của Hắc Mộc trại mà thôi.
“Chính là tại hạ”
“Haha, chúng ta liên thủ giết bọn người Hắc Mộc trại trước rồi tính sau, các vị thấy thế nào?” Đào Nghiêm nghiến răng trèo trẹo nói, hai thuộc hạ thân tính của hắn chết cũng vì bọn người kia mà ra, bất quá bớt được một thế lực thì việc tranh giành bản đồ càng nhẹ bớt một phần.
“Các ngươi dám?” Bạch Không Tự cười khẩy, nhưng trong lòng kêu không ổn, thầm tính toán kế sách vẹn toàn.
“Mọi người ở đây đều đã đắc tội Hắc Mộc trại, hôm nay không giết người diệt khẩu thì sau này sẽ vô cùng bất lợi đó”, lão Trần nói thêm vào, lão mong bọn người này đánh nhau đến kẻ chết người tàn phế để lão thoát thân.
“Hahaha, Ngô Báo ta lăn lộn giang hồ bấy lâu chỉ có giết người, bây giờ ta muốn xem bọn ngươi giết ta như thế nào” Ngô Báo nào sợ đám người kia, hắn e ngại là e ngại lão già họ Tôn thôi.
“Xoạt, xoạt”
“Ai?”

Bỗng nhiên, có tiếng động nhỏ trong bụi cỏ lau, nhất thời mười người bọn họ kinh sợ trong lòng, không ngờ lại còn kẻ khác quan chiến nơi đây.
“Tiểu sinh đi đại tiện, không làm ảnh hưởng đến đại sự của mọi người chứ”
Một người nhìn có vẻ thư sinh, trói gà không chặt đứng lên từ bụi lau, hai tay đang kéo kéo quần.
“Lại đây”
“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
“Ngươi là người trong giang hồ?”
Bạch Vân vẻ mặt nhăn nhó đi ra, nhăn nhó vì giả vờ cũng có mà nhăn nhó vì bị phát hiện cũng có, gã trở mình nhẹ như thế mà cũng bị phát hiện.
Trong đêm tối thế này, mà gã một thân bạch y xuất hiện trong rất nổi bật giữa mọi người. Gã đi ra mà dáng vẻ khép nép, sợ hãi…

Nghe mọi người hỏi thì cười thầm trong lòng:
“Tiểu sinh lên kinh thi trạng nguyên, lúc nãy đang ngủ ở gốc cây kia thì mắc đại tiện, liền chạy lại đây nhưng chưa đi được thì… thì” gã ấp úng vẻ mặt kinh hãi nói.
Mọi người thấy đây là một tên mọt sách cũng buông gánh nặng trong lòng xuống, chỉ có lão Trần là biết Bạch Vân đã núp ở đó rất lâu rồi, lúc trước lão có thấy bóng trắng là không sai, tuy nhiên lão cũng không vạch trần mà lại tính kế khác.
Người hoan hỉ nhất lại là Bạch Không Tự, hắn nào không nhớ Bạch Vân chứ. Biết Bạch Vân trong lời nói thật giả lẫn lộn nhưng hắn không tiện vạch trần mà liền nói:
“Hahaha, ta có ý nghĩ này rất hay, không biết mọi người có muốn nghe hay không?”
“Lão phu cũng muốn nghe thử cao kiến của ngươi”

Chỉ có mình lão Tôn nói, ở đây ai cũng e ngại lão, nên chờ nghe lão trả lời, mà Bạch Không Tự hỏi cũng là hỏi lão mà thôi.
“Ta nghĩ ai trong chúng ta nếu giành được tấm bản đồ đều sẽ có tổn hại không nhỏ, theo ta thì nên giao tấm bản đồ cho tên thư sinh này”
Thấy mọi nguời ngẩn ra, Bạch Không Tự tiếp:
“Đưa cho hắn cất giữ, chúng ta hôm nay ngừng chiến ở đây, ngày sau ai tìm được hắn trước thì tấm bản đồ thuộc về kẻ đó”
“Tiểu sinh không làm đâu, tiểu sinh còn phải lên kinh thi…”
“Ngươi không có quyền lên tiếng”, Đào Nghiêm trầm giọng quát ngắt lời Bạch Vân.
“Lão phu thấy rất có lý, bất quá…”
“Bất quá nếu lọt vào tay người khác thì sao?” lão đại ngũ hiệp huynh đệ tiếp lời.
“Chuyện này chỉ có mười người chúng ta và tên thư sinh này biết, ta nghĩ mọi người sẽ không để cho kẻ khác biết được mà tên này đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm chắc cũng không ngu xuẩn như vậy” Bạch Không Tự mỉm cười nói, lại nhìn Bạch Vân đầy thâm ý.
“Chuyện này ta phản đối, tấm bản đồ vốn thuộc về lão phu…” Trần Minh trí vừa nói tới đây thì thấy mọi người đều nhìn lão, lão liền không dám nói nữa.
“Tôn hộ pháp thấy như thế nào?” Bạch Không Tự thấy rất thỏa mãn với ý định này, Hắc Mộc trại người đông thế mạnh chuyện tìm người sẽ có hi vọng cao hơn đám người kia.

“Lão phu thấy rất hợp lý” Tôn Sơn nào muốn như thế, nhưng tình thế hiện tại lão không thể không đồng ý.

Bạch Không Tự rất vừa ý gật gật đầu, hắn quay sang Bạch Vân nói:
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu sinh tên Bạch Vân”
“Bây giờ ngươi đến lấy tấm bản đồ trong người của lão già kia ra đây”
Bạch Vân đi đến gần lão Trần, gã thấy mặt lão lúc này trong thật dữ tợn.
“Ngươi lấy miếng vải bên trái của ta đó, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi”, lão Trần nói nhỏ, chỉ có lão và Bạch Vân nghe được.
“Tiểu sinh lấy được rồi”
Mọi người mắt không chớp nhìn tay hắn đem tấm bản đồ cất vào trong áo.
“Bạch Vân, ngươi đi đi, cứ đúng tuyến đường mà ngươi lên kinh thi trạng nguyên, nếu ai trong bọn ta tìm được ngươi trước thì ngươi cứ đưa tấm bản đồ cho kẻ đó” Bạch Không Tự nhìn Bạch vân nói, trên miệng hiện nét cười khó che giấu.
“Thế hắn vừa đi ta liền đuổi theo thì sao?” Đào Nghiêm bỗng nhiên nói.
“Chúng ta cùng nhau ở đây tới lúc bình minh lên, lúc đó mọi người có thể rời đi, đuổi theo tên thư sinh này” Tôn Sơn vừa nói xong thì ngồi xếp bằng xuống đất điều dưỡng.
“Nên là như thế” Đào Nghiêm liếc Bạch Không Tự rồi cũng quay lại nơi mấy con ngựa của hắn chờ bình minh lên.
Trần Minh Trí thở phì phò ngồi dậy xếp bằng vận công điều tức. Ngũ hiệp huynh đệ cũng thở dài một hơi, không ngờ cơ hội lấy bản đồ cũng có phần.
Ngô Báo nhìn Bạch Không Tự: “ngươi có chắc cái kế này thành công không?”
Bạch Không Tự lắc đầu nhưng lại cười: “ nếu không hơn năm thành ta sẽ không làm, bất quá tình thế hôm nay phải như vậy”

Bạch Vân lững thững về nơi gã buộc con ngựa, gã nhớ lại câu nói của Đỗ tiền bối mà lắc đầu ngao ngán: “ngươi không thích phiền phức nhưng chẳng phải phiền phức đã tìm đến ngươi hay sao”
Bạch Vân nghĩ cứ từ từ mà đi kẻ nào đến thì đưa bản đồ cho kẻ đó.
Bạch Vân cho ngựa đi theo hướng bắc, nhưng khi nghĩ tới việc bọn người kia lấy được bản đồ tất sẽ giết người diệt khẩu thì gã đổ mồ hôi lạnh, liền cho ngựa phóng thật nhanh.



14: Bạch Công Tử

Từng tia sáng đang nhô lên từ phía chân trời.

Trên con đường vắng vẻ se se lạnh của sương gió có một bóng người đang cưỡi ngựa chạy thật nhanh.

“Ngày mới đến, chân Trời giờ đã rạng

Ngôi sao Mai tỏa sáng đón an lành

Cho màu xanh cây cỏ lại hồi sinh

Ngắm mây hồng vui đón bình minh.” (thơ “Đón Bình Minh” của Nguyễn Đắc Công)

Quang cảnh lúc bấy giờ rất đẹp, rất hữu tình. Đối với những người hay đa sầu đa cảm thì bấy giờ là lúc mà họ thích ngắm nhìn, thưởng thức nhất. Haizz, nhưng Bạch Vân thì nào có thời gian để cưỡi ngựa xem hoa mà gã lại càng không phải là người đa sầu đa cảm. Chạy mãi mà chẳng thấy trấn nào, Bạch Vân thầm nghĩ chẳng lẽ lại xa như vậy? Bất quá gã lại thấy xa xa có một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt.



Cổ thành.

Nhà Nguyễn có hơn hai trăm năm mà tòa thành này lại có từ trước thì hẳn là rất lâu đời rồi. Triều đình rất quan tâm đến tòa thành này, đó là di sản và cũng là một nét đẹp của Đại Nam. Lâu lâu lại lệnh cho quan phủ nơi đây phải trùng tu, bảo quản tòa thành này thật tốt. Cổ thành rất rộng lớn bên trong có nhiều người đến đây sinh sống, làm ăn,…nếu không có Nam Hạ thì Cổ thành tất nhiên sẽ là nơi phồn hoa nhất Đại Nam.



Khoảng giờ thìn.

Có một con ngựa màu đen đang đi chậm rãi trên đường lớn của Cổ thành. Người dân bán hàng rong ven đường nhìn thấy con ngựa đi qua đều phải ngước nhìn. Bởi vì con ngựa trong rất đẹp và có một người mặc y phục màu trắng ngồi trên đó, trong rất là nổi bật.

Có gã bán táo đang rao hàng thấy vậy liền chào mời:

“Công tử gia, mấy trái táo này mới chuyển từ dưới quê lên, giòn ngọt lắm, mua dùm tiểu nhân đi.”

“Bán thế nào?” Một người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, giọng của hắn ngèn ngẹn thế nào ấy.

“Dạ, một cân năm lượng bạc, tiểu nhân bán rẻ cho công tử hai trái một lượng bạc thôi.” Gã bán táo nghe vậy liền cười hề hề ra chiều nịnh nọt.

“Cũng được, lấy cho ta hai quả.”

“Công tử thật là biết chọn lựa đó, suốt con đường này không có chỗ nào bán ngon hơn chỗ của tiểu nhân đâu.”

“Cầm lấy tiền thừa đi.”

Gã bán táo nói thách quá chừng, bán được giá như thế là quá hời rồi thế mà vị công tử kia lại cho gã một nén bạc( 1 nén = 10 lượng), mà lúc nãy cũng có bán hai trái cho một gã khác, bất quá tên đó cứ kỳ kèo trả giá mãi. Gã mừng quá, gói hai trái táo vào bao, nói: “công tử đi thông thả, chúc công tử muốn gì được nấy, công danh rộng mở…”

Vị công tử kia không nói thêm lời nào, một thân bạch y dắt ngựa đi tới một tửu lâu gần đó.

“Trông coi ngựa cẩn thận cho bổn công tử, cho nó uống nước, cho nó nghỉ ngơi ở nơi mát mẻ, có nhớ hay không?”

“Dạ, dạ tiểu nhân nhớ rồi” tiểu nhị thấy một nén bạc chìa ra đưa cho mình thì gật đầu liên tục như gà mổ thóc ấy.

Dặn dò xong, bạch công tử lấy thanh kiếm treo trên lưng ngựa xuống. Hắn đi thẳng lên lầu hai, thấy bàn gần lan can có thể nhìn xuống đường, xem cảnh náo nhiệt thì hắn liền đi đến. Tiểu nhị chạy lại lấy khăn lau lau bàn, lấy tay lau ghế cho hắn rồi cười nói:

“Công tử dùng gì ạ?”

“Lấy một bò ngũ vị, một gà xào xã ớt, một đĩa rau xào, một tô măng hầm thịt heo và một bình rượu”(cái này không kiếm được tên màu mè cho món ăn nên tại hạ viết như thế, nếu mọi người góp ý cho vài cái tên hay hay thì tại hạ sẽ sửa lại sau nhé.)

“Dạ, có ngay, chỉ chút là có ngay.” Tên tiểu nhị lật đật chạy đi.

Bạch công tử vừa nói xong mới nhớ là quên mang theo cái bao táo mới mua kia theo. Hắn cười, rót một chung trà đang định uống, thì nghe sau lưng có tiếng “ủa” vang lên. Hắn cũng không để ý lắm, lại nhìn mọi người mua bán tấp nập dưới đường.



“Hihi, tiểu đệ còn chưa lên kinh ư?”

Sau lưng bạch công tử vang lên một giọng nói trêu ghẹo rồi một bóng xanh lục nhoáng lên đã ngồi đối diện với bạch công tử kia.

“Hả?”

“Ồ, ta nhầm người, hihi nhầm, nhầm.”

“Bổn công tử giống tiểu đệ của cô nương lắm sao?”

“Hihi, sau lưng thì giống bảy phần, nhưng phía trước thì không giống một phần nào cả, được rồi tỷ tỷ không quấy rầy ngươi nữa.” Cô nương áo xanh lục thấy bạch công tử mặt trắng như ngọc, mày ngài môi đỏ, giọng nói ngèn ngẹn thì híp mắt lại.

“Nếu đã gặp ắt có duyên chi bằng vị tỷ tỷ này ngồi lại dùng bữa cùng, ta mời.”

“Hihi, rất sảng khoái, ta chưa từ chối ai mời cơm cả.”

Bạch công tử thấy cô nương áo xanh lục này tuy khá lớn tuổi nhưng rất xinh đẹp, lại vui vẻ nên muốn cùng tán gẫu một phen. Hắn lại rất tò mò về tên tiểu đệ của vị cô nương này. Rót mời một ly trà, bạch công tử bắt chuyện:

“Không biết cao danh quý tánh của tỷ tỷ là chi, tiểu đệ có thể nghe qua không?”

“Cao danh quý tánh thì không dám nhận, tỷ tỷ họ Kiều.”

“Trên giang hồ, người xinh đẹp, khinh công lại cao mà lại họ Kiều chỉ có Kiều Tam Nương xếp thứ năm trên Hắc bảng mà thôi.”

“Hihi, tiểu tử ngươi hiểu nhiều biết rộng, điểm này tên tiểu đệ của ta không sánh bằng.”

“Haha, tiểu đệ của Kiều Tam Nương, bản lãnh tất không tầm thường.”

“Hihi, nói tiểu đệ vậy thôi, thật ra ta chỉ gặp hắn có một lần.”

“Tiểu đệ hiểu vì sao Kiều tỷ tỷ nhìn lầm rồi.”

Hai người nhìn nhau cười. Lúc này các món ăn được tiểu nhị mang lên, món nào cũng nghi ngút mùi thơm, thập phần bắt mắt. Vừa động đũa thì có tiếng bước chân rầm rập chạy lên cầu thang. Thấy có ba tên đại hán tay cầm cương đao đi lên mọi người trên tửu lâu đã sớm buông đũa, có kẻ còn ngồi mọp xuống, hễ có đánh nhau là chạy liền. Mà bọn chúng vừa lên đã hướng về bàn Kiều Tam Nương đang ngồi. Nàng nhíu mày, chẳng phải trời đánh cũng tránh bữa ăn hay sao. Nàng thở dài nói:

“Không phải bản nương đã dặn các người là: Ngô Báo đích thân tới mới được sao?”

“Kiều Tam Nương ngươi đừng đắc ý vội, bọn ta không phải đến tìm ngươi.”

Kiều Tam Nương giật mình, bọn người Hắc Mộc trại không kiếm mình thì kiếm ai, chẳng lẽ… nàng nhìn sang thì thấy bạch công tử kia cũng ngẩn ra hiển nhiên không quen biết bọn người này.

“Ngươi là Bạch Vân?” Một tên đại hán hỏi bạch công tử đang ngồi, ánh mắt hắn vẫn úy kỵ liếc nhìn Kiều Tam Nương. Rõ ràng cái đêm ngoài Hoang Kỹ trấn vẫn làm hắn sợ hãi không thôi.

“Theo chúng ta, nhị đương gia sẽ đến ngay thôi, ngươi hẳn đã biết là việc gì rồi.”

Không chờ bạch công tử trả lời, hắn liền nói. Hắn không gấp sao được, trong thư nhị đương gia nói tìm kẻ tên Bạch Vân là việc trọng đại, hắn nào dám chậm trễ, nếu lỡ việc hắn thật gánh không nổi.

“Bổn công tử nào phải Bạch Vân gì đó mà các hạ nhắc tới chứ.” Bạch công tử lắc đầu nguầy nguậy nhưng trên mặt vẫn thản nhiên.

“Ngươi dám cãi lời ta?”

“Các hạ quá ngang ngược rồi.” Bạch công tử đặt tay lên đốc kiếm.

“Hihi, không cần phải thế. Các ngươi tìm lầm người rồi.” Kiều Tam Nương cười với bạch công tử rồi hướng tên đại hán nói.

“Lầm?”



“Các ngươi tìm người tên Bạch Vân, vậy các ngươi có biết mặt hắn không?”

Kiều Tam Nương hỏi, hắn nào dám không trả lời, tên đại hán ngần ngừ đáp:

“Là một tiểu tử mặc áo trắng, biết chút võ công.”

“Hihihihi biết chút võ công, ngươi làm bản nương cười chết mất thôi, rõ ràng các ngươi tìm lầm rồi, các ngươi mau rời khỏi, đừng để mất nhã hứng của bản nương” Kiều Tam Nương nghe nói thì cười khom cả bụng bất quá nàng lập tức đuổi khách, trong lòng cũng khó hiểu tại sao bọn Hắc Mộc trại lại tìm Bạch Vân. Phải chăng lúc thất tung với nàng thì hắn gặp tao ngộ nào đó?

“Ngươi…cứ đắc ý đi, nhị đương gia chúng ta đang tới đây đó.”

“Bạch Không Tự? Không được đâu, Ngô Báo thì may ra, hihi.”

“Hừ, chúng ta đi.”

“Tiểu đệ, dùng bữa thôi, ta đang đói lắm đây, hihi.”

Người ta nói đàn bà hay nói nhiều nhưng có biết vì sao họ nói nhiều không, vì họ có sức mới nói nhiều được. Một mâm cơm như thế mà Kiều Tam Nương ăn hết bảy, tám phần rồi.

Bạch công tử kia chỉ dùng vài đũa rồi uống vài hớp rượu.

“Hihi, thật là ngon quá.” Kiều Tam Nương vỗ vỗ bụng nói.

“Kiều tỷ tỷ, tiểu đệ thật tò mò.”

“Bạch Vân sao?”

“Hi, không biết hắn thế nào nhỉ?”

“Hihi, ngươi muốn biết về ngoại hình hay võ công hay tính cách của hắn”

“Kiều tỷ tỷ.”, bạch công tử thấy Kiều tỷ tỷ đùa thì mặt đỏ lên.

“Hắn rất anh tuấn, tuy không bằng ngươi nhưng có vẻ rất đáng yêu, vừa nhìn đã nhớ mặt. Võ công thì không biết tẹo nào thấy cảnh chém giết là mặt xanh mét cả lên.” Kiều Tam Nương nhớ lại bộ dáng Bạch Vân trên xe lừa, vừa cười vừa nói.

“Chỉ đơn giản như vậy.” Bạch công tử thất vọng, hắn tưởng kẻ gọi là Bạch Vân kia ắt phải một thân bản lĩnh.

Bỗng dưới đường có tiếng kêu la, nhốn nháo cả lên. “Trời ơi, hồ lô của tôi”, có ba tên cưỡi ngựa đuổi bắt một cô nương, bọn chúng vừa bắt vừa cười, trông rất thích thú. Cô nương kia vừa né được một trảo thì tên khác lại giơ tay ra bắt tiếp. Bọn chúng cho ngựa chạy loạn cả lên trúng nhiều xạp bán hàng rong bên đường, bất quá những người đó chỉ biết kêu trời, chứ không dám làm gì chúng cả. Thật ra bọn chúng muốn bắt là bắt được thôi, bất quá cái cảm giác đùa giỡn người khác trong tay rất là thích thú. Bỗng một bóng trắng phóng xuống chắn trước người của cô nương kia, thấy cách tay giơ tới thì liền kéo xuống rồi tung ra một cước.

Một tên vừa té ngựa thì hai tên kia kêu lên be be cùng nhảy xuống ngựa quát tháo:

“Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Thiên Ưng bang?”

“Bổn công tử ghét nhất là kẻ ức kiếp phụ nữ.”

“Khẩu khí lớn lắm, lên.”

Hai tên cùng xông lên nhưng vừa lao tới thì thấy bóng trắng nhoáng lên, mỗi người trúng một cước giữa mặt té bịch xuống đất.

Ba tên cùng nhau bò dậy, nghiến răng nghiến lợi bỏ chạy gấp, cũng không dám dắt ngựa theo.

“Cô nương không sao chứ?”

“Tiểu nữ không sao, đa tạ công tử.”

Bạch công tử ngẩn ra, hắn nhìn kỹ thì thấy vị cô nương này còn cao hơn hắn, hắn chỉ đứng tới vành tai cô ta mà thôi. Trên mặt thì phấn son lem luốc, hệt như không biết trang điểm hoặc giả bỏ chạy nãy giờ bị như thế. Tóc tai cũng không chải chuốc, chỉ buộc một chùm ở phía sau thôi. Nàng mặc một bộ y phục màu đen trông rất tầm thường, giọng nói lại eo éo thế nào ấy. Hắn nghĩ hoài cũng không ra, ba tên kia xem chừng thiếu sắc quá độ rồi?

Thật ra, ba tên vừa rồi cậy thế Thiên Ưng bang, thường hay trêu ghẹo con gái nhà lành, bức hiếp người dân. Chứ còn nói đến sắc thì kỹ viện trong Cổ thành này có đếm cũng đếm không hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play