Về chuyện vì sao Ma vương thiếu niên lại bị phạt quỳ, ký ức mà Tô Tô nhận được là như này…

Nửa tháng trước, nguyên chủ Diệp Tịch Vụ cùng thứ tỷ Diệp Băng Thường cùng bị rơi xuống hồ. Kết quả là Lục hoàng tử nhảy xuống cứu thứ tỷ, Trạng Nguyên lang cũng nhảy xuống cứu thứ tỷ. Không chỉ thế, ngay là phu quân mà nguyên chủ vừa mới thành hôn không lâu, Đàm Đài Tẫn, cũng nhảy xuống hồ bơi về phía thứ tỷ.

Đến cuối cùng vẫn là một ám vệ của nguyên chủ thấy tình hình không đúng đã vớt nguyên chủ lên.

Nguyên chủ suýt chút nữa thì bị chết đuối, lúc trở về đã nổi trận lôi đình, cô ấy không thể trút cơn giận lên Lục Vương gia và Trạng nguyên lang được, vì thế đành phải trút hết lên người Đàm Đài Tẫn.

Cô ấy bắt Đàm Đài Tẫn quỳ trên mặt hồ đóng băng, cho đến khi mình tha thứ cho gã, gã mới được đứng lên.

Trừng phạt còn chưa thực thi thì nguyên chủ đã bị cảm lạnh mà đổ bệnh, tổ mẫu đưa cô ấy cùng với Đàm Đài Tẫn đi chùa miếu dâng hương cầu phúc.

Ai ngờ trên đường lại xảy ra sự cố, nguyên chủ bị sơn tặc bắt đi rồi.

Hiện tại đã trở về, dĩ nhiên phải thực thi hình phạt.

Tô Tô xoa xoa ngực, muốn đi ra xem Ma Vương thiếu niên phạt quỳ.

Đây chính là phúc lợi mà nàng xuyên qua 500 năm thời không nha!

Nếu có châu tụ ảnh ở đây, nàng nhất định phải lưu một hình ảnh mang về cho các sư bá sư thúc xem, chắc chắn cả giới Tu Tiên mở mày mở mặt cho mà xem!

***

Đàm Đài Tẫn quỳ trên mặt băng.

Hai ngày trước gã trở về, quản gia phủ Tướng quân cười cười nói:

– Hy vọng Chất Tử điện hạ không quên lời của Tam tiểu thư.

Gã chẳng nói chẳng rằng rũ mi cụp mắt đi đến mặt hồ đóng băng lạnh ngắt quỳ xuống.

Chẳng mấy chốc, khí lạnh làm cho mặt gã tái nhợt trắng bệch.

Mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước, mấy nha hoàn đi qua hồ khe khẽ thì thầm:

– Tam tiểu thư lại trừng phạt Chất Tử à?

– Sao vừa mới từ chùa Thiên Hoa về Tam tiểu thư lại phạt quỳ Chất Tử rồi thế. Chất Tử đáng thương quá.

– Suỵt, nói nhỏ chút, cô không sợ Tam tiểu thư à.

Từ sau khi Tam tiểu thư và Chất Tử điện hạ thành thân, Tam tiểu thư luôn phạt gã.

Ai cũng đều biết, Tam tiểu thư thích Lục hoàng tử và rất căm ghét Chất Tử điện hạ.

Tam tiểu thư là con gái mà Diệp đại tướng quân thương yêu nhất, mà Chất Tử Đàm Đài Tẫn là con trai mà hoàng đế Chu Quốc căm ghét nhất.

Chất tử ở Đại Hạ quốc nhiều năm, ngay cả người hầu cũng đều khinh thường sỉ nhục gã, huống chi là Tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ được sủng ái nhất.

Không thích một người, lẽ nào cứ theo tâm tình mà tra tấn bất kể hay sao?

Ánh mắt mấy tỳ nữ nhìn Đàm Đài Tẫn đều lộ vẻ thương hại.

Thiếu niên đẹp đẽ bình thường hiểu lễ khoan dung, không hề tự cao tự đại chút nào. Thân thế của gã vốn đã rất đáng thương, hiện tại còn bị tra tấn thường xuyên như vậy. Dù cho Diệp đại tướng quân biết những việc này, cùng lắm là dạy dỗ con gái hai câu cho có lệ mà thôi.

Tuyết rơi dày đặc bao phủ hàng thông xanh phía xa, Đàm Đài Tẫn ho lên, khí lạnh nhập phổi, hô hấp bắt đầu đau đớn.

Đầu gối quỳ dưới băng lạnh đến thấu xương đau nhức nhối.

Một lớp sương giá đã đọng trên mái tóc đen nhánh của gã.

Đàm Đài Tẫn quỳ đã lâu lắm rồi, đầu gối gần như đã mất đi tri giác, gã rên lên một tiếng, chống đỡ mặt băng, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.

Gương mặt gã phản chiếu trên mặt băng.

Một gương mặt thiếu niên yếu ớt và vô hại.

Gã nhớ tới hai ngày trước, lúc gã bế Tam tiểu thư từ trong hang ổ sơn tặc trở về, lão phu nhân Diệp gia mặt tái đi.

– Không ai được lan truyền chuyện này ra  ngoài, nếu để ta biết ai lộ phong thanh, Diệp gia sẽ không tha cho kẻ đó.

Vẻ mặt của bà cụ dữ tợn, trong mắt hiện lên một tia uy hiếp.

Tiếp theo bà cụ lại quay sang trấn an gã:

– Ma ma trong phủ kiểm tra rồi, quần áo trên người Tịch Vụ hoàn hảo, chắc chắn không có chuyện có lỗi với cháu đâu.

– Tổ mẫu lo lắng nhiều rồi, cháu rất tin tưởng Tịch Vụ ạ.

Lão phu nhân nhìn gã, vừa lòng gật đầu.

Chuyện Diệp Tam tiểu thư bị sơn tặc bắt đi cứ thế mà bị che giấu đi, nhưng lão phu nhân vẫn cho điều tra rõ ràng.

Dẫu sao vệ đội Diệp gia đi theo bảo vệ, bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Vì sao sơn tặc lại để mắt đến tam tiểu thư nhà họ? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp. Chỉ dựa vào đám ô hợp đó, hoàn toàn không thể nào dễ dàng bắt Diệp Tịch Vụ được.

Nhưng bất kể lão phu nhân điều tra như nào thì đều không có kết quả, chuyện này chỉ đành quy tội là ngoài ý muốn.

Tô Tô đi đến bên hồ, liền nhìn thấy đầu sỏ gây tội của 500 năm sau.

Thiếu niên quỳ trên mặt hồ kết băng đã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Mặt gã tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc, bắt đầu tím tái.

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, thiếu niên hơi ngước mắt lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tô Tô.

Thiếu nữ mặc áo choàng mềm màu trắng như tuyết, nghiêng đầu quan sát gã.

Hai người cách mặt hồ từ xa nhìn nhau, Đàm Đài Tẫn thấy nàng chợt cong đôi mắt lên cười.

Gã chưa bao giờ thấy Diệp Tịch Vụ nở nụ cười thuần khiết và sạch sẽ như vậy.

Không biết là hài lòng với cảnh tuyết rơi mùa đông trong phủ, hay là hài lòng với cảnh thảm hại của gã ở giữa lòng hồ đóng băng.

Xuân Đào đứng cạnh Tô Tô không đành lòng nhìn, lấy hết can đảm cả đời cầu xin:

– Tiểu thư ơi, Chất Tử điện hạ đã quỳ hai ngày rồi ạ, cứ tiếp tục quỳ nữa, chỉ sợ sức khỏe không trụ nổi. Có cần kêu Chất Tử đứng lên không ạ?

Tô Tô lắc đầu, đang hứng thú xem chương trình truyền trực tiếp, chỉ tiếc là không có châu tụ ảnh. Nàng nghiêm túc nói:

– Rõ rành rành gã rất kiên cường, xem có thể quỳ được mấy ngày đêm nữa đấy.

Xuân Đào: -…

Tam tiểu thư nghiêm túc thật ư?

Tô Tô đương nhiên rất nghiêm túc, xoa xoa đầu Xuân Đào.

Em không hiểu đâu, cô nhóc giống như em đó nếu sinh ra trong tương lai, em sẽ chết ngất đi khi nghe được tên gã đó, còn lâu mới đồng tình với gã nhé.

Phải quỳ đến bán thân bất toại mới tốt, xem Tà vật này về sau làm thế nào mà trở thành Ma vương đây!

Nàng liếc nhìn Đàm Đài Tẫn một cái, cũng không nói gì thêm, quay người phất tay áo bỏ đi.

Thấy bóng dáng thiếu nữ biến mất dưới hành lang mái hiên, Đàm Đài Tẫn mím môi, thu ánh mắt lại.

Tô Tô đi viện tử của lão phu nhân.

Lão phu nhân vừa mới chợp mắt giấc trưa, bởi vì tin Phật mà đàn hương trong phòng lượn lờ.

Lúc Tô Tô đi vào, trong phòng còn có một cô gái áo xanh rất trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái áo xanh đang xoa bóp bả vai cho lão phu nhân, thấy Tô Tô vào liền dừng lại.

Tô Tô không nhận ra người này, không lên tiếng, cô gái áo xanh lại chủ động gật đầu với nàng, khẽ gọi:

– Tam muội muội!

Thì ra là nhị tiểu thư con vợ lẽ của Diệp gia, Diệp Lam Âm.

Tô Tô gật đầu chào hỏi:

– Nhị tỷ tỷ.

Diệp Lam Âm không nghĩ Tô Tô sẽ đáp lại mình, trong lòng kinh ngạc, liếc Tô Tô một cái, hành lễ với lão phu nhân:

– Tổ mẫu, Lam Âm ngày mai lại đến cùng bà lễ Phật ạ.

Lão phu nhân vỗ vỗ lên tay cô ấy, gật đầu.

Tô Tô xem như đã hiểu, nguyên thân ở Diệp gia chính là tiểu bá vương đây.

Nàng tới, Diệp La Âm phải rút lui nhường vị trí cho nàng. Nàng chỉ gọi Diệp Lam Âm một tiếng Nhị tỷ tỷ thôi mà đã làm người ta sợ sệt, thấp thỏm bất an rồi.

Cho nên nguyên chủ này bình thường kinh khủng đến thế nào đây?

Diệp Lam Âm vừa đi, gương mặt cứng nhắc của lão phu nhân hòa hoãn đi rất nhiều:

– Tam nha đầu, lại đây để tổ mẫu xem cháu đã khỏe chưa nào?

Tô Tô đi qua nói:

– Cảm ơn tổ mẫu quan tâm, Tịch Vụ khỏe rồi ạ. Mấy ngày này để tổ mẫu lo lắng rồi.

Lão phu nhân trìu mến chỉ tay vào trán nàng, – Tổ mẫu già rồi, không còn sống được mấy năm nữa, cháu đó, bớt làm tổ mẫu lo lắng đi.

Tô Tô xoa bóp vai cho bà cụ, nói:

– Bà vẫn còn khỏe lắm ạ, người nào không biết còn tưởng bà là mẹ cháu đó. Bà phải ở bên Tịch Vụ cả đời.

– Cái miệng ngọt này, nói linh ta linh tinh. – Lão phu nhân vờ mắng, nhưng ý cười trong mắt thì không che giấu được.

Vợ cả của Diệp tướng quân sinh ra nguyên chủ thì qua đời, Diệp tướng quân không tục huyền, lão phu nhân đưa nguyên chủ về bên cạnh nuôi nấng. Đứa cháu mà mình nuôi dạy, ngậm trong miệng sợ hỏng, thiên vị rất rõ ràng.

 Nguyên chủ ngang ngược như vậy, nguyên nhân lớn nhất là được sự sủng ái rất lớn của tổ mẫu. Nguyên chủ cũng rất khéo léo, bình thường ác độc đến thế nào, nhưng lại rất biết lấy lòng trưởng bối.

Đại Hạ quốc thi hành hiếu đạo, Diệp tướng quân là hiếu tử có tiếng, Diệp lão phu nhân coi Diệp Tịch Vụ giống như con ngươi trong mắt, ngay cả Diệp tướng quân cũng rất yêu thương cô con gái duy nhất này.

– Sự việc chùa miếu, tổ mẫu đã bịt miệng hạ nhân rồi, bản thân cháu cũng không cần nhắc đến nữa. Danh tiết con gái quan trọng hơn.

Tô Tô gật đầu:

– Cháu biết rồi, tổ mẫu.

Ở Diệp gia, lão phu nhân yêu thương nguyên chủ là thật lòng.

Nhớ tới nguyện vọng của nguyên chủ, về sau Tô Tô cũng sẽ hết lòng hết dạ đối xử tốt với bà cụ.

Lão phu nhân nói tiếp:

– Cháu cũng phải hiểu chuyện một chút, khoan dung rộng lượng hơn. Những chuyện xảy ra với vợ mình, trong lòng nó khó tránh khỏi có khúc mắc.

Tô Tô nhớ tới thiếu niên đang phạt quỳ trên hồ băng.

Nàng còn lâu mới coi Ma vương thiếu niên kia như vợ chồng, làm gì có chuyện sẽ đi an ủi gã. Nhưng trước mặt lão phu nhân, nàng không thể nói như vậy, ngoan ngoãn gật đầu:

– Tịch Vụ biết rồi ạ.

Lão phu nhân gật đầu.

– Tổ mẫu, đã tìm được Ngân Kiều chưa ạ?

Lão phu nhân ánh mắt lóe sáng, cười nói:

– Nhóc con, tìm về được rồi, không bị thương gì cả, tổ mẫu đưa nó đi thôn trang rồi. Ngân Kiều đã đến tuổi phối hôn, lần này nó dũng cảm hộ chủ, không thể để con bé chậm trễ ở trong phủ được.

Trong lòng bà cụ lại thầm thở dài, những chuyện dơ bẩn kiểu này tốt nhất là cả đời Tịch Vụ không cần phải biết.

Tô Tô ở sau lưng lão phu nhân, không nhìn thấy biểu cảm của bà cụ. Nghe vậy thở phào nhẹ nhõm:

– Vậy là tốt rồi.

– Khoảng thời gian trước, chuyện trên cung yến, tổ mẫu vẫn luôn chưa nói với cháu. Đại tỷ tỷ của cháu đã xuất giá rồi, cháu còn gây khó với nó làm gì? Còn cùng nó rơi xuống nước, làm bản thân mình cũng đổ bệnh theo.

– Tổ mẫu biết, cháu từng thích Lục hoàng tử, nhưng Đại tỷ tỷ của cháu giờ đã là trắc phi của Lục hoàng tử, cháu cũng đã gả cho Đàm Đài Tẫn rồi. Nghe lời tổ mẫu, về sau cách xa Lục hoàng tử chút!

Tô Tô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Đúng rồi, nguyên chủ ngoài tính cách có vấn đề, vấn đề nghiêm trọng nhất là, cô ấy cũng thích Lục hoàng tử, người đàn ông của tỷ tỷ mình. Dù là bản thân đã thành hôn rồi cũng vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn gây chuyện hãm hại thứ tỷ, không chịu từ bỏ.

Mà Đàm Đài Tẫn cũng thích tỷ tỷ của cô ấy.

Thật làm một mối quan hệ lợi hại,hai vợ chồng họ phân chia đối xử với hai vợ chồng người ta đúng là quá đều nhau đi.

Lão phu nhân thấy nàng không nói năng gì cho rằng nàng còn chưa chịu nghe theo, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng:

– Trả lời tổ mẫu đi.

– Dạ, Tịch Vụ biết rồi ạ. Sau này cháu sẽ tránh xa Lục hoàng tử.

Dù cho lão phu nhân không nói thì Tô Tô cũng không thể nào đi tranh cướp Lục hoàng tử với thứ tỷ được.

Tô Tô đồng ý quá dứt khoát nhanh gọn làm cho bà cụ lại sinh nghi. Tịch Vụ thích Lục hoàng tử, thích đến như chết đi sống lại, sao lại chịu từ bỏ cơ chứ?

– Cháu ngốc này, không phải cháu dỗ bà đó chứ?

Tô Tô nở nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền bên má:

– Đương nhiên không ạ.

Lão phu nhân nói:

– Chứng minh cho tổ mẫu xem, đừng có tiếp tục trừng phạt Chất Tử nữa. Tổ mẫu nghe nói cháu bảo cậu ta quỳ trên hồ băng. Ngoài trời lạnh như thế, đây là chuyện mà một cô gái có thể làm được hay sao? Lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cháu đó.

– Thân phận nó không tốt, nhưng dẫu sao cũng đã là phu quân của cháu, lý nào lại tra tấn người ta đến chết? Về sau thu tâm lại, chịu khó sống chung mới là chuyện đứng đắn nên làm.

Tô Tô bắt gặp lão phu nhân kiên trì với mình, như bắt buộc nàng phải gật đầu mới chịu thôi.

Nàng thở dài.

– Vâng ạ.

***

Diệp Lam Âm ra khỏi viện tử lão phu nhân.

Nha hoàn Xảo Nhi của cô ấy vội ra chào hỏi:

– Nhị tiểu thư, sao hôm nay đi ra sớm vậy ạ?

– Tam muội muội tới.

Xảo Nhi hiểu rõ, nói:

– Lão phu nhân quá bất công đi.

Thấy Diệp Lam Âm không ngăn cản, Xảo Nhi tiếp tục nói:

– Tam tiểu thư làm trò trước mặt Lục hoàng tử, đẩy đại tiểu thư xuống nước, thế mà lão phu nhân còn áp chuyện này xuống.

– Lúc trước cứ cho rằng Tam tiểu thư sẽ là chính phi của Lục hoàng tử, không ngờ đảo mắt một cái Lục hoàng tử lại nạp đại tiểu thư làm trắc phi.

Diệp Lam Âm ánh mắt giật giật.

Đúng vậy, ai cũng không thể ngờ Lục hoàng tử cầu hôn và xin cưới lại là Diệp Băng Thường, thứ trưởng nữ của Diệp gia.

Diệp Băng Thường chỉ là một thứ nữ, không thể làm chính phi của hoàng tử mà chỉ có thể làm trắc phi.

Nhưng khi đó Diệp Lam Âm từ xa thấy, trong mắt Lục hoàng tử tất cả đều là tình yêu với đại tỷ tỷ.

Nghĩ đến điều này, Diệp Lam Âm vò chặt chiếc khăn trong tay.

Đều là thứ nữ, Diệp Băng Thường lại được hoàng tử yêu thích, mình thì chỉ có thể lấy lòng lão phu nhân, hy vọng tương lai bà cụ gửi gắm mình đến một nhà nào đó tốt một chút.

Diệp Lam Âm uất nghẹn muốn chết, cho đến khi trông thấy Đàm Đài Tẫn quỳ trên mặt bằng, biểu cảm mới hòa hoãn xuống một chút.

Xảo Nhi thì lại cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Tam tiểu thư là đích nữ duy nhất của phủ tướng quân, ấy thế mà lại gả cho một Chất tử hạ tiện, nửa đời sau nào có vinh sủng gì nữa đâu?

Ai cũng đều biết Đàm Đài Tẫn từ 6 tuổi đến Đại Hạ quốc làm con tin, vẫn luôn bị giam lỏng ở trong cung. Nghe nói gã từng rửa chân cho thái giám, còn ăn cả thức ăn của chó nữa. Một người ti tiện như thế, có lẽ ngay cả một chữ to cũng không biết, nào so được nửa phần với Lục hoàng tử văn thao võ lược.

Tháng đầu tiên sau khi gả cho gã, Tam tiểu thư đã khóc rất lâu, sau đó thì phát giận và chửi rủa gã. Hai tháng này mới tốt hơn một chút, nhưng cũng không hề đối xử với Đàm Đài Tẫn như con người.

Diệp Lam Âm dùng khăn che môi, che giấu ý cười bên miệng.

Đại Hạ quốc thi hành võ đạo, nghe nói Đàm Đài Tẫn khi còn nhỏ căn cốt bị hủy, hiện tại chính là kẻ tay trói gà không chặt. Một gã thiếu niên gầy gò yếu ớt, có bày ra trước mặt, cô ta với Tam muội muội mà cô ta không bì nổi kia sợ là liếc cũng không liếc lấy một cái.

Rồi tổ mẫu cũng sẽ đến lúc chết đi, một Chất tử ngay cả cung điện cũng không có, đến lúc đó có thể cho Diệp Tịch Vụ cái gì. Cả đời này của Diệp Tịch Vụ chẳng phải sẽ mặc cho người khác tra tấn hành hạ đó sao.

Xảo Nhi nói:

– Nghe nói Chất tử đã quỳ trên băng hai ngày rồi, nô tỳ nhìn sắc mặt gã, sợ là sắp không kiên trì được lâu nữa đâu. Nhị tiểu thư, cần cho gã một cái áo choàng không ạ?

Ngày thường Diệp Lam Âm rất thích bố thí cho hạ nhân, danh tiếng trong phủ rất tốt, dịu dàng thiện lương, được lòng nhiều người hơn Tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ rất nhiều.

Diệp Lam Âm có hơi chút dao động, nhìn về phía Đàm Đài Tẫn.

Thân phận Chất tử rất hèn mọn, nhưng lại có một gương mặt rất đẹp, thanh tú và xinh đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào.

Diệp Lam Âm gật đầu, cho phép Xảo Nhi đi làm việc này.

Cô ấy thì đứng trên đình hóng gió, ôn hòa gật đầu với Chất tử.

Đàm Đài Tẫn cũng đã nhìn thấy nhị cô nương trong phủ.

Xảo Nhi cầm một chiếc áo choàng trắng như tuyết ra, cẩn thận bước trên mặt băng đi đến.

Tô Tô đến thăm hỏi tổ mẫu xong đi ra thì nhìn thấy một màn này.

Nhị tỷ tỷ của nàng đang xum xoe với Ma vương thiếu niên kia.

Nàng đi qua đó.

– Nhị tỷ, tỷ đang làm gì đó?

Diệp Lam Âm giật nảy cả mình, không ngờ Tô Tô lại ra nhanh như vậy, bắt gọn mình tại trận.

Cô ta vội nói:

– Tam muội muội, muội đừng hiểu lầm, tỷ nghĩ trời lạnh như này, lại đang đổ tuyết rất lớn, Chất tử quỳ dưới băng thiên tuyết địa, nhỡ đâu xảy ra án mạng thì không tốt lắm. Vì thế tỷ mới bảo Xảo Nhi lấy áo choàng cho gã.

Tô Tô hỏi Đàm Đài Tẫn đang quỳ:

– Ngươi chống đỡ được không? Nhị tỷ lấy áo cho ngươi, ngươi có muốn không?

Tô Tô làm ánh sáng rạng đông chính đạo, thật sự rất ghét người xấu tương lai làm rung chuyên tam giới này.

Đàm Đài Tẫn liếc Tô Tô một cái, trả lời Diệp Lam Âm:

– Cảm ơn ý tốt của nhị tiểu thư, tại hạ không lạnh.

Đây là từ chối.

Diệp Lam Âm thầm thấy xấu hổ.

– Nếu vậy thì không làm phiền Tam muội và Chất tử nữa.

Cô ta không ở lại nữa, cùng Xảo Nhi rời khỏi.

Tô Tô khép chặt áo choàng mềm mại. Nàng nhìn Ma vương đang quỳ, giết gã là nguyện vọng của toàn giới Tu Chân, từ người có độ tuổi đến hàng ngàn năm cho đến những đứa trẻ chưa thành niên.

Đây cũng là ước nguyện lớn lao từ lúc còn nhỏ của Tô Tô.

Gã hiện tại nom rất thảm hại, Ma vương khi thiếu niên yếu ớt chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh cả.

Toàn thân trên dưới đều viết, giết tôi rất dễ.

Thiếu nữ chính đạo thấy rục rịch trong lòng.

Tô Tô khó khăn lắm mới áp xuống phần tâm tư này. Người tu chân có linh căn, giống nhà Ma vật trời sinh có Tà cốt.

Các trưởng lão từng nói, nếu không hủy được Tà cốt của Ma vương, thì dù giết gã rồi, gã vẫn sẽ hút oán khí thiên hạ mà trọng sinh.

Nói cách khác, giết gã sẽ càng làm cho gã mạnh hơn.

Nàng muốn tìm biện pháp hủy đi Tà cốt trước.

Đàm Đài Tẫn mơ hồ cảm nhận được sát khí, gã ngước nhìn lên, thiếu nữ đã dịch chuyển ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Gã chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của nàng, còn có vành tai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Môi nàng hơi mím lại, có vẻ nàng đang bất mãn, hồng hồng, nhỏ nhắn đáng yêu.

 Dáng vẻ này không hề ăn khớp với sự độc ác của nàng một chút nào.

Đàm Đài Tẫn lạnh đến mức không có tri giác, cả người ngã lên mặt băng.

Thiếu nữ cao quý dừng một chút, không hề nhìn gã, đi lướt qua gã.

Gã nằm cuộn tròn dưới nền đất, trong tầm mắt, trên đôi giày màu trắng hồng của nàng nở ra những bông hoa đào hồng thắm, dịu dàng.

Bừng bừng sức sống.

**

Diệp đại tướng quân buổi tối không về phủ, lão phu nhân tuổi cao, không có tinh thần gì, bảo mọi người tự dùng bữa ở viện tử của mình.

Tô Tô tắm gội xong, Xuân Đào hầu hạ nàng ngủ.

Xuân Đào xõa tóc cho nàng, thấy mặt mày của nàng dưới ánh đèn hết sức ngoan hiền, không kìm được khen ngợi:

– Tóc của Tam tiểu thư mềm mượt quá.

Khen xong thì lại sợ, sợ Tam tiểu thư phát giận với lời nói không quy củ của mình. Không ngờ Tam tiểu thư lại cười mi mắt cong cong:

– Tóc Xuân Đào cũng rất đẹp.

Đúng lúc này một nha hoàn khác tên Hỉ Hỉ chạy vào, cúi người với Tô Tô, giọng nhỏ như muỗi kêu:

– Lão phu nhân cho người đưa Chất Tử điện hạ về rồi ạ.

Tô Tô ngước lên, trông thấy Đàm Đài Tẫn đi vào trong phòng.

Sương giá trên tóc thiếu niên vừa chạm vào hơi ấm của căn phòng, nó liền tan biến thành những giọt nước.

Gã mang theo hơi thở lạnh như băng của gió tuyết bên ngoài, mím môi khó xử nhìn Tô Tô. Hiện tại còn chưa đến giờ Dậu, nhưng bởi vì trời lạnh, tối nhanh, bên ngoài đã tối đen như mực.

Gã vừa bước vào, không khí như đông đặc.

Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ vội vàng nói:

– Tam tiểu thư, bọn nô tỳ xin lui ạ.

Cả hai đi ra khép cửa lại.

Đàm Đài Tẫn cất giọng khàn khàn, hỏi:

– Tam tiểu thư đã hết giận chưa?

Tô Tô không chút do dự lắc đầu:

– Chưa đâu.

Gã rũ mắt, lông mi đen nhánh như lông quạ, che lại đôi mắt. Nhiệt độ trong phòng cũng không làm gã dễ chịu hơn mà ngược lại làm cho tay chân gã bị tổn thương do giá rét càng đau nhức và ngứa ngáy, đỏ ửng lên.

Tô Tô nhìn thoáng qua, trong lòng hừ khẽ một tiếng, Ma vương không đáng được thương hại. Nàng từng chữa trị con chim ưng non bị gãy cánh, những đứa trẻ bệnh tật và những người già cả tóc bạc trắng ốm yếu. Nhưng quy tắc đầu tiên của tiên giới, là cô nương tu chân tuyệt đối không được đồng tình và thương hại với Tà vật. Cho dù gã có yếu ớt đến thế nào đi chăng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play