[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]

THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 9)

Tác giả: Trang Tiểu Bạch

Dịch: Khắp xó xỉnhh

- --------

Anh ta thậm chí còn không nhớ mình đã ra khỏi giếng thang máy bằng cách nào.

Người vợ gục xuống khóc lớn, la hét và chửi bới, đá anh, cào anh, trách móc anh, móng tay cào trên người, vết máu khắp mặt và cổ.

Anh ta vẫn không nói lời nào, cũng không chống cự, như thể đã chết.

Sau đó rất nhiều người tới nhà, an ủi hay là gì, anh ta cũng không nhớ nổi.

Một tuần sau, người quản lí đến, mang theo một túi lớn trái cây và thực phẩm bổ sung, giọng điệu ân cần, lặp lại lời chia buồn nhiều lần.

Anh ta cúi đầu, không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày bóng loáng của người quản lý.

Trước khi đi, người quản lí lấy ra một phong bì và đặt trên bàn cà phê.

Khá dày.

"Tiểu Lý à, cậu mất con, hiện tại rất đau khổ, chúng tôi đều hiểu điều đó, nhưng cậu không thể trách ai khác được. Bảo dưỡng vào ngày 15, mỗi tháng hai lần. Cậu lại nhất định phải đổi đến ngày 10, mỗi tháng ba lần. Lúc đó tôi cũng đã ngăn cản, mà cậu không nghe lời. "

Lý Dịch Trạch ngẩng đầu nhớ rõ ngày đó, khi anh ta đề xuất bảo trì ba lần một tháng, quản lý khen ngợi anh ta gương mẫu và có năng lực, còn nói quy trình này nên được báo lên trụ sở chính, để phổ biến rộng rãi hơn.

Nhưng những lời người quản lý vừa nói trước mặt anh ta, như thể anh ta bị mất trí nhớ.

"Cho nên chuyện này ấy mà, không nên làm quá lên. Một khi lớn chuyện, sẽ liên quan đến việc cẩu thả, vi phạm quy định, không làm tròn bổn phận, thậm chí đến lúc đó ngay cả công việc cậu cũng không giữ nổi. Đây là 10.000 tệ, cậu cầm đi. Anh cho cậu nghỉ thêm vài ngày nữa, cậu đưa em dâu ra ngoài chơi cho thoải mái. Dù sao cô cậu vẫn còn trẻ, nên lại sẽ có con thôi. Sau khi cậu trở lại, tiền lương cũng có thể tăng lên một chút.”

Lý Dịch Trạch không lên tiếng.

Anh ta nắm lấy phong bì, ném thẳng ra ngoài cửa, cùng với trái cây và thuốc bổ cũng theo ra luôn.

Cánh cửa “ầm” một tiếng đóng sầm lại.

Thiếu chút nữa là đã cho hắn một cái tát vào mặt.

Người quản lý đen mặt, nhổ nước bọt xuống đất, "Cho ít mặt mũi mà không biết xấu hổ!"

Để cắt giảm chi phí, hắn yêu cầu một mình Lý Dịch Trạch phụ trách kiểm tra thang máy cho hơn chục tòa nhà. Hơn nữa vì tham nhũng, hắn đã khai man về Đơn mua hàng, sử dụng số tiền vốn dùng để mua lưới bảo vệ để mua giày mới cho con trai.

Vì vậy, chuyện này không thể làm lớn lên, nếu không hắn coi như xong.

Con đường này không được, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cũng may, mặt bằng cửa hàng mà vợ Lý Dịch Trạch thuê để mở siêu thị thuộc về em vợ hắn.

Vào ngày thứ ba sau khi cử người đến thảo luận về việc tăng tiền thuê nhà, Lý Dịch Trạch đã quay lại làm việc.

Chuyện này cũng bị ép xuống.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trong thời gian đó, có rất nhiều tin đồn, ý kiến trái chiều, có người cho rằng vợ Lý Dịch Trạch dùng đơn ly dị uy hiếp anh ta, cũng có người nói bị ép đến đường cùng, suýt chút nữa thì nhảy lầu.

Nhưng hắn không lo lắng chút nào.

Đối với những tin đồn, chỉ cần người trong cuộc không lên tiếng thì dù rắc rối có nổ ra thì cũng sẽ tiêu tan.

Còn những ảnh hưởng khác, hắn thậm chí còn không thèm để ý đến. Dù sao thì vấn đề gia đình của một nhân viên bảo trì thực sự không liên quan gì đến hắn.

Cuối cùng, người dì lại thở dài thườn thượt.

"Tiểu Lý là người tốt, nhưng cuộc sống của nó khó khăn quá. Sau vụ tai nạn, con người cậu ấy thay đổi, trở nên ít nói hơn trước."

Tân Du xúc động, “Ông chủ này sao lại trơ trẽn đến thế, có phải là người không vậy?”

Mà tôi thì tâm tình phức tạp ngồi tại chỗ, không biết phải nói gì.

Từ câu chuyện này, không khó để đoán ra mục đích gây ra sự cố thang máy của anh ta.

Thật ra là anh ta muốn tự sát.

Thang máy rơi trực tiếp là một sự cố hư hỏng nặng, cũng sẽ gây ra tâm lý hoang mang, bất mãn cho một bộ phận không nhỏ cư dân.

Ảnh hưởng xã hội như vậy nên sẽ không thể che giấu được.

Mà cái chết của nhân viên bảo trì trực tiếp, nhất định kéo theo việc truy cứu trách nhiệm lên trên.

Mưu đồ hám lợi của người quản lí không thể dễ dàng hối cải.

Cho nên hắn không thể tránh khỏi bị điều tra thêm, nhất định sẽ không khá hơn.

Tôi hỏi: “Nếu cháu không nhầm, có phải người quản lý năm đó hiện vẫn ở tiểu khu chúng ta, phụ trách bảo trì thang máy.”

Dì suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Chắc là vậy, thời gian trước còn nghe nói đã được thăng chức.”

Quả nhiên.

Hôm nay là ngày 10 tháng 2, ngày này cách đây 10 năm trước, chính là ngày Tiểu Đông qua đời.

Anh ta làm vậy để trả thù, nhưng không biết vì sao lại rơi vào vòng lặp. Anh ta không cam lòng cũng không muốn buông tha cho hắn, chỉ có thể thử hết lần này đến lần khác, lên kế hoạch trả thù cho cái chết của con trai mình.

Đầu mũi tôi ê ẩm.

Khẽ thở dài, nhưng chợt nghĩ đến một chuyện khác.

Mỗi lần chu kỳ bắt đầu, tôi và Tân Du đều quay lại cùng một mốc thời gian, đó là 3:30.

Theo lý thuyết, thời gian bắt đầu chu kỳ của Lý Dịch Trạch cũng phải giống với chúng tôi.

Nhưng khi tôi theo dõi băng giám sát, thời gian anh ta xuất hiện trong hành lang là lúc 3:45.

Nếu anh ta thật sự bắt đầu chu kỳ lúc 3:30, thì trước đó đã làm gì.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ là 3:41 mà chu kỳ vẫn chưa kết thúc, có nghĩa là chưa có ai kích hoạt lỗi.

Lý Dịch Trạch đó, hiện tại đang làm gì?

Tôi có một dự cảm mãnh liệt.

Những gì anh ta đang làm bây giờ có thể là manh mối quan trọng để thoát ra khỏi vòng lặp.

Vì vậy liền lên tiếng chào tạm biệt, “Cảm ơn dì, nhưng bây giờ chúng cháu không có nhiều thời gian, sau này có thời gian sẽ trò chuyện tiếp ạ.”

“Aizzz, được rồi, phải trách cô lôi kéo các cháu nói chuyện lâu như vậy.”

Tân Du nhận ra vẻ khẩn trương của tôi, sau khi nói lời cảm ơn, liền đuổi theo sau.

Chúng tôi hoàn hảo lên chiếc thang máy kia, đi thẳng lên tầng mười.

Lúc ra khỏi thang máy tôi cúi đầu xem giờ - 3:44.

Khi ra khỏi thang máy, tình cờ nhìn thấy Lý Dịch Trạch đẩy cửa bước ra, trên tay cầm chiếc túi ni lông đen quen thuộc.

Nhìn thấy chúng ta, anh ta vô thức lui về phía sau một bước, toàn thân căng thẳng.

Quả nhiên anh ta là người trong vòng lặp.

Bằng không sẽ không thể có thái độ như vậy khi gặp người lạ ngoài hành lang.

Tôi chắn Tân Du ở phía sau, cố gắng phớt lờ quả đấm nắm chặt của anh ta, lên tiếng khuyên nhủ: "Lý Dịch Trạch, anh muốn trả thù cho con trai mình, không ngại tự sát trên chiếc thang máy trục trặc, nhưng anh làm vậy có thực sự đáng không? Anh còn có vợ, có bố mẹ, và cả bạn bè nữa, cuộc sống của anh không nên bị hủy hoại như thế này.”

Anh ta lạnh lùng lắng nghe, mặt vô cảm.

Ngay cả khi tôi nói ra quá khứ của anh ta, cũng không khiến anh ta bất ngờ dù là một chút.

Anh ta giấu chiếc túi nilon sau lưng, mục tiêu rõ ràng đi về phía thang máy.

“Dừng lại, anh thật sự cho rằng làm như vậy có ích!”

Anh ta ngầng đầu trợn mắt nhìn tôi một cái, “Liên quan gì đến mày!”

Thái độ không tốt.

Nhưng anh ta lên tiếng, cũng có cảm xúc thăng trầm, cho thấy anh ta bắt đầu dao động.

Vì vậy, tôi cắn răng nói tiếp: "Đối phương là quản lý, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, anh không thể sánh được các mối quan hệ và nguồn lực cảu hắn ta. Cho dù chuyện này thực sự trở nên rắc rối, hắn vẫn có thể dung tiền tìm người để đổ lỗi. Sau đó lại dùng tiền ung dụng tự tại sống tiếp. Còn anh thì chết là chết thật, anh nói xem vợ anh phải làm thế nào!”

“Cút ngay!”

Anh ta đột ngột hét lên, đấm thẳng vào bụng tôi.

Không ngờ anh ta sẽ tấn công bất ngờ như vậy.

Cú đấm quá mạnh, đau đến mức tôi thở hổn hển, da đầu tê dại.

Tôi ôm bụng ngã xuống đất.

Tân Du run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn nhớ không thể để anh ta vào thang máy, vì vậy há miệng run rẩy ngăn cản.

“Anh không thể, không thể đi lên.”

Anh ta vươn tay định đẩy Tân Du ra.

Nhưng Tân Du dựa vào tường, dí lưng vào nút bấm thang máy.

Mắt thấy anh ta mù quáng định vung nắm đấm.

Tôi vội vàng bò đến kéo lấy một chân anh ta.

Tân Du tránh thoát một quyền kia, nhìn tôi ngây người.

Nhưng tôi cũng hoàn toàn chọc giận anh ta.

Những cú đấm tựa như hạt mưa rơi xuống, tôi cắn răng co quắp thành một đống.

“Dừng lại, dừng tay lại!”

Tôi chịu đựng không kêu đau, nhưng Tân Du suýt nữa thì bật khóc.

Cô đi tới kéo cánh tay người kia, nhưng thật lâu vẫn không kéo được, "Tôi để anh lên thang máy! Để anh lên thang máy được chưa!"

Quá đau, đau đến nỗi đầu óc trống rỗng.

Đến nỗi cuối cùng khi Lý Dịch Trạch dừng lại để bấm thang máy, tôi thậm chí còn không thay đổi tư thế, chỉ nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích.

Chợt nhớ đến tiệm massage Thái mà tôi đã đến với mẹ trước đây.

Mỗi lần ấn vào, mẹ đau đến mức không muốn cử động.

Hì hì, nghĩ lại bây giờ cảm giác bị đánh với cảm giác đó cũng thật giống nhau?

Tân Du hỏi tôi: “Anh không sao chứ.”

Tôi lắc đầu, hỏi ngược lại, “Cậu đi massage kiểu Thái bao giờ chưa?”

Cô ngẩn ra một lúc rồi mới lắc đầu, “Chưa.”

“Vậy thì... sau này tôi sẽ đưa cậu đi. ”

Những lời này vừa được thốt ra, tôi mới nhận ra, nói như vậy giống như ước hẹn.

Đang định giải thích.

Thì thấy cô ấy gật đầu một cái nói: “Được.”

Vậy thì… tất nhiên là tôi cũng ok mà.

Khuôn mặt nóng bừng, tôi bật dậy khỏi mặt đất.

Nhưng nhất thời cứng họng, không biết phải nói gì.

Lúc này cô ấy mới quay mặt đi trước, ho một tiếng rồi hỏi: “Nhân tiện, vừa rồi anh có ngửi thấy mùi gì trên người người đó không?”

Lúc này tôi mới hoàn hồn lại, “Mùi gì?”

Mới vừa rồi đi đánh liên hoàn, nên không có để ý thấy.

Cô nghiêng đầu nhớ lại, "Hơi giống... khí gas. Lúc anh ta mở cửa đi ra, thì mùi rất nồng. "

Khí ga?

Tôi cau mày, xem lại từng chi tiết liên quan đến Lý Dịch Trạch.

Trước đây.

Sự cố thang máy có thể kích hoạt khi thang máy đi qua tầng 20, bất kể khi đó có ở trong thang máy hay không.

Điều đó có nghĩa là sự cố đã được thiết lập trước và không cần thực hiện thêm thao tác nào nữa.

Nhưng nếu như vậy.

Dưới tình huống biết chắc tôi và Tân Du sẽ chặn anh ta, tại sao anh ta không vào thang máy càng sớm càng tốt để kích hoạt sự cố.

Thay vào đó, lại phải đợi cho đến khi chúng tôi tìm ra và đi lên rồi mới đẩy cửa ra ngoài?

Theo lẽ thường, anh ta không có lý do gì để làm như vậy.

Trừ khi... anh ta ở nhà, còn việc khác phải làm.

Tôi quay đầu lại, cùng Tân Du đồng thời lên tiếng.

“Mau đi mở cửa.”

“Phòng 1003 có vấn đề.”

Tân Du gần như bay về phía 1003.

Cánh cửa không khóa, vặn một cái là mở ra.

Khí ga nồng nặc bốc ra.

Một người phụ nữ đầu tóc rối bù nằm gục trên sàn phòng khách, bất động.

Nhận thức muộn màng.

Cuối cùng tôi đã hiểu ra.

Tại sao khi tôi vừa nhắc đến vợ anh ta, anh ta bỗng bùng nổ và mất kiểm soát.

Tại sao rõ ràng anh ta có thể trực tiếp vào thang máy kích hoạt sự cố, nhưng lại chậm chạp không đi.

Bởi vì trong kế hoạch của anh ta không chỉ bao gồm sự ra đi của chính bản thân mình.

Còn phải dẫn vợ, chết cùng nhau.

Khi vụ tai nạn xảy ra năm đó, người vợ đã dọa ly hôn, thậm chí còn ép tự sát, nhận lấy tiền trợ cấp của người quản lý, yêu cầu anh ta tiếp tục làm việc dưới quyền của người đó.

Anh ta nhượng bộ, kìm lại.

Nhưng nỗi đau và cảm giác tội lỗi mỗi ngày một tăng lên, và cả sự căm ghét người vợ độc đoán, cáu gắt ngày đêm đi cũng khiến hận ý càng them mãnh liệt...

Cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến.

Một chu kỳ mới tiến tới như dự liệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play