Tiết trời nắng gắt làm Nguyễn Nhuyễn đó giờ luôn tâm lặng như nước lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là nóng phát rồ.
Nghe nói con người ai mà nóng tính thì có khi sẽ nổi đóa luôn, thậm chí có khuynh hướng bạo lực.
Nguyễn Nhuyễn dán chặt vào người Giang Ngôn Trạm, nắm cánh tay lành lạnh của anh, tay kia anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô—— làm cô thấy cô cũng sắp hóa thú tới nơi.
Mà cũng ngay lúc này, Giang Ngôn Trạm cúi đầu xem cô, thấp giọng nói: “Mặt em đỏ quá nè.”
Nói thật là cô chỉ muốn cắn đầu ngón tay trắng mịn đó một phát thôi.
Nhưng cô biết sức lực của cô mạnh đến thế nào—— vô ý làm anh bị thương không chừng—— nên Nguyễn Nhuyễn phải ép buộc bản thân nín nhịn dữ lắm.
Hồi nãy trên máy bay cô bảo đám mây lúc hoàng hôn giống anh khi xấu hổ, bây giờ rõ ràng là giống cô.
…… Đáng yêu quá đi.
Giang Ngôn Trạm ôm Nguyễn Nhuyễn, dời tầm nhìn sang phía cửa sổ.
Rất nhanh đã về đến khách sạn.
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Nguyễn Nhuyễn vừa xuống xe đã kéo tay Giang Ngôn Trạm phăm phăm đi vào trong tìm thang máy lên phòng.
Phòng này là Nguyễn Nhuyễn đặt, ở trên cao, kéo rèm ra là thấy được gần như toàn cảnh thành phố.
Cách khách sạn không xa là bãi biển nổi tiếng nhất ở đây, từ đây có thể nhìn thấy trảng cát mênh mông chạy dài.
Dòng người dập dìu trên bờ biển nhìn từ đây chỉ như mấy chấm đen nhỏ, hòa cùng với sắc đỏ hồng của hoàng hôn nơi chân trời.
Giang Ngôn Trạm tới gần cửa sổ, lớp rèm cảm ứng lập tức tự động kéo ra.
Anh quay lưng về phía cô, nhìn quang cảnh qua cửa sổ sát đất, dáng vẻ rất chi là tổng tài.
Bóng lưng to lớn cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tâm.
Làm Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên thấy khát khô cổ, cô thả túi đeo xuống đất, tiến tới ôm Giang Ngôn Trạm từ phía sau.
Trong lúc Giang Ngôn Trạm còn chưa kịp phản ứng với cái ôm bất ngờ này thì Nguyễn Nhuyễn đã phát lực đè lên anh, cưỡng chế ghì cả người Giang Ngôn Trạm lên lớp kính cửa sổ.
Giang Ngôn Trạm hoảng hốt khi bị tập kích bất ngờ, nhưng sau khi nhận ra đó là Nguyễn Nhuyễn thì lập tức yên lòng.
Dưới tầm nhìn của anh chính là những tòa nhà cao lớn san sát nhau, những chiếc xe chạy băng băng trên đường lớn giờ khắc này chỉ nhỏ như một con kiến.
Còn anh thì đang bị Nguyễn Nhuyễn ghì chặt từ phía sau, không tài nào giãy ra được.
Mà cũng không muốn giãy.
Nguyễn Nhuyễn kiễng chân, hơi thở nóng rực ngọt lịm có mùi như kẹo cam phả vào tai anh, “Cục cưng.” Giọng nói mềm mại, nghe như đang làm nũng, “Muốn làm với anh ở đây quá đi.”
Cơ thể Giang Ngôn Trạm lập tức căng thẳng.
Không phải là “đánh dấu anh”, mà là “làm với anh”.
Vừa trực tiếp vừa chân thành, không bị tin tức tố chi phối, cũng không hề liên quan đến giới tính, chỉ đơn thuần là dục vọng chôn sâu trong đáy lòng phá kén chui ra mà thôi.
Giang Ngôn Trạm bị tình nhiệt đột ngột dâng lên làm mụ mị hẳn đi.
Anh bị người đè lại từ phía sau, mặt áp lên kính cửa sổ.
Bên ngoài cũng đang nóng, nên anh không thấy lạnh, mà như vậy thì càng làm đầu óc anh chẳng thể nào tỉnh táo nổi.
Bỗng nhiên Nguyễn Nhuyễn thả lỏng tay ra, sức nặng trên người đột ngột mất đi làm Giang Ngôn Trạm trở tay không kịp, vội vàng chống tay lên cửa sổ để ổn định cơ thể.
Sau khi hít sâu vài cái lấy lại bình tĩnh, anh mới quay người sang tìm Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn lúc này cũng đang nhìn anh, ngay lúc anh quay người qua thì kabedon anh.
“Chắc là do nóng quá á, nên em hơi xúc động.” Nguyễn Nhuyễn liếm môi dưới, “Cục cưng thì sao?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Cô muốn anh phải trả lời thế nào bây giờ?
Nghe có gì khác câu “em muốn gì tôi chiều tất nà” đâu?
Giang Ngôn Trạm bàng hoàng nhận ra, thực ra Nguyễn Nhuyễn là “trẻ hư", cô chẳng hề ngây thơ như vẻ ngoài đâu.
Giang Ngôn Trạm hít thở sâu vài lần, cố gắng trả lời Nguyễn Nhuyễn một cách bình tĩnh nhất: “Đúng là nóng thật.”
Nguyễn Nhuyễn: “Phòng đã bật điều hòa rồi……”
“Nhưng mà chỗ này vẫn nóng.” Ý anh là lớp kính phía sau.
Chỉ là kính cửa sổ thôi mà đã nóng như vậy, thì khỏi nói cũng biết bên ngoài nóng thế nào.
Nguyễn Nhuyễn hiểu ý thu tay lại.
Giang Ngôn Trạm: “Hơn nữa……” Hơn nữa kỳ phát tình của anh cũng sắp tới rồi.
Nguyễn Nhuyễn: “Vâng?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Nhìn cô đã quay trở về làm trẻ ngoan, làm anh bỗng chốc sượng người, cuối cùng quyết định nuốt lại câu vừa định nói: “Không có gì.”
Dáng vẻ hăng máu gà vừa rồi của Nguyễn Nhuyễn thật là khiến người khác không đỡ được mà.
Bây giờ mới là ngày đầu tiên, nếu mà anh nói ra thì từ giờ đến ngày cuối đừng có mơ ra khỏi được cái phòng này……
Khoan đã, anh đang nghĩ gì vậy chứ——
Sao mà đến mức đó được.
Giang Ngôn Trạm: ……..
Hai người ngồi trên sofa nghỉ ngơi, đợi điều hòa tản khí mát, mà cũng đợi nhiệt độ bên ngoài hạ.
Mặt trời vừa xuống núi nhiệt độ lập tức giảm, gió biển mang theo hơi nước mát mẻ bắt đầu thổi tới.
Cho nên cũng không chờ đến khi tối hẳn, hai người nghỉ ngơi tầm nửa tiếng là có thể sửa soạn đi chơi tiếp rồi.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu qua hỏi Giang Ngôn Trạm, “Hôm nay anh có bơi không?”
Giang Ngôn Trạm cụp mắt nhìn một vòng bãi biển đầy người là người.
Anh không thích để lộ cơ thể quá nhiều ở nơi đông người thế này.
Đó giờ anh chỉ bơi ở bể bơi trong nhà thôi.
Nguyễn Nhuyễn không biết suy nghĩ của anh, hỏi lại: “Anh không biết bơi sao?”
“…… Biết.”
Có chuyện gì mà anh không biết làm đâu cơ chứ?
Nguyễn Nhuyễn nghe vậy gãi đầu: “Nhưng mà chắc em không bơi đâu, tại em chưa biết bơi……”
Giang Ngôn Trạm: “Không sao, anh chỉ cho em.”
Nguyễn Nhuyễn cười tươi rói: “Được nha!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Tại sao anh lại sĩ diện vào lúc này vậy chứ??
……
Giang Ngôn Trạm nếu đã đáp ứng dạy bơi cho Nguyễn Nhuyễn thì chắc chắn không nuốt lời.
Nhưng anh không nói là dạy bơi ở đâu, trước khi đi cả hai đều phải chuẩn bị thêm ít đồ để mang theo.
Trong lúc đó, Giang Ngôn Trạm tiện đà lấy lý do “chưa biết bơi mà ra biển học sẽ rất nguy hiểm” “bơi ở bể bơi khách sạn trước đi, an toàn hơn Sơ học tốt nhất ở bể bơi” để thao túng tâm lý Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn vốn cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng ra tới biển rồi mới thấy——
Giang Ngôn Trạm nói chuẩn vãi.
Nhìn thôi đã thấy rén.
Đi du lịch mà, không quay vlog thì ít nhiều gì cũng nên có tí ảnh chụp để lưu lại làm kỉ niệm chứ.
Nguyễn Nhuyễn cũng đã du lịch qua màn ảnh nhỏ, cũng đã lên 7749 kế hoạch cùng ý tưởng để chụp choẹt cho cô với Giang Ngôn Trạm ở đây.
…… Nhưng sóng biển thấy ghê quá má.
Hồi đầu chỉ mới tới ngang bàn chân, tấp qua tấp lại nước đã dâng thẳng lên ngang đầu gối.
Nguyễn Nhuyễn không hề biết chuyện này, mới đầu còn cầm máy ảnh nói với Giang Ngôn Trạm nói: “Anh đứng đó cho em chụp vài pô được hong?”
Giang Ngôn Trạm không nói gì, vẻ mặt không thay đổi đứng yên, tạo dáng kiểu ma nơ canh.
Nguyễn Nhuyễn mặc váy vừa tới đầu gối, lúc đi ra rõ ràng nước chỉ tới mắt cá chân cô.
Nhưng vừa lấy máy ảnh ra, sóng đánh tới ướt chèm nhẹp từ trên xuống dưới, bọt nước tí tách chảy xuống từ áo quần đã bị tạt ướt của cô.
Bãi biển này rất sạch, dải cát trắng tinh, nước biển xanh thăm thẳm trong vắt như thấy đáy, đẹp như được vẽ ra.
Mà ở giữa bức tranh này, là Nguyễn Nhuyễn một tay cầm máy ảnh một tay cầm váy, quần áo bị ướt dính sát người, làn da trắng nõn óng ánh nước, rất chi là thu hút ánh nhìn.
Giang Ngôn Trạm xem mà nội tâm dao động, đến ôm lấy eo cô.
Hành động tuyên bố chủ quyền quá mức rõ ràng, làm mấy O A hay B gần đó đang có ý định tiến đến chào hỏi làm quen lập tức ỉu xìu.
Nguyễn Nhuyễn cầm váy, ngẩng đầu nhìn Giang Ngôn Trạm, vẻ mặt hoang mang: “Sóng đánh mạnh quá đi……”
Giang Ngôn Trạm kéo tay cô về lại bờ, trên mặt viết rõ bốn chữ “anh không thích biển”.
“Anh đứng ở đây.” Anh nói, “Em đứng bên đó chụp đi.”
Nguyễn Nhuyễn làm theo, lùi về phía sóng không đánh tới được.
Giang Ngôn Trạm đứng yên, sóng không ngừng đánh vào chân anh, bọt nước tung trắng xóa, rồi lại rút đi……
Anh nhìn vào ống kính máy ảnh trên tay Nguyễn Nhuyễn, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn có sự dịu dàng quanh quẩn.
Người không biết chỉ có thể thốt ra câu vừa đẹp trai lại còn "công khí" ngời ngời, nhìn mà chân cũng muốn mềm.
Nguyễn Nhuyễn chụp liền mấy pô cho anh, cũng thấy cục cưng của cô thật sự là đẹp không tì vết, bức nào cũng đẹp, kiểu gì cũng đẹp.
Thật là quá đáng yêu.
Nguyễn Nhuyễn còn mang theo cả máy quay chuyên dùng để quay vlog, nhẹ nhàng nhỏ gọn, chụp xong máy ảnh đổi qua chụp bằng máy quay vlog, chụp xong cô chạy lại chỗ anh đứng.
Giang Ngôn Trạm lập tức không diễn vai tổng tài bá đạo lạnh lùng nữa, mở tay cầm lấy máy quay cho Nguyễn Nhuyễn, đồng thời sửa sang lại quần áo cho cô.
“Sóng không đánh tới đây đâu.” Anh cúi đầu, ánh mắt lơ đãng xẹt qua đôi chân trắng nõn thẳng đều của Nguyễn Nhuyễn, rồi dời đi, “Không cần phải cầm váy lên nữa.”
Nguyễn Nhuyễn suýt chút tông vào ngực anh, vừa mới ổn định bước chân, nên không nghe rõ: “Vâng?”
“Không có gì.” Giang Ngôn Trạm nói, “Chơi thêm chút nữa rồi về thôi.”
Mặt trời mới lặn có mười phút thôi mà khung cảnh đã khác hẳn, nắng chiều hoàng hôn dần rút đi, để lại bầu trời một màu đen tuyền, bấy giờ phố xá cũng đã lên đèn, ánh đèn đủ màu sáng chiếu lấp lánh.
Làm khung cảnh bờ biển tối nay thật lãng mạn.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc cái nóng ban ngày bị xua đi hoàn toàn, gió biển mát lạnh thổi vào từng đợt, mang theo hơi biển mằn mặn.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn cầm máy ảnh nhìn Giang Ngôn Trạm…… vẫn cảm thấy khô nóng trong tâm khảm vẫn chưa thể nào xua tan..