Thực ra Nguyễn Nhuyễn không có ý kia đâu.

Một tay cô đã bị giữ lại thì còn tay kia, lần mò dọc theo vòng eo nhỏ nhắn, quả nhiên là đã gầy đi nhiều.

Làm cô đau lòng chết được.

Ngón tay Nguyễn Nhuyễn nhẹ chọt chọt eo Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm cứng đờ cả người, sau đó đè tay Nguyễn Nhuyễn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Anh kéo tay cô đến bên môi hôn lên, thấp giọng nói: “Ngoan nào.”
Nguyễn Nhuyễn lập tức muốn hóa thú.

Nhưng Giang Ngôn Trạm lại không quyến rũ cô thêm, đặt hộp đồ ăn xuống bàn, nói với Nguyễn Nhuyễn: “Ăn thôi.”
Nói xong anh cũng kéo Nguyễn Nhuyễn vào trong nhà.

Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Ăn cơm xong rồi thì làm gì tiếp theo nha?”
Giang Ngôn Trạm: “Ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ.”
Nguyễn Nhuyễn lại buột miệng hỏi tiếp: “Chúng ta tắ.m chung không?”
Giang Ngôn Trạm dừng chân, xoay người lại nhìn cô.

Nguyễn Nhuyễn đi theo sau anh, cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, trông không hề giống như đang nghĩ chuyện bậy bạ.

Nhưng mà cũng đâu thể trông mặt mà bắt hình dong, có nghĩ hay không…… không chắc.
Giang Ngôn Trạm im lặng hồi lâu, lâu đến mức làm Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ có khi nào mình nói thẳng quá làm anh ngại không ta, không biết có giận mình không ——
Nhưng Giang Ngôn Trạm chậm rãi siết chặt tay cô.

"Đợi em thi xong đi.” Anh ngưng một lúc, như thể đang đấu tranh tư tưởng, mới nói tiếp, “Thi xong đi rồi muốn gì cũng được.”
Nguyễn Nhuyễn: “Vâng?”
Tai Giang Ngôn Trạm hơi đỏ lên, đại khái cũng biết câu “muốn gì cũng được” của bản thân có quá nhiều cách hiểu, cực kì thách thức sức liên tưởng của người nghe.

Nhưng đối với phương diện này thì Nguyễn Nhuyễn vẫn còn hơi chậm, não cô nhảy số đến một vài hình ảnh gì đó, ánh mắt sáng trong như con nít hỏi lại anh: “Cái gì cũng được hết hả?”
Giang Ngôn Trạm: “…………Còn phải xem kết quả thi của em thế nào.”
Nghe y như phụ huynh hứa hẹn con trẻ vậy á, Nguyễn Nhuyễn bật cười.

Cô ôm tay Giang Ngôn Trạm, dán cả người lên người anh.

Giang Ngôn Trạm cũng cười theo, nhưng vẫn muốn đeo lớp mặt nạ tổng tài bá đạo, trưng ra nụ cười bảy phần lạnh nhạt ba phần “Cô gái này thật thú vị”.
Anh hạ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, sau đó làm ra một hành động siêu ấu trĩ, đó là đưa tay nhéo mũi cô.

Nguyễn Nhuyễn bị nhéo liền phát ra tiếng kêu éc éc như heo bị chọc tiết.

“Ha ha ha ha.” Cô cũng chiều theo, nắm cánh tay Giang Ngôn Trạm lắc lư, “Thôi được rồi không giỡn nữa, chúng ta mau đi ăn thôi.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm.”
Anh để Nguyễn Nhuyễn ngồi vào bàn trước, còn mình thì đi chia đồ ăn ra.

Nguyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng Giang Ngôn Trạm, mặc vest đắt tiền, đứng trong phòng bếp không quá rộng chuẩn bị đồ ăn, rất có dáng vẻ vợ hiền dâu đảm.
Cô không kiềm được mà tự hỏi —— có lẽ nào Giang Ngôn Trạm vừa về nước là đã lập tức chạy qua đây tìm cô không? Bất chấp mệt mỏi, thậm chí không màng đến chuyện lệch múi giờ?
Mặt Giang Ngôn không lộ vẻ mệt mỏi, anh cứ như làm bằng sắt vậy, có thể làm việc mãi mà không biết mệt, mà kể cả có thì cũng chẳng thể hiện ra, Nguyễn Nhuyễn biết quá.

Nhưng mà cô rất đau lòng.
“Cục cưng.” Nguyễn Nhuyễn cũng đi vào phòng bếp, “Chừng nào anh về? Không thì tối nay ở lại đi nhé?”
“Được.” Giang Ngôn Trạm đang bị phân tâm, thuận thế đáp ứng, chuyền mâm đồ ăn qua cho Nguyễn Nhuyễn, “Cầm cẩn thận.”
Nguyễn Nhuyễn vội vàng đỡ lấy.
Hai mặn một canh, còn hai phần cơm đơm rất đầy, nặng trĩu cả một mâm, như là sợ cô ăn không đủ no hay sao ấy.
Nguyễn Nhuyễn dọn mâm lên bàn, quay qua hỏi anh: “Đồ mặn nhiêu đây đủ ăn không? Nếu không thì để em xào thêm cái gì đó hén?”
“Đủ rồi.” Giang Ngôn Trạm nói, “Em muốn ăn thêm gì à?”
Nghe như chỉ cần cô nói có thì anh sẽ lập tức xắn tay áo lên làm cho vậy á.

Nguyễn Nhuyễn vội vàng nói: “Không có không có, chúng ta mau ăn thôi.”
Đã rất lâu rồi cô chưa được gặp Giang Ngôn Trạm, giờ khắc này thiếu điều muốn cột anh luôn vào người.

Không lo ăn chỉ lo ngắm anh, đã vậy còn cười tủm tà tủm tỉm trông đần hết sức.

Giang Ngôn Trạm ho nhẹ một tiếng, nói: “Ăn cơm đi.”
Hê hê hê, anh ngại cái gì chứ nà.
“Đây đây.” Nguyễn Nhuyễn ngoãn ngoãn bắt đầu ăn, miếng đầu tiên vừa nuốt xuống thì nhớ đến một chuyện, kể với Giang Ngôn Trạm, “À đúng rồi cục cưng, anh biết đánh giá năng lực kì này em thi được bao nhiêu điểm hong?”
Giang Ngôn Trạm lắc đầu.
Điểm thi thử của Nguyễn Nhuyễn thì anh có biết, rất cao.

Vốn anh nói câu như “Xem kết quả thi của em thế nào” là vì biết khả năng của Nguyễn Nhuyễn đến đâu.

Nguyễn Nhuyễn cắn đầu đũa: “Hôm qua gọi cho anh là để báo anh chuyện này đó.”
Giang Ngôn Trạm: “Ừm?”
“Nhưng mà chưa nói cho anh biết liền bây giờ đâu.” Nguyễn Nhuyễn không cắn đũa nữa, “Anh ăn thêm chút đi.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Hồi trước thì nghe nói là có một niềm hạnh phúc mang tên mẹ sợ con mẹ bị lạnh.

Cuối cùng thì cũng được diện kiến rồi, chỉ khác cái là niềm hạnh phúc bạn gái sợ mình ăn không đủ no.

Giang Ngôn Trạm lần này đi công tác về quả thật gầy đi hơn, nhưng so với trung bình Omega thì vẫn thuộc dạng cao lớn.

Cởi qu.ần áo ra thì cơ bắp này kia đủ dùng chán.

Nhưng anh cũng đâu thể nào đi cởi qu.ần áo để chứng minh bản thân vẫn rất khỏe mạnh với cô được.
Giang Ngôn Trạm bất đắc dĩ phải ăn nhiều hơn bình thường, ăn xong Nguyễn Nhuyễn giành phần rửa chén dọn dẹp, để anh đi tắm trước rồi còn đi ngủ sớm.

Trong nhà Nguyễn Nhuyễn luôn có sẵn đồ ngủ cho anh thay.
Giang Ngôn Trạm vừa tắm xong thì Nguyễn Nhuyễn cũng đã dọn dẹp xong.
Lúc Nguyễn Nhuyễn tắm xong đi ra, Giang Ngôn Trạm đang ngồi dựa lưng vào đầu giường xem văn kiện.
Nguyễn Nhuyễn ba bước rút còn hai bước phóng tới chỗ anh, dí sát đầu mình vào hòng che mất cái máy tính bảng anh đang cầm: “Tình yêu của tôi ơi, chừng nào thì đi ngủ nà?”
“…… Anh không có làm việc đâu.” Giang Ngôn Trạm trả lời, lấy tay chọt mặt cô như đang muốn đẩy cô ra, “Chút nữa ngủ liền.”
"Bây giờ thì không được à?” Nguyễn Nhuyễn không nhúc nhích, má bị chọt lõm trông như có lúm đồng tiền, “Ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe.

Cục cưng ——”
Giọng điệu nghe vừa như đang dụ dỗ con nít, lại vừa như đang làm nũng.
Giang Ngôn Trạm nhịn cười muốn nội thương.

Anh thôi không chọt cô nữa, mà cúi đầu hôn lên chỗ vừa bị mình chọt đến hồng hồng, thấp giọng nói: “…… Cũng đúng.

Đi ngủ thôi.”
Nguyễn Nhuyễn chỉ chờ có thế, vội vàng vớ tay giật mất máy tính bảng của anh, tắt màn hình đặt lên tủ đầu giường.

Dĩ nhiên chỗ việc đó không quá mức quan trọng, không cần phải hoàn thành liền.

Chẳng qua là do thói quen của Giang Ngôn Trạm mà thôi.
Nguyễn Nhuyễn chui lên giường từ phía bên kia, ngồi lên đùi anh bắt đầu nghi thức trao đổi môi lưỡi.

Trước khi Giang Ngôn Trạm kịp phản ứng lại, thì cô đã ghé đầu lên vai anh, ôm trọn anh vào lòng.

Sức lực của Nguyễn Nhuyễn rất lớn, cho nên những lúc muốn ôm anh thật chặt cũng phải khống chế bản thân, để không làm anh đau.

Giang Ngôn Trạm bị Nguyễn Nhuyễn ôm chặt cứng như bạch tuộc, không thể động đậy.

Nguyễn Nhuyễn rì rầm nhỏ nhẹ bên tai anh: “Tôi hứa sẽ càng cố gắng hơn nữa, để em có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Giang Ngôn Trạm rất muốn mở lời từ chối.

Nhưng cái giọng điệu đó của Nguyễn Nhuyễn nghe vô cùng sầu não, rõ ràng là cô xót anh.

Bỗng chốc được hưởng tình yêu thương dạt dào như thế, anh không quen.

Giang Ngôn Trạm cười, dịu dàng xoa lưng Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng đáp lại: “Ừm.”
……
Tối đó, dưới sự “giám sát” của Nguyễn Nhuyễn, Giang Ngôn Trạm chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Nguyễn Nhuyễn ngồi dựa lưng vào đầu giường, cầm trong tay cuốn vở lý thuyết ôn lại bài, thỉnh thoảng quay sang nhìn xem Giang Ngôn Trạm thế nào.

Giang Ngôn Trạm nằm bên cạnh cô, ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, hai người cùng thức dậy, cùng đánh răng rửa mặt, sau đó ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học.

Giang Ngôn Trạm nói sắp tới công việc hoàn toàn không giả chút nào.

Tuy đã đi công tác về, cách một ngày anh sẽ ghé chỗ Nguyễn Nhuyễn một lần, lần nào cũng phải ôm việc về nhà làm.

Lúc Nguyễn Nhuyễn học thì anh ngồi cạnh bên làm việc.

Cuộc sống như vậy vẫn kéo dài cho đến kì thi tổ hợp diễn ra.

Kì thi tổ hợp lần này là các trường liên kết với nhau ra đề.

Đó giờ đề thi tổ hợp sẽ phân làm hai loại, một là đề thành phố do bốn trường chuyên thành phố hợp tác ra đề, hai là đề sở do tám trường chuyên địa phương ra, trong đó có trường của Nguyễn Nhuyễn.

Nhưng mà bởi vì Nguyễn Nhuyễn đạt top 1 toàn thành phố trong kì thi đánh giá năng lực vừa rồi, nên trường của cô cũng vinh dự nhận được lời mời hợp tác của ra đề.

Giáo viên trong trường bàn với Nguyễn Nhuyễn, quyết định không gia nhập mà vẫn chọn làm đề sở.

Thứ nhất, bọn họ đó giờ thi đề sở đã quen rồi, thao tác thủ tục này nọ đã như nước chảy mây trôi, chưa kể đề sẽ phù hợp với khả năng của các học sinh, không cần phải thay đổi.
Còn thứ hai, cho dù không thi đề thành phố thì họ vẫn có được đề và đáp án.

Mà lỡ như ứng cử viên tranh Trạng Nguyên đại học năm nay thi kì này mà có ra sai sót gì, họ cũng che được tất.

Bởi vậy, sau khi Nguyễn Nhuyễn thi xong kì thi tổ hợp trong trường, nhiệm vụ của cô trong kỳ nghỉ tiếp nối sau đó chính là giải đề.

Bài tập gì khác khỏi.

Các thầy cô rất yên tâm về cô, bảo cô không cần phải áp lực, chỉ xem như làm đề luyện tập bình thường là được rồi.

Lúc Nguyễn Nhuyễn đang làm thì vừa lúc Giang Ngôn Trạm ở nhà cô.

“Đề thành phố à?” Giang Ngôn Trạm thuận miệng hỏi, “Bên em còn phải làm thêm cái này nữa hả?”
Hồi đi học anh học ở trường top 1 trong bốn trường đó, cho nên cũng không rõ những trường cấp 3 khác thi thố như thế nào.

Nguyễn Nhuyễn trả lời anh: “Chỉ có mình em làm thôi.”
Giang Ngôn Trạm: “Hả?”
Nguyễn Nhuyễn đơn giản giải thích mọi thứ cho anh nghe.

………… Và cũng vào thời khắc này, Giang Ngôn Trạm mới bàng hoàng nhận ra bạn gái nhỏ của anh trong lúc anh đi vắng đã làm ra được kì tích vĩ đại đến nhường nào.

Bởi vì đó giờ Trạng Nguyên đại học hầu như đều xuất thân từ bốn trường thành phố.
Vậy mà anh còn nói với Nguyễn Nhuyễn “Xem kết quả thi của em thế nào”.
…… Có khác gì đang nói với cô là “Em muốn làm gì thì làm đi” không?

Trước khi biết sự thật, Giang Ngôn Trạm vẫn luôn muốn nói với cô rằng “Đừng áp lực quá, không sao đâu”.
Nhưng thực ra những lời đó bây giờ anh nên dành cho anh thì hơn.

Nguyễn Nhuyễn rõ là kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Nói thì nói như vậy, nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn mong Nguyễn Nhuyễn có thể nhẹ nhàng mà bước qua kì thi đại học này.

Nhà có sĩ tử chuẩn bị thi đại học là như nhà có quốc bảo.

Mỗi ngày lo lắng nó có đói không có mệt không, mỗi ngày đều lo toan đầy đủ ba bữa, không dám đánh thức để nó có thể ngủ nhiều thêm chút, buổi tối pha sữa nóng chuẩn bị sẵn để bồi bổ cho nó dùi mài kinh sách……

Một tuần trước khi thi đại học, Giang Ngôn Trạm đã hoàn tất tất cả công việc tồn đọng.
Trong một tuần này, anh ở luôn ở nhà Nguyễn Nhuyễn, tự nấu cho cô hoặc đặt đồ ăn để sẵn cho cô, buổi sáng hôn hôn đưa cô ra tận cửa, buổi tối bồi cô làm bài tập, sau đó ôm ôm cổ vũ tinh thần cho cô rồi đi ngủ.
Một tuần ăn ngon ngủ kỹ, cả hai cùng tăng cân..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play