Trước đó Tô Tô không hề có manh mối gì về việc rút Tà cốt, nhưng từ chuyện ong Xích viêm đã gợi cho nàng một ý tưởng.
Trận đại chiến tiên ma lần đầu tiên đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Nhóm tiên tôn đã ngã xuống vô số, nhưng mà toàn bộ yêu ma đều đã bị trấn áp ở Hoang Uyên, phong ấn bên trong kết giới.
Từ đó đến nay nhân gian yên ổn.
Người tu chân thành công lui thân, nguyên khí tổn thương nặng nề. Phải mất hơn năm trăm năm, tiên sơn mới thu nhận được đệ tử có trình độ xuất sắc.
Trước khi tới nơi này Tô Tô từng hỏi cha mình:
– Cha ơi, thế con có thể tìm đến 500 năm trước xin cha giúp được không ạ?
Tiên tôn áo xanh thở dài:
– Không thể, 500 năm trước cha đang bế quan, chỉ sợ mấy chục năm sau mới có thể xuất quan.
– Thế con đi tìm mẫu thân được không?
Đối với điều này Tô Tô rất mong chờ, nàng chưa nhìn thấy mẫu thân bao giờ cả.
Tiên tôn áo xanh hiếm khi yên lặng:
– Con không tìm được mẹ con đâu.
Ông đã nói với nàng như vậy.
Tô Tô hỏi đến cùng, cha nàng không muốn nói nhiều, nét mặt hiện lên sự buồn bã đau thương.
Đều không tìm được cha mẹ, Tô Tô không thể gửi hy vọng vào đồng môn được.
Thứ nhất, ngay sau khi tiên sơn đóng cửa, người tu chân sẽ không tới thế gian chiêu mộ đệ tử, Tô Tô hoàn toàn không thể đến tiên sơn; thứ hai, mặc dù nàng đã nói sự thật, có người sẵn sàng tin tưởng nàng, nhưng họ cũng không có biện pháp để rút Tà cốt.
Nếu có, thì làm gì 500 năm sau mà ngã xuống chứ?
Hy vọng duy nhất của Tô Tô nằm trên người thần quy đang trấn áp ở Hoang Uyên.
Thần quy sống mấy vạn năm, có lẽ chỉ có nó biết cách thức rút được Tà cốt.
Thần quy ngủ li bì nơi Hoang Uyên, nhưng hiện giờ đã có yêu ma từ Hoang Uyên chạy ra, thần quy nhất định sẽ thức tỉnh!
Chỉ cần nàng tới Hoang Uyên là sẽ tìm được biện pháp.
Tô Tô kìm nén sự kích động trong lòng, dẫu sao tà ma chạy thoát ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt, điều này có ý nghĩa, phong ấn đã bị buông lỏng, ngay cả đám tà ma đều cảm nhận được, ma thần của chúng sắp thức tỉnh rồi.
Dù cho hiện tại bọn chúng còn chưa tìm đến Đàm Đài Tẫn.
Năm trăm năm sau tam giới rung chuyển, nói không chừng chính là bắt đầu từ giờ phút này.
Phong ấn buông lỏng, thần quy tỉnh lại, là hy vọng rút được Tà cốt, nó cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu nguy hiểm.
Như thế, càng không thể để Đàm Đài Tẫn chết vào lúc này, gã mà chết, Tà Cốt thức tỉnh, đến lúc đó tà ma phá tan Hoang Uyên, nàng không thể làm gì được nữa rồi.
Tô Tô nghĩ nghĩ, kêu quản gia tới:
– Ông giúp tôi mua lá bùa và chu sa tới đây.
Quản gia kinh ngạc:
– Tam tiểu thư, cô muốn mấy thứ này làm gì?
– Yêu vật hiện thế, trong phủ chuẩn bị vật trừ tà luôn là điều tốt. – Tô Tô nói, – Nhớ kỹ, lá bùa cần phải được làm từ gỗ đào trăm năm trở lên, chu sa phải là máu của mãnh thú.
Tô Tô không có linh lực, nhưng cũng may đã từng học vẽ bùa.
Quản gia vô cùng khó xử, thấy Tô Tô cương quyết, ông ta đành phải gật đầu:
– Để tôi tìm giúp tiểu thư xem.
Ông ta vừa đi, một gã ăn mày tới bẩm báo:
– Tiểu thư, tam công tử lại đi sòng bạc!
Tô Tô cho gã một thỏi bạc:
– Cảm ơn ngươi.
Nàng mang khăn che mặt, dẫn theo Xuân Đào đi đến sòng bạc mà gã ăn mày đã nói.
Tô Tô ngồi một lúc ở quán trà đối diện, quả nhiên thấy Tam công tử Diệp Triết Vân cùng Thượng thư công tử sóng vai đi ra .
Hai người mặt mày tươi roi rói.
Một người trông có vẻ như ông chủ sòng bạc đi ra tiễn hai người họ, một lúc lâu sau, Tô Tô dặn Xuân Đào ở lại đây, nàng đi ra ngoài.
Nàng tìm gặp tiểu ca chào đón khách bên ngoài sòng bạc, tỏ vẻ áy náy nói:
– Kính nhờ tiểu ca thông truyền một tiếng, tôi tới để hoàn số nợ cờ bạc còn lại của Diệp Tam công tử, cậu xem chỗ này có đủ không?
Nàng lấy ra mấy nén bạc.
Tiểu ca rất kinh ngạc, nói:
– Cô nương à, số nợ cờ bạc kia mấy ngày trước Tam công tử đã trả hết rồi mà?
Tô Tô đã hiểu hết rồi, nghĩ đến trị giá số của cải mà Liên di nương bị mất trộm đi, nói tiếp:
– Tôi cứ tưởng 6000 lượng bạc lúc trước đưa Diệp Tam công tử còn chưa trả đủ cho quý phường chứ.
Tiểu ca gãi gãi đầu, rất khó hiểu:
– Tam công tử chỉ nợ năm ngàn lượng bạc thôi, trước đó đã trả hết rồi.
– Vậy à, chắc là tôi nhớ nhầm rồi. Vậy tôi không làm phiền nữa.
Tô Tô vốn đang không chắc chắn số đồ vật là là Nhị công tử hay là Tam công tử lấy đi, giờ thì đã rõ ràng rồi, là Diệp Triết Vân.
Những đồ vật giá trị sáu bảy ngàn lượng bạc, tam ca của nàng cũng không biết đã đổi được bao nhiêu tiền.
Xem dáng vẻ không chút lo sợ của anh ta, nghĩ chắc anh ta không biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Hoặc có lẽ, anh ta biết hậu quả, nhưng lại cho rằng mọi chuyện đã có Đàm Đài Tẫn gánh hết rồi.
Xuân Đào cũng biết chuyện, giận giữ nói:
– Tam công tử thật quá đáng, ngay cả Ngọc Quan Âm của lão phu nhân mà cũng lấy đi, còn vu oan cho Chất Tử điện hạ. May là tiểu thư điều tra rõ sự thật, bằng không Chất Tử điện hạ phải gánh không ít tội.
– Đánh gãy tay chưa? – Tô Tô nhớ chuyện lần trước bèn hỏi.
Xuân Đào lắc đầu:
– Không rõ ạ, nhưng nếu là Chất Tử điện hạ, Liên di nương chắc chắn không bỏ qua cho ngài ấy đâu.
Liên di nương nhìn hiền lành, nhưng bọn hạ nhân đều biết bà ta khẩu phật tâm xà.
Xuân Đào hỏi:
– Tiểu thư ơi, giờ làm thế nào ạ?
– Về phủ trước đã.
Tô Tô mới về đến phủ tướng quân, Hỉ Hỉ vội ra đón:
– Tam tiểu thư, cuối cùng cô đã về rồi. Lão phu nhân phát hiện Ngọc Quan Âm bị mất, tức giận đến mức ngực phát đau, Liên di nương bị mắng một trận, để trấn an lão phu nhân mà muốn lấy Chất tử để trút giận đó.
Tô Tô cũng biết chuyện này không thể giấu được lâu, sốt ruột cùng Hỉ Hỉ đi vào thính đường.
Nhưng mà trong lòng nàng rất hiểu, nàng không hề sốt ruột chút nào.
Giống như lần trước, chẳng qua lần này có mặt lão phu nhân cùng với nhị – tam công tử. Diệp Trữ Phong cụp mắt ngồi trên ghê, cố gắng giảm bơt sự tồn tại của mình. Diệp Triết Vân thì thoải mái ăn nho, dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa mà nhìn Đàm Đài Tẫn.
Lão phu nhân ôm ngực, nói với Đàm Đài Tẫn:
– Nếu ngươi không mang trả Ngọc Quan Âm về, phủ tướng quân không thể chứa chấp ngươi nữa.
Tô Tô vội đỡ lão phu nhân:
– Tổ mẫu, bà bớt giận ạ.
Nàng cũng biết tầm quan trọng của Ngọc Quan Âm đối với lão phu nhân, để nói rằng nó có giá trị cao, nhưng thực tế nó là vật mà phương trượng Thông Tuệ trước khi viên tịch đã tặng cho cho lão phu nhân.
Ý nghĩa phi phàm.
Liên di nương nói:
– Tam tiểu thư, con cũng thấy rồi đó, Chất tử này chuyên làm ra những chuyện bẩn thỉu, cần phải chịu trách nhiệm.
Tô Tô giúp lão phu nhân thuận khí, thấy nực cười:
– Vậy theo ý Liên di nương, người mà trộm Ngọc Quan Âm cùng với hồi môn của nhị tỷ tỷ thì nên trừng phạt như nào?
Liên di nương thở dài nói:
– Chỉ cần Chất tử nói ra nơi cất giấu Ngọc Quan Âm, vậy thì xử phạt nhẹ, đánh ba mươi bản thôi.
Ba mươi bản, thật là một người nhân từ, nếu cơ thể yếu đuối, coi như mất nửa cái mạng rồi.
Diệp Triết Vân cợt nhả nói:
– Tam muội muội, di nương đã vô cùng nhân từ rồi, không phải muội còn luyến tiếc đấy chứ?
Y vừa thốt ra, Đàm Đài Tẫn nhìn Tô Tô.
Tô Tô hất cằm:
– Tam ca nói gì đó, tôi đương nhiên không hề luyến tiếc.
Đàm Đài Tẫn mím môi, ánh mắt chợt chùng xuống.
Liên di nương nói:
– Chất tử, tốt nhất ngươi mau chóng nói ra chỗ giấu Ngọc Quan Âm đi.
Đàm Đài Tẫn lạnh lùng nói:
– Không biết.
Diệp Triết Vân cắn quả nho, châm ngòi thổi gió:
– Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tổ mẫu, di nương, có nên xử phạt nặng không…
Đàm Đài Tẫn nhìn Diệp Triết Vân, con ngươi đen như mực, tựa như lốc xoáy không thấy đáy. Diệp Triết Vân hiếm khi bị hoảng sợ, ngượng ngùng im miệng, không dám thêm dầu thêm giấm nữa.
Liên di nương thấy nét mặt lão phu nhân sa sầm, vội nói:
– Người đâu, đưa Chất tử…
– Từ đã! – Tô Tô nói.
Liên di nương không vui:
– Tam tiểu thư, lần trước dì tin tưởng con nên mới để kéo dài lâu như vậy. Lần này con vẫn còn muốn bao che Chất tử điện hạ nữa à.
Bà ta vô cùng bất mãn, Diệp Tịch Vụ là bảo bối của lão phu nhân, lão phu nhân dĩ nhiên sẽ không trách móc gì, bà cụ sẽ chỉ biết mắng mình mà thôi.
– Tôi đương nhiên sẽ không bao che ai cả. – Tô Tô cười, – Di nương à, dì nói đúng, người phạm sai lầm thì cần phải trừng phạt thật nặng.
Nàng buồn rầu nói:
– Ba mươi bản, cũng không biết có chịu nổi không nữa.
Liên di nương chửi thầm trong lòng. Loại Tang môn tinh này chết là tốt nhất, cũng do Diệp Tịch Vụ không biết tự kiểm điểm, tự nhiên lại rước đồ rác rưởi này về.
– Tam tiểu thư nói đùa, gia có gia pháp.
Tô Tô gật đầu:
– Nếu Liên di nương cũng cảm thấy không vấn đề gì, vậy thì kéo tam ca ra ngoài đi.
Nàng vừa thốt ra, mọi người đều chấn động.
Liên di nương khiếp sợ nói:
– Con nói cái gì?
Diệp Triết Vân chính là con trai của bà ta.
Tô Tô nói:
– Lấy trộm đồ chính là tam ca đó. Huynh ấy cầm toàn bộ đi trả nợ cờ bạc rồi. Liên di nương, không phải là do tam ca làm mà dì tính bao che đó chứ?
Diệp Triết Vân tái cả mặt mũi, đứng lên:
– Diệp Tịch Vụ, ngươi đừng có ăn nói xằng bậy, đồ vật là do thằng con hoang kia lấy, liên quan gì đến ta.
– Đơn giản thôi, Tịch Vụ cũng sợ vu oan cho tam ca. Hay là tam ca cứ ngồi yên đó, tổ mẫu phái người đi đến sòng bạc Như ý hỏi một chút. Tiền tiêu vặt một tháng của tam ca chỉ có mấy chục lượng bạc, sự việc dễ sáng tỏ thôi.
Lão phu nhân sắc mặt khó coi, xoa chân mày giơ tay lên:
– Triệu Phúc, phái người đi hỏi đi.
Liên di nương thấy Diệp Triết Vân mặt trắng bệch, chớp mắt đã hiểu mọi chuyện là như nào rồi.
Vẻ thong dong của bà ta biến mất, quỳ thụp xuống, đi bằng đầu gối đến trước mặt lão phu nhân:
– Lão phu nhân, Tam công tử trẻ tuổi non nớt, chỉ nhất thời mê muội, cầu xin ngài tha cho nó đi.
Diệp Triết Vân cũng quỳ xuống:
– Tổ mẫu, đều tại công tử nhà Lý Thượng thư rủ rê cháu, cháu không dám nữa đâu.
Lão phu nhân dậm quải trượng:
– Liên di nương, cô dạy ra thằng con trai ngoan quá nhỉ.
Liên di nương nức nở:
– Tam công tử sẽ tìm lại Ngọc Quan Âm về ạ, con cũng xin được đền bù hồi môn cho nhị tiểu thư.
Tô Tô chớp chớp mắt, nhắc nhở:
– Gia có gia pháp, nhưng mà, nếu người phạm sai lầm là tam ca, vậy thì xử phạt nhẹ, đánh 30 bản là xong.
Liên di nương mặt tái đi, dập đầu không ngừng:
– Không được đâu, Tam công tử từ nhỏ đã yếu ớt, 30 bản là đánh chết Tam công tử đó ạ.
Bà ta giờ vô cùng hối hận vì chuyện đã nhắc tới ba mươi bản.
Diệp Triết Vân chân cũng nhũn ra:
– Tổ mẫu, tổ mẫu, cháu biết sai rồi ạ.
Tô Tô cầm lên một quả nho:
– Liên di nương, không phải dì nói 30 bản không vấn đề gì đó sao, sao bảo Đàm Đài Tẫn, nhưng tam ca lại không chịu được, đây là cái lý gì thế?
Liên di nương giàn giụa nước mắt:
– Tam tiểu thư, dì không thù không oán với con, hà cớ gì con đối xử với tam công tử như thế.
– Thế thì Đàm Đài Tẫn đã làm gì ai nào? – Tô Tô không khoan nhượng.
Lão phu nhân nhìn thẳng vào Liên di nương, nói:
– Đủ rồi.
– Liên di nương, ở trong viện của mình tự kiểm điểm hai tháng đi. Triệu Phúc đi chuộc Ngọc Quan Âm về, mà thằng bất hiếu khốn kiếp Diệp Triết Vân thì đi quỳ từ đường hai ngày, không cho phép ai đưa cơm nước cho nó.
Trừng phạt như này làm Liên di nương thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng trong thời tiết lạnh như băng này phải quỳ hai ngày ở từ đường rất là khó chịu nổi, nhưng cuối cùng con trai mình cũng không phải chịu đau đớn khác.
Lão phu nhân niệm Diệp Triết Vân là đứa cháu ruột của mình, chỉ bắt Diệp Triết Vân tự kiểm điểm.
Tô Tô ngỡ ngàng không thể tin nổi nhìn lão phu nhân, lão phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, để người làm đỡ bà rời đi.
Chỉ…thế là xong ư?
Nếu đổi lại là Đàm Đài Tẫn, hôm nay gã chắc chắn mất nửa cái mạng rồi.
Nhưng là Diệp Triết Vân cho nên chỉ bị quỳ hai ngày thôi.
Điều mà nàng vẫn luôn tin tưởng dường như đang lung lay. Rõ ràng là cha nói, thế gian tuy có nhiều chuyện bất bình, nhưng mà chỉ cần chúng ta đứng ra bảo vệ, cuối cùng sẽ vẫn có một kết quả tốt.
Tới nhân gian rồi Tô Tô mới phát hiện, thì ra giữa con người với con người, cùng là người nhưng số mệnh khác nhau, sinh ra đã không có công bằng rồi.
Nàng siết chặt tay thành quyền nhìn Đàm Đài Tẫn, chỉ nhìn thấy thiếu niên hết sức bình thản, khóe môi hơi cong lên lộ rõ vẻ mỉa mai.
Dường như kết quả này đã nằm trong dự đoán của gã từ lâu rồi.
Đã quen rồi.
Gã biết, từ lúc sinh ra đã khác với những người khác.
***
Nửa đêm, một mình Diệp Triết Vân ở từ đường.
Y nằm trong chiếc chăn bông mà Liên di nương lén lút bảo hạ nhân đưa tới, trằn trọc khó mà ngủ được.
Quá lạnh! Y không thể nào ngủ được!
Trước khi lấy trộm Ngọc Quan Âm, Diệp Triết Vân đã nghĩ chỉ cần đẩy nó cho Đàm Đài Tẫn là xong. Đều tại Diệp Tịch Vụ tự dưng chen chân vào, bằng không y làm sao phải chịu tội như này chứ?
Y căm hận trong lòng, sau đó lại mỉa mai nghĩ, mình làm gì được con ả đó chứ.
Bỗng nhiên, tuyết ngừng rơi, gió rít trong chốc lát rồi ngừng thổi, chớp mắt mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Thoạt đầu Diệp Triết Vân không chú ý, cho đến khi một con quạ đen bay vào trên bệ cửa sổ.
Con quạ đen với tròng mắt đỏ như máu nhìn y chòng chọc.
Diệp Triết Vân bị nó nhìn đến sởn tóc gáy, ném cái quả táo đánh nó:
– Cút đi.
Quạ đen bay đi.
Quá kỳ lạ, đang mùa đông làm sao lại xuất hiện quạ đen với đôi mắt màu đỏ, làm người ta nổi da gà lên!
Ngay sau đó, cửa sổ bỗng nhiên bị phá mở.
Một đám quạ đen mắt đỏ bay vào, mổ điên cuồng vào Diệp Triết Vân.
Diệp Triết Vân kêu thảm thiết, bò chạy ra ngoài cửa:
– Cứu mạng! Cứu mạng! Cha…
Gã lảo đảo chạy, toàn thân là máu, chạy ra khỏi từ đường, ngã ở hành lang. Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày đàn ông, Diệp Triết Vân hoảng sợ kêu to:
– Cứu mạng, mau đuổi đám quái vật này đi…
– Hài, thật đáng thương. – Người kia thở dài, đầy thương hại nói.
Khi Tam công tử toàn thân là máu hôn mê bất tỉnh, thiếu niên ngược với ánh sáng, lộ ra đôi môi tái nhợt.
Đuôi mắt gã phiếm đỏ, mang theo vẻ thương hại.
Ngay sau đó đôi mắt cong lên, bật cười lên một cách khoái trá, như là nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ thích thú.
Quạ đen mắt đỏ hãy còn ở phía sau tiếp tục mổ Diệp Triết Vân.
Đàm Đài Tẫn bất chợt phát giác ra gì đó, quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ mặc áo choàng hồng phấn.
Thiếu nữ xách theo một chiếc đèn, đứng ở trong gió tuyết, mím môi nhìn gã.
Gã thu lại nụ cười, con ngươi đen như mực trở nên lạnh và sâu hơn.
Đám quạ đen bay tán loạn.